Lạc Cảnh Thiên hoang hốt lao tới, trên JfB9o thân ma lực trào ra đem Lạc Cảnh Điềm bao phủ, ý thức nháy mắt liền xuất thể, sau đó xâm nhập vào não hải Lạc Cảnh Điềm.
Vừa đi vào trong, hắn liền nhìn thấy cả một vùng tăm tối, chỉ có một chút ánh sáng nhưng nó đang dần dập tắt. Nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm ý thức đang cố đi về hướng ánh sáng, nhưng có lẽ đã quá mệt mỏi nên không còn chút sức lực nào.
Lạc Cảnh Thiên không dám dùng biện pháp mạnh đi cưỡng ép đem nàng đánh thức, chỉ có thể dùng một chút biện pháp ôn hòa đi dẫn dắt nàng tỉnh lại.
Sau một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên ý thức trở lại cơ thể, hắn ánh mắt lo lắng nhìn Lạc Cảnh Điềm. Sau đó gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, bởi vì hắn từ trong mắt Lạc Cảnh Điềm dần thấy được tia sáng, cũng không biết mất bao lâu, Lạc Cảnh Điềm lúc này cũng tỉnh lại.
Nàng ngơ ngác nhìn Lạc Cảnh Thiên, vừa rồi nàng phẳng phất như trải qua một giấc mơ, Lạc Cảnh Thiên không ngừng kêu nàng đi tới, có lẽ do kiên trì cuối cùng còn sót lại, nàng dùng toàn bộ sức lực đi tới, càng lúc càng gần, sau đó một đạo ánh sáng lóa mắt lóe lên, Lạc Cảnh Thiên liền xuất hiện trước mặt nàng.
“Ta đang nằm mơ sao?”. Lạc Cảnh Điềm ngơ ngác lẩm bẩm nói.
“Điềm Điềm, là ta”. Lạc Cảnh Thiên hai tay nắm lấy bả vai nàng lay nhẹ nói.
Lạc Cảnh Điềm nghe được âm thanh của hắn, nàng không dám xác định có phải ảo giác hay không, cho nên liền đưa tay lên muốn chạm vào mặt hắn, Lạc Cảnh Thiên liền đưa tay ra nắm lấy tay nàng áp lên gò má của hắn, âm thanh ôn nhu vàng lên.
“Là ta. Thật là ta, ta trở về”.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay truyền tới, Lạc Cảnh Điềm gương mặt xuất hiện vẻ hốt hoảng, nàng giật mình vội vàng quỳ ngồi trước mặt Lạc Cảnh Thiên, hai tay không ngừng sờ tới sờ lui trên gương mặt hắn. Sau khi xác định không phải là ảo giác, Lạc Cảnh Điềm nhịn không được khóc lên.
“Ca ca, thật là ngươi? Ngươi làm sao lúc này mới chịu trở về. Ngươi làm sao đi lâu như vậy, ngươi làm sao lại đi lâu như vậy”.
Mọi cảm xúc tích lũy nhiều năm trong nháy mắt bộc phát, Lạc Cảnh Điềm khóc như lê hoa đái vũ.
Cảm nhận trong lồng ngực truyền tới âm thanh nức nở cùng cơ thể đang không ngừng run rẩy của Lạc Cảnh Điềm, Lạc Cảnh Thiên tâm đều muốn nát. Mặc dù biết nàng những năm này thật sự rất mệt mỏi cùng suy sụp, nhưng mà hắn không nghĩ tới lại tới tình trạng này.
Trong ký ức của hắn, Lạc Cảnh Điềm không phải người dễ dàng khóc như vậy, hắn cũng từ tình báo biết tới tình trạng của Lạc Cảnh Điềm khi ở tại Băng Cung. Có thể nói dùng “lạnh như băng” để hình dung.
Nhưng hiện tại, nào có bộ dáng như vậy. Chỉ còn lại một cái tiểu cô nương ủy khuất tới cực điểm, chỉ có thể dựa khóc lớn để giảm bớt.
Lạc Cảnh Thiên hai tay ôm chặt nàng, trong lòng tràn ngập áy náy.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Cảnh Điềm ngừng khóc, nhưng cũng ngủ mất. Điều này làm Lạc Cảnh Thiên càng đau đớn hơn, mặc dù nhiều năm không tu luyện chút nào, nhưng Lạc Cảnh Điềm hiện tại thực lực là Thánh cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Chân chính Thánh cảnh cường giả!
Thánh cảnh cường giả bất kể là ý thức, tinh thần lực hay độ bền dẻo của cơ thể đều là đỉnh cấp. Có thể đem Thánh cảnh cường giả mệt mỏi tức mức ngủ thiếp đi, đủ biết Lạc Cảnh Điềm đã phải chịu đựng những gì.
Lạc Cảnh Thiên cũng bất tri bất giác cũng nhắm mắt lại ngủ đi, nhưng hai tay cũng không quên đem Lạc Cảnh Điềm ôm thật chặt, giống như đang sợ nàng sẽ biến mất như thế.
Cách đó không xa, đám người Tiêu Nhược Thủy thấy cảnh này cũng nhịn không được lau đi nước mắt trên mặt. Lúc đầu thấy Lạc Cảnh Thiên đi lâu không trở lại, chúng nữ liền nhịn không được đi lên xem một chút, đồng thời cũng thấy được cảnh tượng vừa rồi.
Họ không có cảm thấy ghen tị hay bất công khi Lạc Cảnh Thiên đối với Lạc Cảnh Điềm tình cảm lại mãnh liệt như vậy. Bởi vì họ biết Lạc Cảnh Điềm so với bọn họ trả giá còn nhiều hơn. Hơn nữa cũng nhận lấy quá nhiều đau khổ, cho nên họ chỉ lẳng lặng đứng đó, dành ra không gian riêng cho hai người.
“Ma ma...”. Lạc Hi Nghiên kéo lấy ống tay áo Tiêu Nhược Thủy, ánh mắt đầy vẻ không hiểu, 12 năm qua, từ lúc nàng có thể nhận thức được sự việc thì chúng nữ đã ở bên cạnh nàng.
Cho nên Lạc Thiên Y, Tố Băng Băng đều trở thành mẹ nuôi của nàng, bởi vì tình cảm họ dành cho nàng, nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Nhưng chỉ có Lạc Cảnh Điềm là đối với nàng hết sức lạnh nhạt, không, phải nói là Lạc Cảnh Điềm đối xử với bất kỳ ai đều cực kỳ lạnh nhạt.
Nhiều năm qua nàng vẫn không hiểu vì cái gì hai vị mẹ nuôi cùng với mẹ ruột của nàng lại hết mực chăm sóc cho Lạc Cảnh Điềm như vậy. Bởi vì trong mắt nàng, Lạc Cảnh Điềm giống như một khúc băng không cách nào hòa tan.
Nhưng mà hiện tại, chứng kiến bộ mặt mới của Lạc Cảnh Điềm, nàng phẳng phất giống như bị phá vỡ tam quan, khúc băng cũng có thể rơi lệ?!
Hơn nữa, nghe được tiếng khóc của Lạc Cảnh Điềm, Lạc Hi Nghiên cũng cảm nhận được một tia khó chịu, không phải tiếng khóc của Lạc Cảnh Điềm làm nàng khó chịu, mà là nàng cảm nhận được sự thống khổ trong tiếng khóc đó, cho nên nàng mới cảm thấy khó chịu.
Tiêu Nhược Thủy là mẹ nàng, đương nhiên biết rõ tiểu nha đầu này đang nghĩ gì, cho nên liền ngồi xuống, cùng tiểu nha đầu này nói lên rất nhiều chuyện của Lạc Cảnh Điềm.
Chỉ là làm nàng kinh ngạc là, tiểu nha đầu này khi nghe xong lại tại chỗ khóc lên.
Sau khi biết được nguyên do, đám người liền bật cười. Bởi vì nha đầu này trước kia rất không thích Lạc Cảnh Điềm, bởi vì Lạc Cảnh Điềm đối xử với nàng rất lãnh đạm. Nhưng khi biết được mình hiểu lầm Lạc Cảnh Điềm nhiều năm như vậy, Lạc Hi Nghiên mới nhịn không được khóc lên, cảm thấy bản thân rất không tốt.
“Đi thôi”. Lạc Thiên Y nhẹ giọng nói.
“Không chờ họ sao?”. Tố Băng Băng ngẩn ra hỏi.
“Không cần thiết, mặc dù Điềm Điềm đã ổn, nhưng mà cần phải để nàng từ từ thích ứng. Mấy chục năm tai họa ngầm cũng không phải trong một lúc liền có thể hóa giải, thời gian này liền để họ ở cùng nhau đi”. Lạc Thiên Y lắc đầu nói.
Nàng nhìn so với ai cũng rõ ràng hơn, Lạc Cảnh Điềm mặc dù đã trở lại giống như trước, nhưng mà nhiều năm chịu đựng như vậy, hiện tại Lạc Cảnh Thiên xuất hiện cứu vớt nàng trong phút chót, có thể khăng định, Lạc Cảnh Điềm hiện tại ỷ lại Lạc Cảnh Thiên ở một mức độ gần như cực đoan.
Nếu như họ đột nhiên nhảy vào, như vậy nhiều năm qua, cố gắng của các nàng để Lạc Cảnh Điềm công nhận hoàn toàn là uổng phí, thậm chí có thể khiến lạc Cảnh Điềm đối với các nàng nổi lên sát tâm.
Đây là vấn đề tâm lý, cho nên chỉ có thể chờ đợi, thời gian cũng không lâu, có lẽ một tuần hay một hai tháng. Cũng không có gì đáng nói, thời gian này họ chờ được.
Tiêu Nhược Thủy cũng hiểu được một chút, cho nên liền mang theo chúng nữ cùng Lạc Hi Nghiên trở lại đỉnh Thất Thải Sơn.
...
Hai tháng sau.
Cha mẹ Lạc Cảnh Thiên cùng với đám người Dạ Vũ cũng tới, nhưng mà khi biết được sự việc, tất cả đều trở về. Họ biết thời gian này quan trong với Lạc Cảnh Điềm thế nào, cho nên họ chỉ có thể chờ đợi, dù sao Lạc Cảnh Thiên đã trở về, mọi thứ cũng không cần thiết phải lo lắng như trước.
Sau thời gian hai tháng, Lạc Cảnh Điềm cũng xem như hoàn toàn bình phục, mặc dù tính cách vẫn có chút... lạnh như băng. Đương nhiên đó chỉ là đối với người không quen, đối với cha mẹ, Lạc Cảnh Thiên cùng chúng nữ, nàng thái độ có thể nói cực kỳ tốt.
Trước đó do tác dụng tâm lý áp chế, nhưng hiện tại đã hết, nàng cũng biết trước kia mình thái độ cỡ nào không đúng, cho nên hiện tại nàng bộc lộ ra bản tính chân thật nhất khi ở cùng Lạc Cảnh Thiên mà đối với mấy nữ nhân kia.
Lại thêm hai tuần cùng chúng nữ ở chung, Lạc Cảnh Thiên cuối cùng trở lại Tây Mạc Ma Tộc. Trước đó Lạc Hi Nghiên đã trở lại trước, ai bảo ông bà nội nhớ tiểu nha đầu này đâu, cho nên hiện tại Lạc Cảnh Thiên mang theo chúng nữ trổ lại, dù sao nhiều năm như vậy, cũng phải tổ chức cho họ một cái lễ cưới, cho các nàng một cái thân phận chân chính. Chỉ là hắn không nghĩ tới Sở Như Mộng lại muốn đi cùng.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên trợn mắt nói.
“Đừng tự kỷ, ai đi theo ngươi? Thuận đường mà thôi”. Sở Như Mộng khinh bỉ nói.
“Thuận đường? Ha ha, ngươi nghĩ ta sẽ tin?”.
“Không tin coi như xong”. Sở Như Mộng nhún vai nói.
“Con hàng này đổi tính?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nhìn Tiêu Nhược Thủy hỏi.
“Lần này ta nghĩ hắn thật đúng là không phải đi theo ngươi, mà là đi tìm tiểu tình nhân của hắn”. Tiêu Nhược Thủy đáp.
“Tình nhân?”.
“Ngươi không biết? Hắn hai năm nay đến Tây Mạc Ma Tộc không ít lần, đều là tìm nha đầu kia”.
“Ngươi nào?”.
“Còn có thể là ai? Ngoài Lam Khả Vi còn có ai”.
Phốc!
Cái... cái gì? Lam Khả Vi?!
Con hàng này từ lúc nào cùng tiểu nha đầu kia thông đồng với nhau?!
Đọc Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư miễn phí nhanh nhất tại TruyenMoiz.com. Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.