Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 381: Tuyên bố tử hình



“Có gì đáng ngạc nhiên? Tiểu nha đầu kia cũng đã lớn, cũng là lúc thành gia lập thất, không phải sao?”. Tố Băng Băng nói.

“Không phải, nha đầu kia cùng con hàng này... làm sao lại bắt đầu thông đồng làm bậy? Hai người có cơ hội gặp nhau sao?”. Lạc Cảnh Thiên quái dị hỏi.

“Cái gì gọi là thông đồng làm bậy? Ngươi biết nói tiếng người không?”. Sở Như Mộng tức giận nói.

“Hắc, nhìn không ra, ra tay còn thật đúng là nhanh. Bất quá ta thật đúng là tò mò, ngươi là thế nào đem nha đầu kia cầm xuống? Sắc dụ?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Sắc em gái ngươi, đó gọi là mị lực”.

“... Vậy đúng là sắc dụ a. Thiệt thòi ta còn nghĩ ngươi rất đứng đắn, không nghĩ tới lại là người như vậy”.

“Ha ha, ta sắc không sắc ngươi không cần quan tâm, ta nhìn ngươi vẫn là thế nào bình ổn hậu cung. Dù sao một cái là thiên tài quản lý, một cái là thiên tài kinh thương, một cái là thiên tài tu luyện, còn một cái càng là thiên phú khủng bố bán yêu. Thiên tài là không thể ở chung, ngươi lại còn gom đủ bốn cái cùng một chỗ, chậc chậc”. Sở Như Mộng cười lạnh nói.

“Thế nào? Ghen tị? Không có cách, ai bảo mị lực của ta quá lớn đây”. Lạc Cảnh Thiên tự luyến nói.

“Ngươi mị lực lớn hay không ta không quan tâm, dù sao cũng so ta kém nhiều, chỉ là... ngươi xác định muốn đối đầu với ta?”. Sở Như Mộng nở ra nụ cười cổ quái nói.

“Đối đầu? Ngươi cho rằng hiện tại ngươi đánh thắng được ta?”. Lạc Cảnh Thiên hài hước nói.

“Đánh thắng hay không ta không biết, nhưng mà... ngươi nghĩ thế nào nếu như chúng ta thành người một nhà?”.

“Ngươi một nhà?”.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền hiểu ý hắn đang nói gì, thế là Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại. Con hàng này lại muốn để cho con trai mình đi tán con gái hắn.

“Ngươi mẹ nó làm sao không thượng thiên đâu? Chỉ bằng tiểu tử kia cũng muốn vào Lạc gia? Ha ha”.

“Không, ta nói... ba, ngươi thấy ta người con rể này thế nào?”. Sở Như Mộng đột nhiên nở ra nụ cười yêu kiều nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Lạc Cảnh Thiên gương mặt nhất thời tái đi, hắn không chút do dự tung cước, đáng tiếc Sở Như Mộng chạy nhanh, hắn đá hụt.

“Sở Như Mộng, ta cảnh cáo ngươi, ngươi dám tới gần con gái ta, ta liền đem ngươi lột sạch ném cho một đống nam nhân luân phiễn cưỡng gian”. Lạc Cảnh Thiên mặt đầy tức giận nói.

“Hắc, không phải vừa rồi rất mạnh miệng sao? Làm sao lại bắt đầu uy hiếp rồi? Không có chút sức lực nào”. Sở Như Mộng khinh bỉ nói.

“Ngươi... mới vừa nói cái gì?”. Tiêu Nhược Thủy âm thanh đầy lãnh ý vang lên.

Không khí nhất thời cứng lại, Sở Như Mộng biết mình lỡ miệng, làm sao lại quên mất vụ này đây. Lạc Hi Nhiên nhưng là con gái nàng đó a.

“Ta có nói gì sao? Không có chứ? Ngươi hẳn là nghe lầm rồi”. Sở Như Mộng tỉnh bơ nói.

“Ta nghe rõ, hắn vừa rồi nói...”. Tố Băng Băng còn chưa nói xong thì Sở Như Mộng bóng dáng sớm đã không thấy.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy không ổn, bởi vì chúng nữ đột nhiên quay lại nhìn hắn.

Mẹ nó, thiệt thòi con hàng kia chạy nhanh, xem ra là cố ý.

“Cái đó...”.

“Đừng nói nhảm, lại dám lấy con gái mình ra đùa giỡn? Ngươi bành trướng đúng không?”. Tiêu Nhược Thủy xắn tay áo lên đi tới nói, mà phía sau nàng cũng xuất hiện một cái khôi lỗi khổng lồ.

Lạc Cảnh Thiên mắt đều trợn tròn, tới thật?!

“Mau nhìn, UFO”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên hét lên.

“UFO? Là cái gì?”. Chúng nữ giật mình nhìn qua, nhưng cái gì cũng không thấy, thấy mới có chuyện lạ, thế giới này nếu thật có UFO thì sớm đã bị đánh xuống. Còn có thể bay?!

Biết bị lừa, đám người quay lại thì bóng người Lạc Cảnh Thiên cũng sớm đã không thấy. Thấy cảnh này, đám người nhìn nhau một chút, sau đó phá lên cười. Không nghĩ tới, đường đường đương kim chúa cứu thế như Lạc Cảnh Thiên lại sợ vợ, truyền ra chắc sẽ khiến người khác cười rụng răng.

...

Tây Mạc Ma Tộc.

Hôm nay là ngày Tây Mạc Ma Tộc tổ chức đại hội luận võ hàng năm. Mặc dù không còn kẻ địch như Thánh địa nữa, nhưng tranh đoạt tài nguyên vẫn cực kỳ gay gắt. Họ cũng không quên vẫn còn một cái Thần địa phải xử lý.

So với Thánh địa, Thần địa càng khó đối phó hơn.

Bách Long Sơn so với trước kia cũng không có thay đổi gì nhiều, hoàn toàn so với trước kia giống như đúc, khác biệt duy nhất là lượng người nhiều hơn. Đặc biệt là nhân loại, so với trước kia nhiều hơn gấp đôi.

Đám người Lạc Cảnh Thiên đi vào cũng không có gây ra sự chú ý của người khác, chỉ ẩn sau đám người lặng lẽ quan sát trận đấu.

Thế hệ trẻ tuổi bây giờ so với năm đó cũng không hề kém cạnh, chỉ có điều thiếu đi những người có thiên phú đỉnh cấp. So với thời đại năm đó thiên tài đi đầy đất kém hơn nhiều.

“Hi Nghiên nha đầu kia sao lại ở đây?”. Lạc Cảnh Thiên thấy Lạc Hi Nghiên đứng dưới võ đài liền khó hiểu hỏi. Nha đầu này còn chưa có đủ tuổi tu luyện đó a.

“Ha ha, nha đầu này đối với sự vật xung quanh rất tò mò. Trước đó ta không cho nàng đi xem, lần này không có ta bên cạnh, hẳn là trốn ra thôi”. Tiêu Nhược Thủy cười nói.

Bên dưới võ đài, vài người cũng chú ý tới Lạc Hi Nghiên, bất quá cũng không có ai để ý nhiều. Bởi vì dù nha đầu này muốn lên cũng không có người cho nàng lên. Cho nên họ đều chắc chắn tiểu nha đầu này là tới quan sát.

Các trận đấu tiếp tục tiến hành. Nhưng mà lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Một cuộc đấu giữa hai tên yêu tộc diễn ra sau khi kết thúc, tên thắng cuộc kia sau khi đi xuống lại đi thẳng về phía Lạc Hi Nghiên. Đó là một cái xà tộc, cấp bậc là bán thánh, độ tuổi cũng đã gần 30 tuổi. Thiên phú không tệ, đáng tiếc không phải đỉnh cấp thiên phú.

“Tiểu nha đầu, ngươi làm sao lại ở đây?”.

“Ta? Ta tới xem đánh nhau nha, ca ca ngươi thật lợi hại”. Lạc Hi Nghiên cười nói.

“Tiểu muội muội, ngươi tên gì? Người nhà ngươi đâu?”.

“Ta tên Hi Nghiên, người nhà ta đương nhiên ở nhà nha. Ta trốn ra xem, mẹ ta không cho ta xem các ngươi đánh nhau, cho nên ta trốn ra”. Hi Nghiên thản nhiên nói.

“Ô, trốn ra nha, như vậy không phải là đứa bé tốt, sẽ bị phạt”. Tên xà tộc kia nói.

“Hứ, mẹ ta chắc chắn không biết, nói không chừng hiện tại còn chưa về đây”. Lạc Hi Nghiên nghĩ tới việc mẹ mình cùng Lạc Cảnh Thiên liền bất mãn nói.

Đều nói con gái như bảo bối, ta thế nào cảm thấy mình như cái dư thừa đây?!

Tên xà tộc kia ánh mắt loé lên, khẽ liếm môi một cái. Tiểu nha đầu này nhìn mặt rất lạ lẫm, nếu như là người Thập Tông hắn chắc chắn sẽ biết, cho nên...

Hắc hắc.

“Ngươi còn đứng đây làm gì? Trận đấu đã kết thúc”. Trọng tài lúc này hơi nhíu mày đi tới trầm giọng nói.

“Ta đây không phải quan tâm tiểu nha đầu này sao, mặc dù không có luật cấm trẻ em xem trận đấu, nhưng xác TPw8S thực trận đấu sẽ có chút ảnh hưởng tới trẻ em. Cho nên ta định đưa nàng trở về mà thôi”. Tên xà tộc nói.

“Ngươi đừng có mà quá đáng”. Tên trọng tài nhíu mày thấp giọng nói.

“Đừng quên thân phận của ngươi”. Tên xà tộc cười lạnh nói.

“Các ngươi đang làm gì?”.

Ngay lúc này, một tên trưởng lão Bách Long Sơn đi tới, thấy trọng tài cùng thí sinh thì thầm to nhỏ liền nhíu mày quát lên.

Những người khác cũng khá tò mò, hai người kia nói gì họ còn thật muốn biết.

Lạc Cảnh Thiên thì ánh mắt khẽ híp lại lộ ra một tia sát khí. Hắn nhìn ra được ý nghĩ của tên xà tộc kia, chính vì vậy hắn mới phẫn nộ.

Lại dám đánh chủ ý lên đầu con gái hắn?!

Tên trưởng lão kia hiển nhiên cũng không phải dạng người phe phái, nghe được trọng tài nói ra nguyên nhân, ông ta híp mắt lại nhìn tên xà tộc.

Nam tử có đam mê đối với la lỵ cũng không thiếu, chẳng qua lại dám lớn mật như tên xà tộc này ông ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy. Chẳng qua sau đó, ông ta không chút do dự cho tên xà tộc một cái tát.

Phanh!

Tên xà tộc che mặt, dùng ánh mắt oán độc nhìn vị trưởng lão kia, sau đó một mạch rời đi.

Lạc Cảnh Thiên càng thêm kinh ngạc là, đám người xung quanh lại âm thầm cười vui vẻ. Hơn nữa còn có không ít người nói xấu tên này, xem ra tên xà tộc này tiếng xấu thật đúng là không phải nhỏ.

Lạc Cảnh Thiên khoé miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

“Nghe được?”. Sở Như Mộng ở bên cạnh hỏi.

“Nghe được, thế nào?”.

“Tiểu tử này sau lưng có người chống lưng, thực quyền rất lớn. Long chủ cùng đại trưởng lão lại đang bế quan, những người khác cũng rất ít để ý chuyện này, cho nên hắn nhảy nhót rất lâu”.

“Ta lại không phải người của Tây Mạc Ma Tộc, không tiện tham dự. Cho nên, chờ ngươi rồi”. Sở Như Mộng nói.

“Xem ra Bách Long Sơn cần chỉnh đốn lại mới được. Bất quá tiểu tử này đã gây hại cho người nào chưa?”.

“Ha ha, cũng không nhiều, chỉ có điều xử lý rất thông minh, hắn đem đám nữ hài đều cưới, cho nên không ai nói được gì”. Sở Như Mộng đáp.

“Vậy sao? Vậy ngươi từ từ xem ta thế nào chơi chết hắn”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười lạnh lẽo, không nghi ngờ gì, hắn đã đối với tên xà tộc này tuyên bố tử hình

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.