Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 382: Không sai, lời hắn nói chính là chứng cứ



“Ma ma, ta…”. Lạc Hi Nghiên nhìn thấy mấy người Lạc Cảnh Thiên, biết mình bị bắt được, nàng liền lo lắng cúi đầu nói không ra lời.

“Sao thế? Vừa rồi không phải rất vui vẻ sao? Sao bây giờ lại không nói tiếng nào?”. Tiêu Nhược Thủy nghiêm túc nhìn Hi Nghiên nói.

“Được rồi, đừng trách con bé”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được lên tiếng.

“Ngươi ngậm miệng, thân là cha nàng không biết quản giáo còn bênh vực? Ngươi nuông chiều nàng như vậy sớm muộn cũng biến nàng thành loại tính đại tiểu thư, hiện tại ta giáo huấn nàng ngươi còn ngăn cản?”. Tiêu Nhược Thủy trừng mắt nói.

Lạc Cảnh Thiên há to miệng, hắn không nghĩ tới Tiêu Nhược Thủy lại chút giận lên người hắn, bất quá hắn cũng không dám nói cái gì. Tốt nhất đừng chọc nữ nhân có con, hắn ban đầu không tin, hiện tại hắn tin.

So cọp cái còn đáng sợ hơn.

“Được rồi Nhược Thủy, đừng nóng giận”. Mấy người Tố Băng Băng cũng lên tiếng trấn an.

“Được, chuyện này để sau. Các ngươi trở về Lạc gia, ta cùng Sở Như Mộng đi đỉnh Bách Long Sơn một chuyến, buổi tối sẽ trở về”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Hai người các ngươi đi làm gì?”. Lạc Cảnh Điềm nhíu mày hỏi.

“Không có gì, xử lý một chút chuyện mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười lạnh nói.

“Đi thôi”. Sở Như Mộng nói.

Mấy người Lạc Cảnh Điềm nhìn nhau không hiểu, nhưng họ biết Lạc Cảnh Thiên không nói là có lý do.

Quả thật như thế, nếu hắn đem chuyện vừa rồi nói ra, sợ rằng tứ nữ sẽ đem toàn bộ Bách Long Sơn san thành bình địa mất. Thậm chí dù làm như thế cũng sẽ không có ai dám nói gì, nói không chừng còn giúp họ cũng không chừng. Dù sao Lạc Hi Nghiên thân phận không nhỏ, lại thêm mối quan hệ với Lạc Cảnh Thiên, cao tầng Bách Long Sơn không người dám bảo vệ tên kia là chắc chắn.



Đỉnh Bach Long Sơn.

Nơi này hiện tại xảy ra một chuyện vô cùng thú vị, do những trưởng lão đứng đầu đang bế quan, hiện tại đám trưởng lão còn lại đang chia làm hai phía. Do vị trưởng lão lúc trước vạch tội tên xà tộc kia, nhưng mà trưởng lão xà tộc lại kịch liệt bảo vệ, cho nên hiện tại xảy ra chút tranh chấp chưa giải quyết.

Mà hơn hết là vị trưởng lão kia lớn mật đến mức vạch tội tên kia trực tiếp trên võ đài.

Điều này chẳng khác nào đang làm mất mặt tên trưởng lão xà tộc kia. Cho nên ông ta càng không thể nhịn.

“Nực cười, rõ ràng ngươi đang kiếm chuyện, không dưng xử phạt, ngươi cho rằng Xà tộc ta rất dễ ức hiếp?”.

“Ha ha, ta không phải nhắm vào Xà tộc các ngươi, nhưng nếu ngươi muốn hiểu như vậy cũng được. Nếu hiện tại ngươi không xử lý, chờ Long chủ hay đại trưởng lão xuất quan cũng sẽ xử lý. Ngươi cho rằng ngươi bảo vệ được hắn cả đời?”.

“Các vị trưởng lão, các ngươi náo loạn đủ chưa? Không biết hôm nay là ngày gì? Các đệ tử đều đang nhìn, không ngại mất mặt sao?”.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên phát hiện một người quen, là Lang tộc Thiên Ảnh, nhưng mà nhiều năm qua, địa vị Lang tộc đã đi xuống, Hùng tộc quật khởi trở thành một trong Thập Tông.

Hơn nữa Thiên Ảnh thiên phú cũng không phải rất cao, lúc này cũng chưa có bước vào Thánh cảnh trung kỳ, cho nên quyền nói chuyện cũng không nhiều.

“Ha ha, bây giờ cũng không phải năm đó, Lang tộc các ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện này”. Vị trưởng lão Xà tộc kia cười lạnh nói.

Thiên Ảnh bắt đắc dĩ thở dài, sau đó liền giữ im lặng.

“Lang tộc địa vị thấp đến mức độ này?”. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi Sở Như Mộng.

Dù gì năm đó Thiên Ảnh cũng là một trong thập đại thiên kiêu, làm sao lại luân lạc tới tình cảnh này?!

“Mất đi địa vị một trong Thập Tông, lại thêm không có thế hệ đó bước vào Thánh cảnh trung kỳ, cho nên quyền lên tiếng liền ít đi. Nếu không phải có đám người Dạ Vũ giữ gìn, sợ rằng hắn hiện tại địa vị càng thấp”. Sở Như Mộng nói.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, hắn cũng hiểu được điều này. Đây chẳng qua là cạnh tranh mà thôi, nếu như vì quan hệ thân thiết mà đi giúp giữ cho Lang tộc địa vị như xưa thì không công bằng cho những tộc khác, cạnh tranh cũng mất đi ý nghĩa của nó.

Nói trắng ra chính là thực lực không đủ, chỉ cần thực lực đủ, cái gì cũng có.

“Hiện tại, ta nói Mộ Thanh Chiến không có tội, người nào đồng ý giơ tay”. Tên trưởng lão Xà tộc trầm giọng nói.

Ngay sau đó, một đám người đưa tay lên. Nhìn qua nhân số so với người không giơ tay lớn hơn nhiều, như vậy đồng nghĩa với việc Mộ Thanh Chiến vô tội.

Mộ Thanh Chiến?!

Nghe được cái tên này, Lạc Cảnh Thiên cảm giác giống như nghe được ở nơi nào. Đây không phải tên của đệ đệ Mộ Thanh Tuyết sao? Khó trách. E rằng tất cả đều là do có Mộ Thanh Tuyết tồn tại, người khác kiêng kị Mộ Thanh Tuyết cho nên mới không trực tiếp xử lý tên tiểu tử này.

Chẳng qua không biết Mộ Thanh Tuyết có biết được chuyện này hay không. Bất quá biết cũng không phải vấn đề, tên tiểu tử này chắc chắn phải chết.

Bên dưới, nhìn thấy số người ủng hộ nhiều hơn phía đối diện, Mộ Thanh Chiến nở ra nụ cười sung sướng. Có chỗ dựa quả nhiên là thứ tốt, làm cái gì cũng chẳng cần lo lắng hậu quả.

Nghĩ tới tiểu nha đầu Hi Nghiên, hắn nhịn không được tưởng tượng ra một đống hình ảnh lớn mật.

Nhưng mà ngay vào lúc nào, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đi tới. Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong tai đám người.

“Ngươi không bảo vệ được hắn!”.

Đám người nhìn qua, tên trưởng lão Xà tộc nhíu mày hỏi.

“Ngươi là ai?”.

“Hắn là ai ngươi không biết, vậy ta ngươi hẳn là biết chứ”. Sở Như Mộng lên tiếng.

“A... ra là Sở đế. Không biết Sở đế hôm nay tới đây là có chuyện gì?”. Một vị trưởng lão khác giật mình đi lên hỏi.

“A... Đó là Sở đế? Ông trời a, quả nhiên giống như lời đồn, thật xinh đẹp”.

“Ta nhìn thấy Sở đế lại động lòng? Mấu chốt ta là nam, ta có phải hay không cong?”.

“Huynh đệ, ngươi là xác định cong”.

“Ha ha, các ngươi đừng nói, ta cũng cong. Thật mẹ nó yêu nghiệt, nam nhân lại có người xinh đẹp tới mức này?”.

Nhìn thấy Sở Như Mộng, đám người xung quanh nhất thời xôn xao.

“Ngươi không cần quan tâm, ta hôm nay tới là muốn xử lý hắn”. Sở Như Mộng lạnh lùng chỉ về phía Mộ Thanh Chiến nói.

“Ha ha, Sở đế, ta kính ngươi là một nhân vật, nhưng chuyện này là chuyện của Bách Long Sơn, ngươi xen vào cũng không thích hợp chứ? Lại nói, Mộ Thanh Chiến vốn không có lỗi gì, nếu có, phiền phức Sở đế lấy ra, ta đảm bảo xử lý đúng luật”. Tên trưởng lão Xà tộc nói.

“Ta không có bằng chứng, nhưng lời nói của hắn chính là bằng chứng”. Sở Như Mộng chỉ Lạc Cảnh Thiên nói.

“Ha ha ha, Sở đế, đây là ngươi nuôi tiểu bạch kiểm sao?”. Mộ Thanh Chiến lúc này cười lên ha hả nói.

Mặc dù Sở Như Mộng thanh danh rất vang dội, nhưng chuyện của Tây Mạc Ma Tộc hắn không xen vào được, dù cho cùng Lạc gia có quan hệ, nhưng Tây Mạc Ma Tộc không chỉ có mình Lạc gia.

Lại thêm Sở Như Mộng nhắm vào hắn, hắn càng chẳng thèm quan tâm thái độ của mình phách lối hay không.

“Chỉ dựa vào lời này của ngươi, Long chủ xuất quan cũng không bảo vệ được ngươi. Ta nói”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt lên tiếng.

“Ha ha, thật phách lối, ta muốn xem xem ai lại dám mạnh miệng như vậy”. Ngay lúc này, một âm thanh hùng hồn vang lên.

Người này không ai khách chính là đại trưởng lão Bách Long Sơn.

“Bái kiến đại trưởng lão”. Đám người đồng thời bái một cái rồi lên tiếng.

Đại trưởng lão xuất hiện, nhưng khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên ông ta liền sững sờ, đang muốn lên tiếng thì nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu, trong nháy mắt ông ta liền hiểu ý, mặc dù gương mặt của Lạc Cảnh Thiên so với trước khi nhảy vào Mai Cốt Chi Địa không CslV1 thay đổi chút làm ông ta rất hiếu kỳ, nhưng ông ta có thể xác định đây là Lạc Cảnh Thiên.

“Chuyện gì xảy ra?”. Đại trưởng lão nhìn đám người nhíu mày hỏi.

Một vị trưởng lão đi lên giải thích, đại trưởng lão nghe xong liền nhẹ gật đầu, sau đó lên tiếng.

“Các ngươi có bằng chứng chứng minh không?”.

“Đại trưởng lão, đây là ác ý vu khống, họ vốn không có bất kỳ chứng cứ nào. Hơn nữa Thanh Chiến hắn vốn không phải người như vậy, ta nguyện ý dùng tính mạng của mình đảm bảo”.

“Là như vậy phải không? Bất quá, Sở đế, ngươi có chứng cứ sao? Mặc dù thân phận ngươi có thể tham gia vào sự vụ trong Tây Mạc Ma Tộc, nhưng mọi chuyện cần phải có chứng cứ rõ ràng mới có thể phục chúng”. Đại trưởng lão nói.

“Như ta đã nói, lời hắn nói chính là chứng cứ”. Sở Như Mộng đáp.

“Đại trưởng lão, ngài nhìn, đây chẳng phải là cố ý hãm hại sao? Lời hắn nói liền đúng? Lời của chúng ta liền sai? Cho dù ngươi là Sở đế cũng không nên vu khống người tốt, còn mong đại trưởng lão làm chủ cho Xà tộc”. Tên trưởng lão Xà tộc lên tiếng.

Đại trưởng lão lạnh nhạt nhìn ông ta một cái sau đó nói.

“Sở đế nói không sai, lời hắn nói chính là chứng cứ. Người tới, cho ta đem Mộ Thanh Chiến cùng Mộ Chấn Quân bắt lại”.

Cái gì?!

Đột nhiên xuất hiện đảo ngược làm đám người không kịp phản ứng.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.