Vài tên trưởng lão đi lên đem Mộ Chấn Quân cùng Mộ Thanh Chiến bắt lại, hai người không dám phản kháng, phản kháng xem như tạo phản, chắc chắn phải chết.
“Đại trưởng lão, ta không phục! Dựa vào cái gì lời hắn nói ngài liền tin?”. Mộ Thanh Chiến tức giận nói.
“Đại trưởng lão, ta cũng không phục. Nếu muốn trừng phạt ta, như vậy cầm chứng cứ đi ra. Nếu không ta nhất định báo cáo với Long chủ về chuyện này. Chúng ta Xà tộc cũng không phải dễ ức hiếp”. Mộ Chấn Quân trầm giọng nói.
“Chứng cứ? Không phải đã nói rồi sao? Lời hắn nói chính là chứng cứ, lời hắn nói mạnh hơn bất kỳ chứng cứ nào”. Đại trưởng lão lạnh nhạt đáp.
Lời vừa ra, những người xung quanh xôn xao không thôi.
“Dựa vào cái gì?”.
Mộ Chấn Quân không phục thốt lên.
“Dựa vào cái gì? Ngươi muốn biết dựa vào cái gì? Vậy ta nói cho ngươi biết”.
“Chỉ dựa vào hắn là Lạc đời thứ ba người đứng đầu!”.
“Chỉ dựa vào hắn để cho năm đó thập đại thiên kiêu so với bây giờ mạnh gấp trăm lần!”.
“Chỉ dựa vào Long chủ cùng toàn bộ hội đồng trưởng lão đích thân thừa nhận hắn là đời kế tiếp Long chủ!”.
“Chỉ dựa vào hắn đem Thánh địa thần phục với Tây Mạc Ma Tộc!”.
“Chỉ dựa vào hắn để cho Thần địa bại lộ, khiến Thần địa nguyên khí đại tổn thương, phá vỡ âm mưu nhiều năm của Thần địa cùng hóa giải lời nguyền do chúng tạo nên”.
“Chỉ dựa vào hắn xả thân cứu vớt toàn bộ Thiên Linh Đại Lục”.
“Chỉ dựa vào… hắn là Lạc Cảnh Thiên”.
“Đáp án này, ngươi hài lòng không?”. Đại trưởng lão cười lạnh nói.
Mỗi lời ông ta thốt ra đều đem toàn bộ đám người chấn kinh. Từng câu từng chữ như trọng chùy gõ vào trong lòng Mộ Thanh Chiến cùng Mộ Chấn Quân.
Đại danh của Lạc Cảnh Thiên có thể nói không ai không biết, không người không hiểu.
Có lẽ trước đó do Lạc Cảnh Thiên xuất hiện với gương mặt trẻ tuổi, lại thêm ngoại hình có phần giống yêu tộc một chút, cho nên không có ai nghĩ tới điểm này. Hiện tại đại trưởng lão nói vậy, rất nhiều đệ tử của Bách Long Sơn đều từ trong người lấy ra một bức hình.
Tại đây, số người hâm mộ Lạc Cảnh Thiên có thể nói chiếm tám phần. Cho nên sau khi xem xong hình ảnh trong người, đám người cũng nhận ra, Lạc Cảnh Thiên cùng người trong hình ảnh khác nhau duy nhất chính là lỗ tai cùng con mắt.
Cũng không có người nghi ngờ cái gì, dù sao rất nhiều chuyện về hắn cũng đã được công bố đi ra, mặc dù không kể chi tiết những vẫn biết kết quả. Cho nên hắn không còn con mắt màu đỏ cùng lỗ tai có chút nhọn mặc dù làm người khác không hiểu lắm, nhưng vẫn không ảnh hưởng hình tượng của hắn chút nào.
“Vì cái gì?”. Mộ Thanh Chiến lúc này đột nhiên lẩm bẩm.
“Ừm?”.
“Vì cái gì? Ta rõ ràng không có đắc tội ngươi, ngươi vì cái gì nhắm vào ta?”. Mộ Thanh Chiến lớn giọng kêu lên.
“Quên nói, tiểu nha đầu hôm qua là con gái ta, hiện tại hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái lạnh nhạt đáp.
Mộ Thanh Chiến nghe vậy ngẩn ra, sau đó sụi lơ ngồi xuống đất.
Sớm biết như vậy…
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Mộ Chấn Quân biết rõ kết quả phải chết, ông ta nhiều năm bảo vệ cho Mộ Thanh Chiến khiến rất nhiều người bất mãn, hôm nay Lạc 3Mtzh Cảnh Thiên trở về, ông ta rất rõ ràng sẽ không có người vì ông ta ra mặt. Kết quả là chắc chắn phải chết.
Nhưng ông ta không cam tâm, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên lóe lên một đạo sát khí.
Hắn bộ dáng vẫn còn trẻ như vậy, như vậy có phải hay không thực lực cũng vẫn dừng lại ở năm đó?!
Ông ta trong đầu nổi lên một ý tưởng táo bạo. Nếu như suy đoán của ông ta là đúng, với thực lực Thánh cảnh hậu kỳ đỉnh phong như ông ta hoàn toàn có thể giết chết Lạc Cảnh Thiên. Như vậy chỉ cần bắt lấy hắn, ông ta hoàn toàn có thể an toàn rời khỏi đây.
Nghĩ tới đây, Mộ Chấn Quân đột nhiên động, ông ta đem hai người đứng bên cạnh đánh bay, sau đó dùng tộc độ cực kỳ nhanh lao về phía Lạc Cảnh Thiên. Chưa tới một giây liền đã xuất hiện trước mặt hắn, điều này làm cho đám người giật nảy mình, thậm chí có nữ tử sợ hãi tới thét lên.
Chẳng qua cảnh tượng mà họ nghĩ tới không có xuất hiện, đi qua vài giây, nhưng người nhắm mắt lại mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt làm họ kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy Mộ Chấn Quân bàn tay hóa chảo, khoảng cách với cổ Lạc Cảnh Thiên chỉ có vài cm. Nhưng chính là không cách nào tiến thêm được.
Lạc Cảnh Thiên chỉ liếc nhìn ông ta một cái, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.
“Xà tộc sinh ra loại người như ngươi thật đúng là một thất bại”.
Phanh!
Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng tung một chưởng, Mộ Chấn Quân liền bị đánh bay ra ngoài, trên ngực lõm vào một vết sâu. Nhìn qua là không sống được, vẻn vẹn một chưởng liền đem một tên Thánh cảnh hậu kì đỉnh phong thuấn sát. Điều này làm đám người ngây ra như phỗng.
“Làm… làm sao lại…”. Mộ Thanh Chiến kinh hãi lùi lại mấy bước, Mộ Chấn Quân thực lực có thể nói là trong những người mạnh nhất Tây Mạc Ma Tộc, vậy mà bị Lạc Cảnh Thiên một chiêu giết chết?!
Cái này sao có thể?!
Lạc Cảnh Thiên nhìn bàn tay dính máu, hơi nhíu mày, hắn đưa tay ra, Sở Như Mộng hiểu ý liền đưa cho hắn khăn tay. Đem máu trên tay lau sạch, Lạc Cảnh Thiên liền lạnh nhạt nói.
“Yếu ớt như vậy sao?”.
“… Ngươi không tinh tướng sẽ chết?”. Sở Như Mộng bất mãn liếc hắn nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe vậy có chút xấu hổ, quả thật có chút quá, sau đó hắn liền đàng hoàng.
Đám người nghe vậy, từ chấn kinh biến thành cổ quái.
Chẳng lẽ, đại lão đều có loại tính cách kỳ lạ này?!
“Các ngươi… đang làm cái gì?!”.
Ngay lúc này, một âm thanh nữ tính vang lên. Mấy người Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, liền thấy Mộ Thanh Tuyết ngự không nhìn về phía này, ánh mắt có chút đờ đẫn nhìn thi thể của Mộ Chấn Quân nói.
“Là ta giết hắn”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Ngươi… lão đại?”. Mộ Thanh Tuyết sau khi thấy được Lạc Cảnh Thiên liền sửng sốt.
“Là ta”.
“Lão đại, ngươi trở về lúc nào? Làm sao không tới tìm mấy chúng ta? Đều hơn 12 năm, lão đại ngươi là thế nào trở về?”. Mộ Thanh Tuyết hỏi liên tục.
“… Ngươi vấn đề giống như đi có chút xa”. Sở Như Mộng bên cạnh nhìn không nổi liền lên tiếng.
Hắn chưa thấy qua người nào một giây liền đổi một dạng như này.
Mới vừa rồi không phải đang sững sờ sao? Làm sao nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên liền quên hết thảy?!
“A… chết liền chết. Ta sớm đã muốn giết ông ta, nếu không phải tộc trưởng ngăn cản, nếu không ông ta… quên đi. Ta chẳng qua là cảm thấy thất vọng khi không tự tay giết ông ta mà thôi”. Mộ Thanh Tuyết nói.
“Thế nào? Ngươi cùng ông ta có thù?”. Lạc Cảnh Thiên tò mò hỏi.
“Cũng không phải, ông ta còn không có dám làm gì ta. Chẳng qua sau khi lên làm trưởng lão, ông ta ngấm ngầm làm rất nhiều thứ. Nếu không phải không có chứng cứ, ông ta cũng không nhởn nhơ ở bên ngoài lâu như vậy”. Mộ Thanh Tuyết đáp.
“Đã như vậy chuyện này liền để ngươi giải quyết, bất kể quan hệ của ngươi cùng hắn tốt vẫn là xấu. Ta không muốn hắn thấy được ánh mặt trời ngày mai”. Lạc Cảnh Thiên chỉ Mộ Thanh Chiến nói.
Mộ Thanh Tuyết nhìn qua Mộ Thanh Chiến, hơi chút nhíu mày. Mặc dù quan hệ của nàng cùng Mộ Thanh Chiến không phải thân thiết, nhưng nói cho cùng vẫn là em họ nàng. Thật muốn ra tay, nàng nhất thời không xuống tay được.
“Hắn động ý niệm với Hi Nghiên”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”. Mộ Thanh Tuyết thất thanh kêu lên, sau đó ánh mắt nhìn Mộ Thanh Chiến bắt đầu biến đổi, âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên.
“Rất tốt, đã ngươi muốn chết cũng đừng trách người khác. Phiền phức nhị vị trưởng lão đưa hắn đến Xà tộc, ta muốn hắn nếm thử vạn xà xuyên tâm!”.
“Không! Tuyết tỷ, ngươi không có quyền làm như vậy. Ngươi vì người ngoài lại đối xử với đệ đệ mình như vậy, ngươi xứng đáng với Xà tộc sao?”. Mộ Thanh Chiến nghe xong liền biến sắc kêu lên.
Loại hình phạt kia là chắc chắn phải chết, nhưng mà trước khi chết còn phải chịu đựng nỗi khổ không cách nào diễn tả bằng lời. Trong lịch sử, chỉ có hai người của Xà tộc là chịu loại hình phạt này, nhưng lỗi họ phạm vào đều là phản tộc.
Hắn chẳng qua chỉ là động ý niệm với một cái tiểu nha đầu, vậy mà lại phải nhận hình phạt này?!
“Có trách thì trách ngươi nhắm vào nhầm người. Ta có thể nói cho ngươi biết, trên cái đại lục này, ngươi có thể chọc bất kỳ người nào, nhưng duy nhất Lạc Hi Nghiên là ngươi không thể chọc. Mang đi!”. Mộ Thanh Tuyết cười lạnh nói.
Nàng nói cũng không phải chuyện giật gân.
Bởi vì năm thứ 10 Lạc Cảnh Thiên nhảy xuống Mai Cốt Chi Địa, lúc đó toàn bộ cao tầng đều đã cho rằng Lạc Cảnh Thiên bỏ mình. Lạc Hi Nghiên là huyết mạch duy nhất của Lạc Cảnh Thiên còn sót lại, cho nên họ vì Lạc Cảnh Thiên mà lập ra một cái quy ước.
Đó chính là Lạc Hi Nghiên tương lai sẽ trở thành vinh dự nữ hoàng duy nhất của toàn bộ đại lục. Mặc dù không có thực quyền, nhưng danh phận này khiến cho nàng trở thành người duy nhất tại đại lục không ai dám trêu chọc.
Bởi vì nàng là con gái của Lạc Cảnh Thiên, từ lúc nhỏ đã bộc lộ thiên phú vô cùng khủng bố, nàng học một cái võ kỹ không dựa vào linh lực chỉ cần xem liền hiểu, hơn nữa chỉ trong một lần luyện tập liền hoàn toàn thành thạo.
Người bình thường phải mất ít nhất một tháng, thiên tài phải một tuần trở lên. Mà chính Lạc Cảnh Thiên năm đó cũng mất tới vài ngày, mà nàng chỉ cần luyện một lần liền biết. Loại thiên phú này từ cổ chí kim chưa từng nghe thấy, cho nên tương lai nàng chắc chắn có thể bước vào cấp độ Thần cảnh, mà không phải chỉ có một chút hi vọng như trước.
Đương nhiên quy ước này cũng không có đem ra công bố, chỉ lan truyền trong tầng lớp cao tầng nhất. Bởi vì họ sợ sẽ bị Thần địa biết tới mà ra tay ám sát tiểu nha đầu này.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình