Sau khi cho người áp giải Mộ Thanh Chiến đi, Mộ Thanh Tuyết cùng Lạc Cảnh Thiên nói vài câu liền rời đi. Nàng muốn nhanh nhất đi xử lý tên tiểu tử này, sau đó đi báo cho đám người Dạ Vũ biết.
Nàng cũng chẳng lo lắng Xà tộc cao tầng sẽ phản đối, bởi vì đây là lệnh của Lạc Cảnh Thiên. Lời của hắn nói mạnh hơn bất kỳ chứng cứ nào, bởi vì 12 năm trước hắn có thể giết chết Thánh cảnh đỉnh phong, vậy 12 năm sau hoàn toàn cũng có thể đem Xà tộc toàn bộ giết. Nàng không nghi ngờ gì điều này, bởi vì nàng cùng đám người Dạ Vũ biết rõ Lạc Cảnh Thiên khủng bố ra sao.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên cảm nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng cùng cuồng nhiệt đang nhìn hắn, loại ánh mắt này trước đó hắn cứu vớt Tử Lang Thuấn Ảnh Thành cũng cảm nhận qua.
Ban đầu cảm thấy rất tốt, nhưng nhiều thì thật sự không phải thoải mái như vậy.
“Bái kiến Lạc đại nhân”.
Ngay lúc này, đám đệ tử xung quanh đồng loạt cúi người bái một cái, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được sự chân thanh từ âm thanh của đám người. Điều này làm hắn rất cảm động, cũng rất thoải mái, lại thêm một chút tự hào cùng kiêu ngạo. Dù sao lòng hư vinh ai không có? Cho nên cảm thấy có chút kiêu ngạo cũng rất bình thường.
“Tiểu Thiên, đi thôi, ta mang ngươi đi gặp Long chủ”. Đại trưởng lão đi tới cười nói.
“Long chủ không phải bế quan sao?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
“Đã xuất quan, nếu không ta cũng sẽ không đến nơi này”.
“Tốt”.
Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.
“Ngươi đi thôi, ta đi tìm tiểu Vi”. Sở Như Mộng nói.
“Thấy sắc quên nghĩa”. Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói, bất quá ánh mắt lại rất sống động, giống như đang cảm thấy vô cùng tự hào.
Đại trưởng lão cũng cảm nhận được, ông ta liền hiếu kỳ hỏi.
“Nhìn ánh mắt của ngươi giống như đang vui mừng vì nhà mình heo con bắt đầu biết ủi cải trắng, ngươi sẽ không phải xem hắn là con mình chứ?”.
“Ha ha, đại trưởng lão, ta cũng không thể sinh ra loại yêu nghiệt này. Ngươi gặp qua nam nhân nào lại xinh đẹp như vậy hay chưa?”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Thấy quá, không phải còn có ngươi sao? Khi ngươi để tóc dài thật sự xinh đẹp”.
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu tươi.
Thần mẹ nó có ta.
“Ha ha ha, chỉ đùa một chút, bất quá ta cảm thấy quan hệ của ngươi cùng Sở Như Mộng thật đúng là ngoài tưởng tượng của ta. Xem ra huynh đệ các ngươi cảm tình thật sự là tri kỷ”. Đại trưởng lão than thở nói.
Loại tình cảm huynh đệ này ông ta thật sự rất ít thấy.
Lạc Cảnh Thiên chỉ cười nhẹ không nói.
Hắn quả thật là cảm thấy vui mừng. Sở Như Mộng là huynh đệ của hắn, cho nên hắn hiểu rõ Sở Như Mộng hơn ai hết. Đừng nhìn con hàng này rất ưa thích hố hắn, tính cách lại không biết xấu hổ, còn ưa thích nữ trang. Nhưng thực ra Sở Như Mộng là người rất chán ghét những thứ này.
Trong lòng hắn vẫn luôn ẩn dấu một vài thứ, từ cái ngày dung hợp Chân Giải Chi Nhãn, lúc đó quyền năng của nó còn chưa hoàn toàn bị áp chế đến mức hiện tại, khi đó hắn thấy được trên người Sở Như Mộng trải qua quá nhiều thứ.
Tuổi thơ bất hạnh, cha mẹ mất sớm, bị người thân ngược đãi, thậm chí kém chút bị huynh đệ ruột thịt lăng nhục thể xác. Cũng chỉ vì sinh ra dáng vẻ khác người mà chịu những đãi ngộ này.
Cũng không phải hắn đang đồng tình hay rủ lòng thương cho Sở Như Mộng, bởi vì trên đời người chịu những đau khổ hơn như Sở Như Mộng thật sự nhiều lắm.
Sở Như Mộng nữ trang, không chỉ là vì tránh né địch nhân, mà là bởi vì hắn biết rất rõ, nhan sắc của hắn có thể mê đảo hàng vạn nam nhân vì hắn làm việc. Cũng không phải loại “đụng chạm thể xác” kia, mà là chỉ đơn giản là vận dụng ưu thế nhan sắc của mình đi mê đảo nam nhân tình nguyện vì mình bán mạng mà thôi.
Nhưng không có ai biết, mỗi lần phải làm như vậy, Sở Như Mộng đều sẽ tự dùng dao đâm chính mình để giữ vững tỉnh táo. Đi dọc bờ sông làm sao có thể không dính nước? Sở Như Mộng áp lực tâm lý có thể nói là không có ai có thể so sánh.
Thử nghĩ mỗi lần câu dẫn nam nhân đều phải giữ cho bản tâm không bị đồng hóa. Hắn lúc đó nhưng thấy được rất rõ, trên người Sở Như Mộng có ít nhất một ngàn vết đao sâu trên 3cm. Chẳng qua theo thời gian cùng tu vi tăng lên mà dần biến mất.
Nhưng mà từ cái ngày hắn cùng Sở Như Mộng J6mlU quen biết, sau đó là bắt đầu giao dịch, lại thêm hợp tác. Sở Như Mộng áp lực tâm lý cũng từ từ mà giảm bớt.
Có thể nói tầm quan trọng của hắn trong lòng Sở Như Mộng so với mấy người Đinh Tiểu Vân hay Mạc Uyển càng quan trọng hơn. Có thể nói đó là một tính ỷ lại vô cùng cực đoan.
Ngay cả khi sau này Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển và Đinh Tiêu Vân ở chung thì tình trạng này vẫn còn. Bởi vì cả hai người Mạc Uyên cùng Đinh Tiểu Vân sở dĩ cùng Sở Như Mộng tới với nhau đều do Lạc Cảnh Thiên vô tình hay cố ý dẫn tới.
Nhưng khi Lạc Cảnh Thiên nhảy vào Mai Cốt Chi Địa, cho đến hiện tại. Sở Như Mộng loại tâm lý này đã hoàn toàn biến mất, đại biểu chính là việc Sở Như Mộng cùng Lam Kha Vi “thông đồng” với nhau.
Cho nên Lạc Cảnh Thiên mới cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ chính Sở Như Mộng cũng biết rõ điều này, chẳng qua cả hai đều ngầm hiểu lẫn nhau không nói ra mà thôi.
…
“Tiểu Thiên, ngươi tới rồi”. Long chủ cười nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngài đây là…”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Long chủ một chút, sau đó có chút kinh hãi không dám nói hết lời.
Bởi vì lúc này Long chủ thật sự… quá thê thảm.
“Rất ngạc nhiên sao? Không cần quan tâm, ngươi hẳn là nhìn ra tình trạng của ta”.
“… Đột phá thất bại?”.
“Không chỉ là thất bại, còn trực tiếp đem thọ nguyên của ta kéo tới đáy. Một tháng trước ta nghe được tin ngươi trở về, ngươi không biết ta lúc đó vui mừng cỡ nào. Rất nhiều chuyện của Tây Mạc Ma Tộc đều cần giải quyết, mà tình hình của ta càng lúc càng không ổn. Cho nên, ngươi chuẩn bị xong chưa?”. Long chủ hỏi.
“Tùy thời đều có thể, bất quá ta muốn đích thân ngài xử lý”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
Nghe vậy, Long chủ ngẩn ra, sau đó khó hiểu nói.
“Ngươi không sợ?”.
“Sợ? Nếu đổi lại là năm đó thì có lẽ ta sẽ, nhưng hiện tại thì không. Bởi vì ta có thực lực bình định toàn bộ những thứ đó”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Rất tốt. Xem ra ta không nhìn nhầm người, bất quá ngươi phải chú ý một chút, dạo gần đây yêu tộc cũng không có bình ổn như vậy. Có một số người…”.
“Một vài tên tôm tép nhãi nhép mà thôi. Ta là lo lắng những người khác hơn, ngài có sắp xếp gì chưa?”.
“Đã sớm chuẩn bị, mấy tên tiểu tử Dạ Vụ, ta sớm đã kêu hắn đi chuẩn bị mọi thứ rồi”.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu.
Vừa mới đi vào hắn liền biết Long chủ gấp gáp gặp hắn như vậy là để làm gì. Bởi vì ông ta đột phá thất bại dẫn tới tu vi bị phế, thọ nguyên đã thấy đáy. Cho nên Long chủ muốn chuyển giao quyền lực cho hắn, chính là để hắn kế thừa chức vị Long chủ.
Lạc Cảnh Thiên muốn chính là Long chủ đứng ra tuyên bố sự việc này, nhưng làm vậy sẽ dẫn tới những thế lực ngầm chống đối cùng giở trò quỷ. Mà Lạc Cảnh Thiên chính là muốn điều đó xảy ra, từ lúc hắn thấy được chỉ một tên trưởng lão Xà tộc lại có thể hoành hành như vậy liền đã biết Tây Mạc Ma Tộc thời thế thay đổi.
Nếu như những tên kia an phận, hắn có lẽ sẽ không thèm để ý, nhưng mà nếu như thật có người nhảy ra gây chuyện. Hắn cũng không ngại dùng máu tế một lần Bách Long Sơn.
Hắn lo nghĩ là sẽ có người động thủ với người đứng về phe Long chủ mà thôi.
Nhưng nghe được Long chủ nói đám người Dạ Vũ đã sớm chuẩn bị, hắn liền yên tâm.
“Những năm này… cực khổ ngươi”. Long chủ trầm ngâm trong giây lát liền nói.
“Thực ra mấy năm qua ta trải qua rất thoải mái, không phải như các ngươi nghĩ khổ cực như vậy”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“Hả? Là ta không biết chuyện gì sao?”.
Lạc Cảnh Thiên đem chuyện kể sơ lược nói ra, cũng nói mình nhận nuôi một đứa con gái.
Nghe xong, Long chủ ánh mắt cổ quái nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó nói.
“Chúng ta ở đây chờ đợi ngươi 12 năm, ngươi lại đi ngao du sơn thủy. Nếu ta đem chuyện này nói ra, dám chắc hình tượng của ngươi sẽ sụp đổ không còn một mống”.
“Hình tượng vẫn là không cần, nói liền nói thôi. Bất quá đến lúc đó cháu gái ngài nhưng là phải chịu khổ”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
Long chủ trợn mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó phá lên cười.
“Tiểu tử ngươi vẫn không bao giờ chịu thua thiệt, ha ha, tốt, cùng ta uống một chút đi, ta cùng ngươi còn chưa từng ngồi xuống uống với nhau nổi một lần đâu”.
“Tốt”.
Cả hai uống tới nửa đêm, trong khi đó đại trưởng lão thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi để chuẩn bị cho cuộc chuyển giao quyền lực ba ngày sau.
(PS: nói thật thì Sở Như Mộng vai diễn khá nhiều, nhưng ít người biết tới tính cách chân thật của hắn. Nếu như đọc rõ những chi tiết bình thường khi ta viết về Sở Như Mộng, các ngươi có lẽ sẽ đoán được hắn là loại tính cách này. Ta có học tâm lý học, từng biết về loại này, cho nên áp dụng vào. Cho nên đừng ai nghĩ rằng Sở Như Mộng đang chơi gay nhé, hắn và main chỉ đơn thuần là huynh đệ mà thôi)