Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 386: Chuyện xưa của Lạc Thiên Y



Bên dưới có vài người nhìn nhau, sau đó một tên đứng lên, âm thanh mang theo chất vấn nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Lạc đại nhân, ta kính ngươi là người có công lớn đối với đại lục, nhưng mà ngươi nói như vậy, chẳng lẽ chúng ta không ủng hộ ngươi liền định giải quyết bằng vũ lực hay sao?”.

Lạc Cảnh Thiên híp mắt nhìn qua, sau đó nói.

“Miêu tộc? Ta nhớ được Miêu tộc các ngươi năm đó cũng không có tham gia chiến đấu chứ? Đừng vội phủ nhận, ta xem qua thống kê tổn thất năm đó, năm đó Thần địa đổ bộ đánh lén gần như toàn bộ các đế quốc cùng Tây Mạc Ma Tộc, các tộc khác tổn thất nhân số lên tới hàng vạn, nhưng Miêu tộc các ngươi lại không có chết lấy một người”.

“A… ta có chút nhầm lần, là có chút qua, là một đứa bé sinh non nên chết. Đúng chứ? Vậy hiện tại ngươi cảm thấy mình có quyền lên tiếng không?”.

“Ngươi!”.

Tên Miêu tộc kia cứng họng không nói được lời nào.

“Lại nói, ta có nói lời nào sao? Ta là đang hỏi ai ủng hộ, ai phản đối. Các ngươi không trả lời coi như xong, lại còn muốn xuyên tạc lời nói của ta? Các ngươi có mục đích gì?”. Lạc Cảnh Thiên đột nhiên lạnh giọng nói.

“Ta… ta không có. Ngươi… ngươi đừng có nói lung tung”. Tên kia bị khí thế của Lạc Cảnh Thiên áp đảo làm nói đều ấp a ấp úng.

“Nói lung tung? Vậy lời của ngươi vừa rồi là có ý gì?”.

“Ta…”.

“Được rồi, ngươi dọa hắn làm gì”. Sở Như Mộng lúc này lên tiếng.

“Ngồi yên đó đi, hiện tại chưa cần đến ngươi”. Lạc Cảnh Thiên cơ mặt cứng lại sau đó bất đắc dĩ nói.

Bầu không khí được hắn tạo tốt lại bị Sở Như Mộng một câu phá sạch sẽ.

“Lạc đại nhân, hay là chúng ta vào thẳng vấn đề đi. Ngài lên làm Long chủ, chúng ta không có ý kiến, nhưng ít nhất ngài phải có năng lực ngồi ở chức vị này. Lúc đó mới có thể phục chúng”. Một người khác đứng lên nói.

“Năng lực? Nếu ta đoán không lầm, ngươi là người của Thánh địa chứ? Năm đó ta đem Thánh địa đặt dưới chân ngươi còn không biết trốn ở nơi nào. Chính Thánh địa các ngươi còn bị Thần địa thẩm thấu cũng có tư cách nhúng tay vào chuyện của Tây Mạc Ma Tộc? Đừng quên năm đó chiến tranh, Tây Mạc Ma Tộc chúng ta mới là người xuất lực nhiều nhất”.

“Năm đó các ngươi còn đối với yêu tộc thù hận không dứt, hiện tại lại muốn nhúng tay vào? Đừng chọc ta cười. Chúng ta mới các ngươi tới làm khách, hỏi ý kiến các ngươi chẳng qua chỉ là một cái trình tự. Nói cho cùng đây cũng là chuyện nội bộ của Tây Mạc Ma Tộc, hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Phanh!

Ngay lúc này, một tên yêu tộc nhịn không được vỗ bàn đứng dậy quát lớn.

“Đủ rồi. Tiểu tử, ta nhịn ngươi rất lâu, thật cho rằng bản thân làm được một chút việc liền có thể không coi ai ra gì? Lúc ta vì Tây Mạc Ma Tộc chính chiến ngươi còn chưa sinh ra đời đâu”.

Tên yêu tộc đứng lên là người của Hùng tộc, thân phận cũng không thấp, nắm giữ địa vị tại Hùng tộc rất cao.

“Nếu không nhịn được thì ngươi lại làm gì? Ta còn chưa chết, ngươi lớn tiếng với ai đây?”. Lạc Thiên Vũ âm thanh vang lên.

“Lão bất tử, ta không nói ngươi…”.

“Nhưng hắn là cháu ta, là người Lạc gia, Đại Dũng ngươi rốt cuộc có ý gì?”. Lạc Thiên Vũ quát lên.

Đại Dũng chính là tên của tên Hùng tộc kia.

“…Ngươi xác định chuyện này ngươi muốn xen vào?”. Đại Dũng lạnh lùng hỏi.

“Ha ha, ngươi nói xem?”.

“Rất tốt, như vậy ta muốn hỏi một chút, chuyện Lạc Cảnh Thiên là người của Thần địa, ngươi nói thế nào?”.

“Ngươi có ý gì?”. Lạc Thiên Vũ nhíu mày hỏi.

Chuyện Lạc Cảnh Thiên những người ở đây đã sớm biết, cũng không phải điều gì bí mật.

“Ta có ý gì? Để một cái toàn gia đều là người của Thần địa lên nắm quyền, ngươi nói ta có ý gì?”. Đại Dũng lạnh nhạt đáp.

“Ngươi là cố ý kiếm chuyện? Tiểu Thiên hắn vì đại lục làm bao nhiêu chuyện chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh cái gì?”.

“Ha ha, ai cũng biết nhân loại rất c tính, nếu một ngày hắn đột nhiên làm phản, đây không phải đẩy tất cả chúng ta vào con đường chết sao? Lo trước khỏi hoạ, đạo lý này ngươi không hiểu?”.

“Ta hiểu cái mẹ nhà ngươi. Thật cho rằng Lạc gia ta dễ ức hiếp đúng không? Tin hay không ta hiện tại trực tiếp kéo người đem Hùng tộc các người san thành bình địa?”. Lạc Thiên Vũ trực tiếp bạo nộ.

“Ta cảm thấy lời của Đại Dũng đại nhân mặc dù đúng, nhưng lại quá võ đoán. Dù sao công lao của Lạc đại nhân còn đó, không thể nói như vậy được. Chi bằng nhị vị nghe ta nói một câu?”.

Lúc này một người khác đúng lên, người này là đại diện của một thế lực mới nổi, thực lực rất mạnh mẽ, có tiếng nói rất cao trong nhân tộc.

Lạc Cảnh Thiên cười nhạt, hắn sớm đã điều tra toàn bộ những thế lực này, người này tên là Trình Kim Minh, thực lực rất mạnh, đã bước vào Thánh cảnh hậu kỳ, là đại trưởng lão của Trảm Nguyệt Bang.

Không cần đọc suy nghĩ của tên này hắn cũng biết, bởi vì trên thân Trình Kim Minh có dấu vết cực kỳ đặc thù của Thần địa. Ông ta giấu được người khác nhưng không giấu được Chân Giải Chi Nhãn của hắn.

“Ngươi nói”. Lạc Thiên Vũ trầm giọng nói.

“Ta nơi này có một bức tranh cùng một chút ghi chép hơn ngàn năm trước, mời các vị cùng thưởng thức”. Trình Kim Minh lấy ra từ trong người một bức vẽ cùng một quyển sổ tay bằng da.

Đệ tử của Bách Long Sơn đi xuống đem bức tranh treo lên, nhưng khi mọi người nhìn thấy hình vẽ liền xôn xao cả lên.

“Làm sao có thể”.

“Cái này là có chuyện gì?”.

“Đây không phải là...”.

“Không sai, người trong hình chính là Lạc Thiên Y, một trong tứ đại phu nhân của Lạc đại nhân”. Trình Kim Minh lớn giọng nói.

Vấn đề không phải ở người trong hình là ai, mà là hình phía sau lưng nàng.

Phía sau Lạc Thiên Y chính là một vùng biển lửa, thây nằm chất đống, giống như nhân gian luyện ngục.

Không có ai nghi ngờ gì độ chân thật của bức hình này, bởi vì thế giới này vốn không có hoạ sĩ, hơn nữa mặc dù nói đây là một bức tranh, đó là vì thời gian đã rất lâu, thực tế đây là một bức ảnh được chụp lại.

Bởi vì cách đây hơn ngàn năm, thế giới này vẫn còn đang phát triển công nghệ, cho nên có rất nhiều gia đình cũng có nắm giữ một cái bức ảnh của những năm đó. Họ cũng không lạ gì.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt co rụt lại, hắn có thể xác định đây là thật.

“Ta đang cầm trên tay là ghi chép tứ đại ma đầu của hơn ngàn năm trước. Ta tin có không ít người đều biết về thứ này. Trong này có miêu tả rất rõ một người, đó là nữ ma đầu Phong Tam Nương”.

“Người này được miêu tả là một bán yêu, nắm giữ Hồ tộc huyết mạch. Trên lưng có hình xăm một cái đầu lâu, từng một mình đồ sát một cái quốc gia, cuối cùng bị toàn bộ nhân loại lẫn yêu tộc hợp sức giết chết. Đây chính là lần đầu tiên nhân loại cùng yêu tộc hợp sức. Đoạn lịch sử này ta nghĩ rất nhiều người biết”. Đại Dũng lên tiếng.

“Vậy thì thế nào? Điều này cũng không chứng minh được Lạc Thiên Y là Phong Tam Nương, hơn nữa cho dù phải, vậy thì đã sao? Lạc Thiên Y cũng đã vì đại lục làm ra bao nhiêu chuyện có ích? Chẳng lẽ những thứ đó đều là vô nghĩa?”. Mạc Uyển nhịn không được lên tiếng chất vấn.

“Ngươi nói không sai, ta chính là Phong Tam Nương”. Lạc Thiên Y ở chỗ ngồi Lạc gia đứng dậy.

Lời vừa ra, toàn bộ đám người liền kinh hãi.

Trên đời này lại có người có thể sống hơn ngàn năm?!

“Ta chính là Phong Tam Nương, cũng không có gì phải ẩn dấu. Bản thân ta bàn tay dính nhiều máu tươi, ta biết rất rõ. Nhưng những kẻ đó đều là đáng chết”. Lạc Thiên Vũ nghiến răng nói.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lạc Thiên Y tức giận.

“Thiên Y phu nhân, ngươi nói như vậy không phải rất không thoả đáng sao? Nhân mạng trong miệng ngươi như thế rê tiền? Nói đáng chết liền đáng chết?”. Đại Dũng trầm giọng hỏi.

“Ha ha, ngàn năm trước cũng không phải như bây giờ. Những năm đó, ngươi biết bán yêu chúng ta là như thế nào sinh tồn không? Đó cũng không phải như lịch sử ghi chép cái gì mà không có lý trí”.

“Đó là bị ép mà xuất hiện”.

“Năm đó, bán yêu địa vị cơ hồ không phải người, cũng chẳng phải yêu. So với một tên ăn mày thời nay cũng không sánh bằng. Sinh mạng của chúng ta rẻ mạt chỉ như thức ăn ngoài chợ, chúng ta được sinh ra không phài do nhân loại cùng yêu tộc nảy sinh tình cảm mà tạo ra, đó là vì cố ý tạo ra để buôn bán”. Lạc Thiên Y hai mắt đầy sát khí thốt lên.

“Trong một lần một vị thiếu nữ yêu tộc bị bắt, bị nhân loại nổi lên thú tính cưỡng gian, sau đó còn bị nuôi như thú trong lồng. Vô tình là thiếu nữ kia cũng đã hạ sinh ra một đứa trẻ, vị bán yêu đầu tiên cứ như thế mà sinh ra”.

“Nhân loại cùng yêu tộc nhìn thấy bán yêu chúng ta nhan sắc xuất chúng, cho nên rất nhiều nơi đều ngấm ngầm bồi dưỡng bán yêu. Bởi vì bán yêu chúng ta so với nhân loại trưởng thành nhanh, chỉ mất bảy năm liền có bộ dáng của người 18 tuổi”.

“Ta được nkDD2 sinh ra so với những người khác hạnh phúc hơn, đó là ta có được một người mẹ vĩ đại, vì bảo vệ ta, trốn tránh tới vùng hẻo lánh đem ta sinh ra, sau đó nuôi ta lớn lên”.

(Ps: đừng quan tâm là tranh hay ảnh, chủ yếu ta muốn thiết lập một cái chứng cứ k thể chối cãi, m.n cũng biết năm đó Lạc Thiên Y là 1 ma đầu chính hiệu nhưng ta chưa từng miêu tả ra, cho nên hiện tại mới bổ sung, vừa lúc kịch bản cần)

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.