Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 387: Thu lưới



“Ngươi nói với ta nhân mạng? Ngươi biết hay không năm đó bán yêu chúng ta muốn chết cũng là một loại giải thoát thoải mái cỡ nào không? Nếu không phải mẹ ta mang ta trốn đi, tình cảnh của ta cùng những bán yêu kia cũng không khá hơn chút nào”. Lạc Thiên Y âm thanh lạnh như băng vang lên.

Đám người toàn bộ trầm mặc, không có người lên tiếng. Có lẽ bị rung động bởi sự thật, hoặc có lẽ đang suy nghĩ một đối sách khác. Nhưng ai sẽ quan tâm quá khứ của nàng bi thảm cỡ nào? Họ chỉ quan tâm kế tiếp nên làm cái gì.

Lúc này, Lạc Thiên Y tiếp tục nói.

“Mẹ ta mang ta trốn tới một thôn hẻo lánh, toàn thôn đều là người tốt, nhân loại cùng yêu tộc sống chung hòa bình. Tất cả họ đều chỉ là người hay yêu tộc bình thường, không phải võ giả, cũng chẳng có chém giết”.

“Cho đến khi nhân loại các ngươi vì bắt lấy yêu tộc tràn vào làng chúng ta, nếu như không phải ta thức tỉnh lại huyết mạch, có lẽ ta cũng không còn đứng ở chỗ này, mà là đã sớm tự sát”.

“Năm đó ta chỉ có 13 tuổi, ngươi biết phẫn nộ cỡ nào khiến một đứa bé 13 tuổi nổi lên ý niệm giết người không? Là hận!”.

“Sau đó chính là như ngươi đã biết, ta trở thành Phong Tam Nương. Ngươi muốn nói lịch sử với ta? Lịch sử mà ta nói có làm ngươi hài lòng không?”.

Đại Dũng trầm mặc, những người khác ánh mắt cũng trở lên kỳ lạ.

Lạc Cảnh Thiên chỉ nhẹ lắc đầu, hắn cũng không phải cảm thán trước tình cảnh của Lạc Thiên Y, những chuyện này hắn sớm đã có suy đoán. Hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy nàng có chút ngây thơ.

Những người này cũng không biết cái gọi là lòng cảm thông, trong mắt chúng chỉ có lợi ích. Nàng nói ra những lời kia chẳng khác nào không nói còn tốt hơn. Bởi vì nói như vậy chỉ làm tăng thêm cái cớ cho đám người này mà thôi.

“Chờ một chút, Thiên Y tỷ, ngươi nói là bán yêu chỉ cần bảy năm liền trưởng thành?”. Mạc Uyển khó tin hỏi.

“Không sai”.

“Nhưng vì cái gì hiện tại bán yêu không giống như trước? Hơn nữa còn chuyện mất lý trí là chuyện thế nào?”.

“Mất lý trí? Không. Đó chẳng qua chỉ là cái cớ do nhân loại với yêu tộc tạo ra mà thôi. Thực tế cái biện pháp mà các ngươi vẫn đang áp dụng để xóa bỏ đi sự mất lý trí trên người bán yêu chỉ là đang áp chế thiên phú của họ. Mất lý trí? Ha ha, nếu như không phải bị ép tới đường cùng, ai sẽ điên cuồng tới mức cùng toàn thế giới chống lại?”.

“Nếu không phải không có không gian sinh tồn, sống không bằng chết, bán yêu chúng ta làm sao sẽ đứng lên phản kháng?”.

“Ngươi không hiểu được năm đó tàn khốc tới cỡ nào, năm đó bán yêu rất nhiều, nhiều tới mức có thể tạo thành một tộc mới. Nhưng chỉ trong chưa tới 50 năm, bán yêu còn sót lại không quá ngàn người”.

“Ngươi biết họ chết thế nào không? Không phải chiến đấu, cũng không phải cùng ma thú liều mạng, mà là vì những cái gọi là quý tộc kia thỏa mãn thú vui biến thái của mình mà tạo ra”. Lạc Thiên Y bình thản nói, nhưng những lời này lại như dao đâm vào ngực Mạc Uyển, nàng không cách nào tưởng tượng được năm đó rốt cuộc là bi thảm cỡ nào.

Lịch sử huy hoàng, nhưng ẩn dấu 4Jv8m sau đó là cỡ nào máu tanh?!

“Lạc đại nhân”.

Ngay lúc này, Trình Kim Minh liếc nhìn Đại Dũng ra hiệu, Đại Dũng nhẹ gật đầu, sau đó ông ta nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên nói.

“Như ngài thấy, Lạc phu nhân… không, Phong Tam Nương đối với nhân loại cùng yêu tộc đều mang thành kiến cực đoan, hơn nữa nhân mạng trong mắt nàng không đáng giá một đồng. Người như vậy nếu giữ lại sẽ là mối họa đáng lo cho Thiên Linh Đại Lục, còn hi vọng Lạc đại nhân vì an toàn của đại lục… đại nghĩa diệt thân!”.

Ầm!

Lời vừa ra, toàn bộ đám người đều sôi trào.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta, không có phẫn nộ, không có gấp gáp hay khẩn trương, chỉ có là lạnh nhạt. Lạnh nhạt tới cực điểm.

“Đương nhiên… chúng ta đều biết Lạc đại nhân là người trọng cảm tình, nếu như Lạc đại nhân cảm thấy không nỡ ra tay, Trảm Nguyệt Bang chúng ta có thể vì Lạc đại nhân xuất thủ”. Lúc này, Trình Kim Minh cũng lên tiếng.

Phanh!

Sở Như Mộng tức giận vỗ bàn một cái, sau đó trầm giọng nói.

“Hoang đường. Lạc Thiên Y năm đó vì nhân loại cùng yêu tộc liều sống liều chết cùng Thần địa chiến đấu. Hiện tại ngươi lại muốn giết nàng? Ai cho ngươi lá gan?”.

“Sở đế chớ giận, ta cũng chỉ là vì đại cục làm trọng. Để một người như vậy trong chúng ta, đây là đối với an nguy của đại lục không tôn trọng”. Trình Kim Minh lớn giọng đáp.

“Được rồi, không cần tranh cãi”. Lạc Cảnh Thiên cũng lên tiếng, sau đó hắn nói tiếp.

“Đã không thể quyết định, vậy liền bỏ phiếu. Ai đồng ý xử lý Lạc Thiên Y giơ tay”.

“Ngươi điên rồi?”. Mạc Uyển đứng dậy kinh hãi kêu lên.

Sở Như Mộng nhìn nàng lắc đầu, hắn hiểu rõ Lạc Cảnh Thiên, hắn biết rõ Lạc Cảnh Thiên làm như vậy đều có mục đích cả.

Lạc Thiên Y cũng không có nói bất kỳ lời nào, nàng hôm nay nói đã đủ nhiều. Hơn nữa nàng tuyệt đối tin tưởng Lạc Cảnh Thiên, bất kể hắn quyết định thế nào, nàng biết hắn sẽ không hại nàng.

Sau khi Lạc Cảnh Thiên nói xong, khởi đầu là Trình Kim Minh, kế tiếp là Đại Dũng, sau đó là một đống người đưa tay lên. Nhưng trong đó cũng có một nửa còn lại không có bất kỳ động thái nào.

“Tốt, đã đây là ý kiến của các ngươi, như vậy hiện tại tới lượt ta”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền hướng về phía đại trưởng lão gật đầu, ông ta hiểu ý liền lớn giọng nói.

“Mang lên”.

Ngay sau đó, một đám người áp giải nhiều người đi lên, những người này toàn bộ đều bị phế bỏ linh tâm, thấy được bộ dáng của những người kia, những người đang ngồi ban đầu là sửng sốt, sau đó lập tức chỉ thẳng mặt Lạc Cảnh Thiên quát lên, dẫn đầu liền là Trình Kim Minh.

“Lạc đại nhân, ngươi làm vậy là có ý gì?”.

“Đúng vậy, dựa vào cái gì bắt người của chúng ta?”.

“Ta cần một lời giải thích!”.

“Giải thích đúng không? Trên bàn dưới bình hoa là một quyển sổ nhỏ, các ngươi có thể lấy ra xem một chút”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

Nghe vậy đám người ngẩn ra, sau đó lấy lên xem.

Nhưng khi lật ra trang đầu tiên, toàn bộ đám người đều biến sắc. Bởi vì trong này ghi chép tất cả những thế lực, nhân vật là người của Thần địa, thậm chí chi tiết tới mức tốc độ tu luyện tăng nhanh từ ngày nào năm nào, đã gia nhập Thần địa cùng lấy được lợi ích là gì.

“Phỉ báng! Đây hoàn toàn là phỉ báng!”. Đại Dũng xem xong liền biến sắc quát lên, bởi vì bên trong cũng dính tới Hùng tộc.

Trình Kim Minh sắc mặt tái xanh không nói lời nào.

“Rất bất ngờ? Quên nói cho các ngươi biết, những thứ này đều là do đích thân Long chủ cử người điều tra, chuẩn bị thời gian dài tới 8 năm. Bao quát ngươi, ngươi, và cả ngươi. Các ngươi đều bị chúng ta phát hiện”. Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

“Ngươi đây là vu khống, đây là âm mưu của Tây Mạc Ma Tộc các ngươi. Các vị đừng tin lời hắn, hắn chính là có âm mưu muốn thống trị thế giới”. Trình Kim Minh cũng đứng lên phản kháng.

“Con người của ta không thích nhiều lời, bởi vì nếu có thể giải quyết bằng vũ lực, ta sẽ không nhiều lời một câu. Sở dĩ làm như vậy, đó là vì kéo dài thời gian. Không ngại nói cho các ngươi biết, từ khi các ngươi rời khỏi địa bàn, người của ta cũng đã bắt đầu khống chế người của các ngươi, phản kháng là vô ích”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Lời vừa ra liền gây lên sự tức giận của toàn bộ đám người, ngoại trừ mấy người Sở Như Mộng cùng yêu tộc ra, bao quát Thánh địa cùng toàn bộ nhân loại trên mặt đều hiện lên vẻ phẫn nộ.

“Ngươi rốt cuộc có ý gì?!”. Tô Thanh Ảnh đứng lên trầm giọng hỏi.

“Ngồi xuống đi”. Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt nói.

“Nhưng…”.

“Một chút nữa liền biết, yên tâm, hắn không phải muốn khống chế các ngươi, mà là tìm ra kẻ phản bội”. Lạc Cảnh Điềm nói.

Tô Thanh Ảnh giật mình, lại nghĩ tới năm đó Lạc Cảnh Thiên có biện pháp phát hiện người của Thần địa, nàng liền bán tín bán nghi ngồi xuống. Mặc dù đang rất lo lắng, nhưng hiện tại nàng cũng không làm được cái gì.

“Phẫn nộ? Yên tâm, một lát nữa các ngươi liền biết chân chính phẫn nộ là cái gì. Hơn nữa cũng đừng nổi lên tâm tư phản kháng, cũng đừng nghĩ chạy, bởi vì toàn bộ nơi này ta sớm đã bố trí xuống đại trận. Nếu như bản thân không phải người Thần địa lại muốn chạy trốn hay phản kháng, như vậy kết quả… tự gánh lấy”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Toàn bộ đám người câm như hến, không người dám nghi ngờ lời này. Bởi vì họ biết thủ đoạn của Lạc Cảnh Thiên cùng đại trưởng lão. Chưa nói tới có phản kháng được hay không, dù có thoát ra được cũng không có chỗ mà đi.

Địa bàn đều bị người khác chiếm đoạt, họ có thể làm được gì?!

Một lát sau, có hàng vạn người khống chế ma thú bay lên đỉnh Bách Long Sơn, nhân số nhiều tới mức làm đám người choáng ngộp. Bởi vì những người này đa phần đều có người cũng những thế lực ngồi tại đây.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhếch miệng lên, lúc này mới là lúc nên thu lới.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.