“Ngươi tại sao lại tới đây?”. Một tên Thánh cảnh nhìn thấy đệ tử của mình liền lên tiếng chất vấn.
Những người khác cũng không ngoại lệ.
“Bẩm đại trưởng lão, là như này…”.
Sau khi nghe kể, đám người đều ngẩn ra.
Quả thật sau khi họ rời đi liền có một đám người thực lực mạnh mẽ lao vào khống chế toàn bộ những người khác. Nhưng không có tổn thương người nào, chỉ là sau khi khống chế lại, những người kia liền lấy vài thứ kỳ quái bắt đầu đặt lên người từng người họ.
Mà trong đó có một ít người trên trán nổi lên ấn ký hắc ám, tất cả đều bị tại chỗ phế bỏ Linh Tâm, sau đó áp giải uQpCe đi. Cuối cùng còn hỏi người đứng đầu tại đây, sau đó mang đi theo. Còn những người khác thì hoàn toàn được thả tự do, không có giải thích, không có nói nhảm dù chỉ nửa câu. Tốc độ có thể nói là thần tốc.
“Tô Thanh Ảnh đúng không? Ta nghe nói qua ngươi, ngươi rất không tệ, nhưng mà đáng tiếc ánh mắt không được tốt lắm”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Tô Thanh Ảnh nói, sau đó vẫy tay một cái, Dạ Vũ từ trong đám người đi ra, phía sau còn có một nhóm người đang áp giải những người của Thánh địa tới.
“Lão đại, toàn bộ đã mang tới”. Dạ Vũ nói.
Tô Thanh Ảnh nhìn những người bị ném xuống đất này, những người này vẫn còn sống, trong đó có không ít người nàng từng biết tới, hơn nữa còn là một trong những đệ tử có thiên phú mạnh mẽ trong Băng Cung. Nàng âm thanh mang theo lửa giận vang lên.
“Các ngươi… đều là người Thần địa?”.
“Ha ha, cung chủ, chúng ta đều bị phế bỏ, có gì lại cần giấu diếm? Không sai, ta đích thật là người của Thần địa”. Nữ tử kia đáp.
“Vì cái gì?!”.
“Vì cái gì? Ta không muốn tiếp tục làm một tên đệ tử bình thường, không muốn phải nhìn những người khác đắc ý. Dựa vào cái gì họ sinh ra có tất cả, mà ta cái gì cũng không có? Thần địa mang cho ta thực lực, cho ta thiên phú, cho ta thứ ta muốn. So với Băng Cung, ta càng cảm thấy Thần địa tốt hơn vô số lần”. Nữ tử cười lớn đáp.
Bốp!
Tô Thanh Ảnh trực tiếp cho nữ tử này một cái tát.
“Ngươi là ngu xuẩn sao? Chúng nói như vậy cũng tin?”.
Tô Thanh Ảnh bạo nộ, thật sự nàng không cách nào kiềm chế lửa giận của mình. Rõ ràng chuyện hiển nhiên như vậy, vậy mà tiểu nha đầu này lại cảm thấy đó là chuyện may mắn.
Đây rốt cuộc là ngu xuẩn cỡ nào chứ?!
Mà lúc này những người khác cũng đi xác minh, sau khi biết được điều này, toàn bộ đám người vừa mừng vừa giận, lại cảm thấy hoảng sợ.
Thần địa rốt cuộc từ lúc nào thẩm thấu vào thế lực của họ? Hơn nữa vì cái gì Lạc Cảnh Thiên lại có thể phát giác được?!
“Đều nói xong? Nếu đã xong thì đem người đưa xuống đi”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.
“Đợi một chút”.
Lúc này, Trình Kim Minh lần nữa lên tiếng, ông ta nhìn Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
“Trong này có rất nhiều người là bị ép buộc, tại sao không cho họ cơ hội hối cải làm người? Ngươi làm như vậy không thấy bất công sao?”.
“Bất công?”.
“Không phải sao? Rõ ràng Phong Tam Nương tội nghiệt chồng chất như vậy, ngươi không nói lấy một câu, nhưng những người này trong đó rất nhiều người bị ép buộc ngươi lại toàn bộ đều gom vào một chỗ xử lý. Đây không phải bất công thì là gì? Nếu như muốn làm như vậy, vậy phiền phức Lạc Cảnh Thiên Lạc đại nhân tự tay giết chết Phong Tam Nương, như vậy những người này xử lý thế nào ta không quản”. Trình Kim Minh nói.
“Ta cũng có ý như thế”. Đại Dũng cũng lên tiếng.
“Trình Kim Minh ta có thể hiểu, nhưng mà… ngươi xác định ngươi có thể đại diện cho Hùng tộc?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn Đại Dũng hỏi.
“Vì cái gì không thể? Hôm nay ta đứng tại đây chính là minh chứng tốt nhất”. Đại Dũng đáp.
“Rất tốt. Hi vọng ngươi cũng đừng vì những lời này mà hối hận”.
Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một tiếng, bàn tay bấm pháp quyết, nhất thời toàn bộ nơi này dưới mặt đất xuất hiện một vòng tròn ma pháp. Lạc Cảnh Thiên lấy ra một cái vòng tay ném lên trên không trung, cái này chính là dùng để phân biệt hắc ám nguyền rủa.
Trong nháy mắt, một đạo quang mang phủ xuống toàn bộ đám người đứng tại đây.
Chẳng qua, một lát sau, tại nơi này có tới hai phần số người trên thân hoặc trán đều xuất hiện một dấu hiệu đen. Không chờ Lạc Cảnh Thiên nói, mấy người Dạ Vũ lập tức động thủ.
Chẳng qua, những người này cũng không có đứng yên chờ chết. Ngay khi họ chuẩn bị phản kháng thì đột nhiên phát hiện mình không cách nào di chuyển. Hơn nữa linh lực trên thân cũng giống như bị người khác phong cấm, ngay cả một phần nhỏ cũng không vận dụng được.
Trong đó, Đại Dũng cùng Trình Kim Minh cũng thuộc về người của Thần địa. Còn lại những người khác sớm đã rời khỏi chiến trường, bởi vì những đệ tử của Bách Long Sơn đi lên ngăn họ lại. Đây là sắp xếp của Long chủ, ông ta biết hôm nay Lạc Cảnh Thiên cần lập uy, nếu như dựa vào sức của người khác, như vậy thì không có chút chấn nhiếp nào.
Chỉ mất vài phút, toàn bộ người của Thần địa bị cầm xuống. Lạc Cảnh Thiên sải bước đi tới, đứng trước mặt Trình Kim Minh cùng Đại Dũng, ánh mắt lạnh như băng nhìn họ nói.
“Sớm nói đừng phản kháng, phản kháng chỉ làm hậu quả càng nghiêm trọng hơn thôi”.
“Ha ha ha, bị ngươi bắt được, ta biết sớm muộn cũng chết. Nhưng mà ngươi đây? Chức vị này cũng không dễ ngồi như vậy, Phong Tam Nương còn ở đó, ngươi không giết nàng, như vậy chức vị này cũng đừng ngồi. Ngươi ra tay nổi sao?”. Đại Dũng cười ha hả nói.
“Đại Dũng, ngươi biết vì ngươi, Hùng tộc sẽ rơi vào tình cảnh gì không?!”. Đại trưởng lão trầm giọng nói.
“Ha ha, có thể rơi vào loại nào? Nhiều lắm lại trở lại tình cảnh như trước, chẳng lẽ các ngươi còn có thể diệt Hùng tộc? Đừng đùa ta”. Đại Dũng cười lạnh nói.
Đi trên con đường này, ông ta sớm biết sẽ có một ngày này, cho nên rất nhiều thứ ông ta cũng không có để người thân biết. Một khi thành công, như vậy địa vị của ông ta trực tiếp biến thành người trên người. Nhưng nếu thất bại, người thân cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nhiều, ít nhất tại Tây Mạc Ma Tộc sẽ không chịu cảnh đãi ngộ bất công.
Không thể không nói, ông ta suy tính rất chu toàn, nhưng đáng tiếc, hắn tính toán sai người.
Rất nhanh, Cung Băng Hải mang theo rất nhiều người đi tới. Toàn bộ những người bị bắt đều là người của Hùng tộc.
“Các ngươi… Lạc Cảnh Thiên, ngươi muốn làm gì?”. Đại Dũng nhất thời luống cuống.
Lạc Cảnh Thiên không có đoái hoài tới ông ta, hắn nhìn về phía đám người Hùng tộc, âm thanh vang lên.
“Các ngươi không sai, nhưng… đáng tiếc các ngươi theo nhầm người”.
“Tiểu Thiên, ngươi…”. Đại trưởng lão cũng bị dọa sợ. Ông ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rất đáng sợ, nhưng ý nghĩ vừa nổi lên trong đầu liền bị ông ta cưỡng ép đè xuống.
Nếu Lạc Cảnh Thiên làm như vậy…
“Động thủ”. Lạc Cảnh Thiên chỉ lạnh nhạt nói.
Xẹt!
Xẹt!
Xẹt!
Trong nháy mắt, toàn bộ đám người Hùng tộc bị xử tử tại chỗ.
Những người khác cũng kinh hãi che kín miệng, bởi vì tràng cảnh này thật sự quá máu tanh, quá tàn nhẫn.
Lại vì một người, xử tử toàn bộ một cái chủng tộc. Cái này không phải là công lý nữa, mà là đồ tể.
“Ngươi… ngươi tên ác ma này. Ngươi sớm muộn cũng bị báo ứng!”. Đại Dũng hét lên.
Ông ta thật sự không thể tin được, Lạc Cảnh Thiên lại xử tử toàn bộ Hùng tộc. Mấy vạn người, cứ như thế bị giết, hắn chẳng lẽ không sợ thiên hạ lời ra tiếng vào? Hắn không sợ bị người dị nghị?!
Thật cho rằng dùng vũ lực liền có thể bình định tất cả?!
“Ta xem như đây là lời khen. Đã ngươi không còn gì để nói, như vậy… Bắc Hải…”.
Cung Bắc Hải nhẹ gật đầu, cầm đao đi tới, trực tiếp một nhát xuyên tim. Đại Dũng nháy mắt chết tại chỗ, nhưng ông ta chết vẫn nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt tràn ngập oán độc.
“Hắn… hắn làm sao lại… làm sao lại tàn nhẫn như thế?!”. Tô Thanh Ảnh bưng kín miệng không dám lẩm bẩm nói.
“Ngươi… vì cái gì không ngăn cản hắn? Hắn làm như vậy… thật sự không ổn chút nào”. Mạc Uyển thấp giọng hỏi Sở Như Mộng.
“Ngươi còn chưa hiểu rõ hắn”. Sở Như Mộng chỉ lạnh nhạt đáp.
“Hiểu rõ? Để làm gì? Hắn nhưng thật là giết toàn bộ Hùng tộc, ngươi không thấy? Hiểu rõ hắn cùng chuyện này có liên quan gì?”. Mạc Uyển có chút tức giận nói.
“Một lát sẽ biết, chuyện chưa xong, tốt nhất đừng phán định. Hiểu chứ?”. Sở Như Mộng nhìn Mạc Uyển nhíu mày nói.
“Ngươi…”.
“Được rồi, nghe hắn đi”. Đinh Tiểu Vân vội nói.
Nàng thật sợ Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển gây hấn, dù sao đây là nơi đông người, nếu như xảy ra chuyện như thế thì thật sự mất mặt.
“Tiếp tục”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa lên tiếng.
Cung Bắc Hải nhẹ gật đầu, sau đó hắn cùng những người khác xách đao lên, người của Thần địa toàn bộ bị giết chết.
Mùi máu tươi khắp nơi đều ngửi thấy, đám nữ tử có chút muốn nôn, những người khác thì chỉ nhíu chặt lông mày.
“Thế nào? Các ngươi đối với quyết định của ta không phục?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Đám người nhìn nhau không nói, không có người lên tiếng, nhưng mà một giây sau, Mạc Uyển đứng ra nói.
“Ta cảm thấy ngươi xử lý như vậy không thích đáng, nhiều người vô tội như vậy vốn dĩ không cần phải chết. Đây là xử lý kẻ phản bội, không phải trả thù cá nhân”.
“Ngồi xuống đi”. Sở Như Mộng cau mày nói.
“Ngươi đủ. Ta biết hắn là huynh đệ ngươi, nhưng chuyện gì cũng phải có mức độ. Hắn làm vậy chẳng lẽ không sai?!”. Mạc Uyển tức giận nói.
“Ngươi…”.
“Được rồi”.
Sở Như Mộng đang định lên tiếng thì Lạc Cảnh Thiên ngăn lại, hắn nhìn Mạc Uyển nói.
“Mạc Uyển, Lạc gia và Mạc gia là thế giao, ta cũng không muốn nói gì ngươi, càng đừng nói tới ngươi là hiện tại là hoàng hậu của một đế quốc, càng là vợ của huynh đệ ta. Cho nên ta không nói ngươi, Sở Như Mộng ngăn cản ngươi lên tiếng, không phải vì hắn cảm thấy ta làm đúng, mà là hắn hiểu ta”.
Tách!
Nói đến đây, Lạc Cảnh Thiên cánh tay búng nhẹ một cái. Khung cảnh xung quanh nhất thời biến đổi, người chết mặc dù chết, nhưng cũng không phải như trước đó, chết chỉ là người của Thần địa, Hùng tộc một người cũng không có chết.
Mạc Uyển sững sờ nhìn xung quanh, mà bên tai nàng cũng vang lên âm thanh của Lạc Cảnh Thiên.
“Hắn biết rõ, ta còn chưa có máu lạnh đến mức độ đó”.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình