“Tốt, đừng nói nữa. Dạ Vũ, dọn dẹp đi, đừng ảnh hưởng tới quan khác”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Biết rõ, lão đại”.
Rất nhanh, trên sân được dọn dẹp sạch sẽ. Lạc Cảnh Thiên đi lên vị trí chủ vị, ánh mắt nhìn quanh nói.
“Đã giải quyết người của Thần địa, hiện tại tới chuyện của Phong Tam Nương trong miệng các ngươi. Ta không cần biết trước đó nàng là ai, Phong Tam Nương cũng tốt, Lạc Thiên Y cũng vậy. Chuyện của ngàn năm trước tốt nhất đừng lôi vào hiện tại. Nếu như có người còn dùng chuyện này áp chế ta, như vậy ta cũng sẽ không cùng ngươi nói nhảm, những người này chính là kết cục”.
“Lạc đại nhân, ngài là đang uy hiếp chúng ta?”.
“Không sai, ta chính là đang uy hiếp các ngươi”.
“Lạc đại nhân ngài…”.
“Hiện tại! Nàng! Là nữ nhân của ta! Là Lạc gia thiếu phu nhân. Ta bất kể trước đó nàng làm cái gì, ta chỉ cần biết, nàng là người của ta. Là người vì ta vào sinh ra tử, là người vì ta chờ đại mấy chục năm. Nếu như có người không phục, bất kể là về mặt ngoài hay sau lưng cũng tốt, chỉ cần dám chạm vào nàng, kết cục, chính là chết! Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.
Sát khí của hắn bao phủ xung quanh, hắn không có đùa giỡn, ban đầu hắn thật sự có ý định đem Hùng tộc diệt tộc, nhưng mà dưới sự can ngăn của Long chủ, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao tác dụng chấn nhiếp đã đạt được, giết hay không không còn quá nhiều ý nghĩa.
Đám người không ai dám nói nửa câu không, bởi vì họ biết, nếu thật dám thốt ra, bất kể hắn là ai đều phải chết. Đôi lúc, thực lực cũng có thể quyết định mọi thứ. Cũng chính như lúc này, phản đối đồng nghĩa với chết.
Thấy không ai nói lời nào, Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu rồi nói tiếp.
“Rất tốt, hiện tại tới chuyện chức vị Long chủ, ta cũng không nhiều nói nhảm. Hiện tại người nào cảm thấy mình có khả năng đảm nhiệm nó, như vậy liền đứng lên. Yên tâm, ta không có hứng thú với chức vị này, cho nên không cần kiêng kị ta. Ta đối xử mỗi một việc đều có thái độ khác nhau, chỉ cần đừng chạm vào ranh giới của ta là được”.
“Lạc đại nhân, ngài không muốn làm Long chủ?”. Một tên yêu tộc đứng lên hỏi.
“So với mang trách nhiệm lên mình, ta càng ưa thích thanh nhàn hơn”.
“Tiểu Thiên, nhưng…”. Đại trưởng lão nói chưa hết lời liền bị Lạc Cảnh Thiên ngăn lại.
“Đại trưởng lão, ta đã cùng Long chủ nói qua. Chức vị này không phải đại diện cho quyền lực lớn cỡ nào, mà đại diện cho trách nhiệm. Nói trắng ra chính là người nào làm người nào mệt mỏi. Đứng ở vị trí này gánh chịu áp lực lớn cỡ nào ngài không phải không biết, nếu không Long chủ cũng không liều lĩnh đi nếm thử đột phá”.
“Nhưng bọn họ…”.
“Ta lời để lại đây, ai muốn làm Long chủ, tùy thời có thể thông qua luận võ để tranh đoạt. Đương nhiên, các ngươi đầu tiên phải vượt qua được yêu tộc, Mạc gia cùng Lạc gia mới có thể bước lên chức vị này”.
“Đồng thời, ta không cần biết người nào lên làm Long chủ, nhưng ta muốn người đó điều đầu tiên làm chính là, những kẻ quy hàng Thần địa bị xử tử trước đó, người thân của chúng tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó thoát. Chỉ cần là võ giả, đều cho ta ném lên đầu tuyến cùng Thần địa đối chiến xem như trừng phạt. Hiểu chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.
Đám người không nói lời nào, nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận. Đây xem như trừng phạt, cũng là đòn cảnh tỉnh cho những kẻ khác. Hơn nữa biện pháp này cũng rất tốt, sẽ không có người phản đối.
“Đại trưởng lão, nơi này liền giao cho ngươi, ta đi trước”. Lạc Cảnh Thiên nói xong không chờ ông ta đáp liền sải bước rời đi.
Mà ngay lúc đó, đám người Sở Như Mộng cùng mấy người Dạ Vũ cũng đi theo, trong đó còn có cả Thánh địa.
Thoáng cái liền ít đi không ít thế lực tranh đoạt.
Đại trưởng lão nhìn tình cảnh có chút lúng túng, ông ta liền lên tiếng điều hòa lại.
“Các vị hẳn đều nghe thấy. Mặc dù Lạc Cảnh Thiên không phải Long chủ, nhưng nếu hắn thật muốn làm, không có người có thể ngăn cản. Cho nên hiện tại các ngươi sẽ không cho rằng hắn muốn độc quyền chứ?”.
“Khụ khụ, đại trưởng lão ngài nói quá, nhân phẩm của Lạc đại nhân chúng ta rõ ràng”.
“Đúng vậy đúng vậy”.
Đám người vội nói.
Đại trưởng lão mặt ngoài chỉ cười cười, nhưng thực tế nội tâm chửi bậy không thôi. Vừa mới không biết người nào lên tiếng phản đối? Hiện tại trở mặt thật đúng là nhanh.
Lại nghĩ tới Lạc Cảnh Thiên, ông ta liền bất đắc dĩ. Tiểu tử này cái gì cũng tốt, chính là quá lười.
…
“Ha ha ha, lão đại, ngươi cuối cùng cũng tới”. Lôi Cương thấy Lạc Cảnh Thiên tới liền cười lớn nói. Bên cạnh hắn là những người khác, họ sớm đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu chờ Lạc Cảnh Thiên tới.
“Không có cách, cùng đám người kia tiếp xúc rất mệt mỏi, lại tốn thời gian”. Lạc Cảnh Thiên ngồi xuống cười nói.
“Ngươi tới đây làm gì?”. Tuyết Băng Tâm nhìn thấy Sở Như Mộng theo sau liền nhíu mày nói.
“Thế nào? Ta không thể tới?”. Sở Như Mộng nhướng mày hỏi.
“Ha ha, mỗi lần ngươi tới đều không có chuyện gì tốt. Khả Vi đều bị ngươi cuỗm đi, ngươi còn muốn mang theo người nào?”. Tuyết Băng Tâm cười lạnh nói.
“Nói cái gì đó”. Lam Khả Vi đỏ mặt nói.
“Gần 30 tuổi còn biểu hiện như một thiếu nữ, ngươi không xấu hổ sao?”. Ngưu Đại Lực khó hiểu hỏi.
Phanh!
Một giây sau, Ngưu Đại Lực cả người bay ra ngoài, Lam Khả Vi mặt quay qua chỗ khác giống như không biết chuyện gì cả.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, nha đầu này…
“Người nào đánh ta?”. Ngưu Đại Lực bò dậy, tay bưng lấy mặt nhìn quanh hỏi.
“Ngươi gặp ảo giác, không có ai đánh ngươi”. Tuyết Băng Tâm nói.
“Không có khả năng, rõ ràng có người đánh ta, vừa rồi ta còn ngồi ở nơi đó”.
Ha ha ha.
Đám người phá lên cười.
Quả nhiên, cơ bắp đầy người cũng là không có đầu óc. Ngưu Đại Lực là minh chứng tốt nhất cho điều này.
“Lão đại, tới, ta kính ngươi”. Thiên Ảnh cầm ly rượu lên nói.
Lạc Cảnh Thiên tiếp nhận ly rượu, sau đó cùng hắn cụng ly rồi một hơi cạn sạch.
“Rượu ngon! Xem ra các ngươi lấy ra đồ tốt a”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Đương nhiên, đây là ta dùng nội đan cấp năm ma thú ủ rượu, dùng cốt làm hũ rượu, cùng vô số dược thảo quý. Đương nhiên rốt rồi”. Mộ Thanh Tuyết cười nói.
“Biết Xà tộc các ngươi giàu có, đừng có ở đây khoe của, ta chua”. Phong Nhiên bĩu môi nói.
“Thế nào? Hổ tộc các ngươi còn thiếu tiền? Ta từng bỏ ra số tiền lớn muốn mua hổ cốt ngươi còn không chịu bán, hiện tại ngươi nói với ta ngươi nghèo?”. Mộ Thanh Tuyết cười hỏi.
“Lăn! Mua em gái ngươi”. Phong Nhiên trừng mắt nói.
“Tới, cụng ly”. Dạ Vũ lớn giọng nói.
Đám người nâng ly lên rồi cạn sạch.
“Thanh Tuyết, ngươi cũng không nhỏ, nên lập gia đình đi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Lão đại, ngươi đang nói mê sảng cái gì? Lập gia đình? Lão nương độc thân không thoải mái? Hơn nữa muốn cưới ta cũng không dễ như vậy, ta yêu cầu nhưng là rất cao. Nhìn cái gì? Ta không muốn cùng bán nam bán nữ quan hệ qua lại”. Mộ Thanh Tuyết nói được một nửa liền trừng mắt nhìn Sở Như Mộng quát.
“Ta cũng không có đam mê đặc thù”. Sở Như Mộng liếc z7Gkb nhìn đuôi nàng ghét bỏ nói.
“Ngươi nói gì?!”. Mộ Thanh Tuyết vô bàn quát.
“Ta nói ngươi… ngươi tới đây làm gì?!”.
Sở Như Mộng đang định nói lại, nhưng đột nhiên liền nhìn thấy một bóng người lao tới. Khi nhìn kỹ, đây không phải là Mạc Uyển sao?!
“Ta hỏi Quân thúc, Quân thúc nói các ngươi ở đây”. Mạc Uyển đáp.
“Trở về đi, Mạc gia còn cần tranh đoạt Long chủ, đừng phí thời gian vô ích”. Sở Như Mộng nói.
“Ta tới là cùng Thiên ca xin lỗi”.
“Xin lỗi?”. Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra vô thức hỏi.
“Đúng vậy, Thiên ca, thật xin lỗi. Là ta trách oan ngươi”. Mạc Uyển cúi người nói.
Nghe vậy, Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng.
“Ngươi… ngươi vẫn giận ta?”. Mạc Uyển thấy Lạc Cảnh Thiên không nói lời nào liền dò hỏi.
“Ta nói…”. Sở Như Mộng lông mày nhíu chặt, chẳng lẽ trước đó cùng nàng nói nhiều như vậy nàng còn không hiểu?!
“Được rồi, vẫn là ta nói đi”. Lạc Cảnh Thiên ngăn lại Sở Như Mộng, sau đó nhìn Mạc Uyển nói.
“Tiểu Uyển, ta không có trách ngươi. Ta chẳng qua chỉ cảm thấy ngươi thật sự không hiểu ta, cũng không hiểu Sở Như Mộng”.
“Là sao?!”.
“Nói thế này cho dễ hiểu. Tiểu Uyển, ngươi hiện tại cũng không còn nhỏ, đã là mẹ của một đứa bé, có gia đình của chính mình. Càng là vợ của huynh đệ ta. Muốn nói cái gì, Sở Như Mộng sẽ thay ngươi giải thích, mà không phải ngươi đến tận đây để nói những lời này”.
“Ta là nam nhân, cũng có gia đình, ta hiểu nam nhân nghĩ gì. Ngươi làm vậy không phải hóa giải hiểu lầm, mà chỉ làm hiểu lầm gia tăng. Có thể những người ở đây hiểu được, nhưng những người khác thấy vậy sẽ nói cái gì? Nói ngươi cùng ta có quan hệ không minh bạch, miệng lưỡi thiên hạ ngươi không phải không biết. Đến lúc đó người mất mặt là Sở Như Mộng, không phải ngươi”.
“Thứ yếu, ta xem ngươi như muội muội, thậm chí là người thân của mình. Nhưng ngươi cũng nên thành thật với chính mình, ít nhất là đối với những người thật sự quan tâm ngươi. Đôi khi đừng để cảm xúc vượt quá lí trí, giống như hiện tại, ta biết ngươi mục đích ban đầu vốn không phải tới cùng ta xin lỗi, mà là thấy Sở Như Mộng rời đi, cho nên ngươi cho rằng hắn đang giận ngươi”.
Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Hắn không muốn để Sở Như Mộng phải nói ra những lời này. Bởi vì chưa chắc rằng Mạc Uyển sẽ nghe vào tai.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình