Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 390: Thần địa rục rịch



Những lời của Lạc Cảnh Thiên làm đám người nhìn Mạc Uyển với một con mắt khác, tràn ngập là chán ghét.

“Ta…”. Mạc Uyển á khẩu không trả lời được.

Quả thật nàng mục đích cũng không phải tới để xin lỗi. Nàng chỉ quan tâm Sở Như Mộng tại sao lại rời đi mà thôi.

“Đừng nói nữa. Trở về đi”. Sở Như Mộng thở dài nói.

“Dựa vào cái gì? Ta còn không phải vì ngươi mới tới? Hiện tại ngươi đuổi ta đi?”. Mạc Uyển tức giận hỏi.

“Ngươi!”.

“Được rồi, đừng trách nàng. Nàng cũng là vì ngươi tốt”. Lạc Cảnh Thiên ngăn lại nói.

“Ta đương nhiên biết, cho nên trước giờ đều rất chiều nàng. Nhưng mà nàng lại thế nào? Mấy chục tuổi đầu, cũng không phải đứa bé. Một chút cách đối nhân xử thế cũng không hiểu”. Sở Như Mộng trầm giọng nói.

“Ngươi nói ta?”. Mạc Uyển nghĩ mình nghe lầm liền hỏi lại.

Không biết đối nhân xử thế? Đứa bé?!

Nàng là hoàng hậu! Sở quốc hoàng hậu. Bản thân nàng cũng quản lý rất nhiều việc thay Sở Như Mộng, vậy mà hiện tại hắn nói nàng không biết cách ứng xử?!

“Ngươi nói rõ ràng cho ta”. Mạc Uyển thấy hắn không phản ứng liền tức giận nói.

“Tốt, ngươi muốn biết đúng không? Hiện tại ta nói cho ngươi biết”. Sở Như Mộng tức giận nói.

“Trở về rồi hãy nói”. Lạc Cảnh Thiên kéo lại hắn thấp giọng nói.

“Ở đây uQpCe cũng không có người ngoài, nói cũng không sao”. Sở Như Mộng đáp một câu, sau đó nhìn Mạc Uyển nói.

“Lạc Cảnh Thiên nói không sai. Ngươi không hiểu hắn, càng không hiểu ta”.

“Ta cùng hắn trải qua sinh tử, cùng nhau sống chết. Sở quốc dựa vào tay chúng ta giành lấy, nói Sở quốc có một nửa là hắn cũng không sai chút nào. Nhưng hắn tất cả đều để cho ta, không chỉ vì tính cách hắn, mà còn là vì để cho ta tốt”.

“Có một chuyện ta chưa có nói với ngươi. Trước lúc chúng ta đánh chiếm Sở quốc, hắn từng tới Mạc gia, cùng cha nói chuyện. Biết nói về cái gì không? Là nói về ta và ngươi. Mặc dù cha chúng ta đồng ý, nhưng mà gia tộc không đồng ý, cho nên hắn mới để cho ta làm Sở đế, mới có thể danh chính ngôn thuận cưới ngươi”.

“Bởi vì hắn xem ngươi như muội muội, không chỉ treo bên miệng, còn dùng hành động thực tế chứng minh. Không chỉ vì ta, mà còn là vì ngươi”.

Mạc Uyển bị tin tức này làm ngẩn ra. Nàng thật sự không biết chuyện này, trước kia cũng chưa nghe qua người nào nhắc tới.

“Chuyện này không nói. Ta biết ngươi vì ta làm rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thể làm điều mù quáng. Bất kể nữ nhân nào, một khi làm mẹ đều sẽ trở lên tư lợi, vì gia đình sẽ làm tất cả”.

“Ngay cả chuyện hôm nay, ngươi nói Lạc Cảnh Thiên làm quá đáng, không phải vì hắn lo nghĩ, mà là vì tăng lên danh vọng của Sở quốc trong mắt người khác”.

“Ngươi tự hỏi, chúng ta cần không? Sở quốc còn thiếu sao? Nhưng ta cũng không có trách ngươi, bởi vì ta biết ngươi cũng không có ý xấu, bởi vì ngươi không nói cũng có người khác nói. Chuyện sớm hay muộn mà thôi”.

“Nhưng ngươi lại theo tới tận đây, mặt ngoài là xin lỗi hắn, nhưng mục đích thật sự là muốn để cho ta trở về tranh đoạt chức vị Long chủ”. Sở Như Mộng lớn giọng nói.

“Ta…”.

“Đừng ta ta ngươi ngươi. Hắn nói ngươi không hiểu ta không sai một chút nào. Các đây vài năm ngươi từng nói vì cái gì ta ít quan tâm chính sự đế quốc mà lại giao cho người dưới”.

“Đó là vì ta mệt mỏi. Trước kia đế quốc không ổn định, nhưng hiện tại Sở quốc thực lực không có thua kém kẻ nào. Cho nên ta muốn nghỉ ngơi, đồng thời cũng muốn để tiểu Hiên rèn luyện một chút”.

“Ta… ta làm vậy còn không phải vì ngươi”. Mạc Uyển mím môi nói.

“Ta biết. Ta vẫn luôn biết. Ta cũng không vì chuyện đó mà tức giận với ngươi, mà ta tức giận, là vì ngươi vô tâm. Lạc Cảnh Thiên hắn làm bao nhiêu chuyện, những người ở đây làm bao nhiêu thứ vì Sở quốc. Ngươi một câu cảm tạ cũng không có, xảy ra chuyện liền bắt đầu lợi dụng họ. Đây mới là thứ ta tức giận. Trước kia ngươi không phải như vậy”. Sở Như Mộng nói.

“Ta… ta…”. Mạc Uyển nói không ra lời.

“Ta là nữ nhân, ta hiểu nàng. Nàng… là đang ghen”. Mộ Thanh Tuyết đột nhiên lên tiếng.

Mạc Uyển giật nảy mình, ánh mắt né tránh không dám nhìn người khác.

Đám người nhất thời ngẩn ra, sau đó đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Như Mộng.

Thiệt thòi tất cả đều là ngươi gây ra.

Sở Như Mộng gương mặt dại ra. Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới lại là nguyên nhân này.

“Là vì Lam Khả Vi?”. Sở Như Mộng dò hỏi.

Mạc Uyển xấu hổ nhẹ gật đầu.

Sở Như Mộng nhất thời nâng trán, ánh mắt cực độ im lặng nhìn Mạc Uyển.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, chuyện này thật mẹ nó là một trò cười. Nha đầu này điên cuồng như vậy sao?!

“Ngươi a. Nếu như hắn muốn, với thân phận địa vị hiện tại, muốn nữ nhân nào không có? Ngươi tự hỏi nhiều năm qua, hắn từng có lỗi với ngươi sao? Hoặc là từ lúc cùng Lam Khả Vi quan hệ qua lại có lạnh nhạt với ngươi?”. Tuyết Băng Tâm đứng dậy đi tới bên cạnh Mạc Uyển nói.

“Không… không có”.

“Vậy hắn có từng chạm qua nữ nhân khác?”.

“… Ngoài ta cùng Đinh Tiểu Vân ra, hắn chưa từng để mắt nữ tử khác”.

“Vậy ngươi còn muốn thế nào? Hắn nhưng là Sở đế, dù nắm giữ tam cung lục viện cũng không phải là chuyện gì khó hiểu. Nhưng hắn nhiều năm qua cái gì cũng không có, chẳng lẽ còn chưa đủ? Nam nhân, nhất là nam nhân ưu tú, hoa tâm là rất bình thường”.

“Nhưng ngươi phải biết…”.

“Nói xong chưa?”. Lạc Cảnh Thiên lúc này đột nhiên lên tiếng.

“Ngươi tức giận?”. Mộ Thanh Tuyết hỏi.

“Tức giận cái rắm, Sở Như Mộng, mang theo nữ nhân của ngươi đi. Đừng mẹ nó làm ảnh hưởng khẩu vị của ta, ta không muốn ăn thức ăn cho chó”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.

“Ganh tỵ?”.

“Ganh em gái ngươi, lăn”. Lạc Cảnh Thiên đá hắn một cái, cười mắng.

Sở Như Mộng cười hắc hắc hai tiếng, sau đó lôi kéo Lam Khả Vi cùng Mạc Uyển rời đi.

“Cuối cùng cũng thanh tịnh”. Dạ Vũ bất đắc dĩ nói.

“Đánh chết ta cũng không nghĩ tới, hết thảy mọi thứ đều là vì ghen”. Cung Bắc Hải cũng lên tiếng.

“Nữ nhân các ngươi đều phiền phức như vậy sao?”. Phong Nhiên nhìn Mộ Thanh Tuyết cùng Tuyết Băng Tâm hỏi.

“Đáng đời độc thân cẩu”.

“Không nói. Tới, cạn ly”.

Keng.

Cuộc nháo kịch trong nháy mắt kết thúc, thay vào đó là những tiếng cụng ly cùng tiếng hò hét của đám người.



“Thần chủ đại nhân”. Quân Tinh Trúc cúi người chào.

“Tinh Trúc, ngươi tới rồi. Kế hoạch thế nào?”. Nam tử áo đen hỏi.

“Bảm Thần chủ. Toàn bộ những người chúng ta cài vào đều đã chết”.

“Rất tốt, xem ra hắn không làm chúng ta thất vọng. Thi thể những người đó đều đã mang đi?”.

“Đúng vậy, đều đã đem đến nơi chỉ định, chỉ chờ kế hoạch bắt đầu liền có thể sử dụng”.

“Tốt. Ngươi lui ra trước đi”.

“Vâng, Thần chủ đại nhân”.

Nhìn Quân Tinh Trúc rời khỏi, người được gọi là Thần chủ kia đem trên người áo bào đen cởi xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi vô cùng. Nhìn qua cũng chỉ chưa tới 30 tuổi.

“Thần chủ, ngài không định…”.

Một tên áo đen xuất hiện sau lưng cung kính hỏi.

“Chưa tới lúc, để nha đầu này làm thêm một chút việc đã. Dù sao thân thể của nàng rất hiếm thấy, cứ như vậy giết thì đáng tiếc. Chờ thời cơ tới, đến lúc đó mới có thể từ từ thưởng thức nha đầu này. Hiện tại còn chưa được”. Thần chủ nói.

“Vậy còn Quân Tinh Nguyệt?”.

“Bà ta? Bà ta hiện tại vẫn còn chút giá trị lợi dụng, chờ tế đàn xây dựng xong, vật tế liền lấy bà ta làm chủ. Dù sao vật tế là Thánh cảnh đỉnh phong là lựa chọn thích hợp nhất”.

Quân Tinh Trúc rời đi, không hề biết gì tới những thứ này. Nếu như nàng biết, không biết có phản bội hay không. Bất quá nàng là không cách nào biết được sự thật đằng sau nó, dù sao Thần địa tồn tại nhiều năm như vậy, nếu như để nàng biết được thì cũng sẽ không tồn tại đến bây giờ.

“Chuẩn bị người đi”. Quân Tinh Trúc nói.

“Tiểu thư, bây giờ liền hành động?”. Người bên dưới khó hiểu hỏi.

“Lo trước khỏi họa, mặc dù kế hoạch của chúng ta không có bị phát hiện, nhưng người của Tây Mạc Ma Tộc cũng không có ngu xuẩn như vậy. Chẳng qua chỉ là lừa gạt được họ nhất thời, một số lượng lớn thi thể như thế biến mất là điều rất khó hiểu. Hơn nữa Lạc Cảnh Thiên rất tinh ranh, mà lại thực lực bây giờ vô cùng khủng bố. Cho nên nên sớm chuẩn bị thì hơn”. Quân Tinh Trúc nói.

“Vâng, tiểu thư”.

“Chờ một chút”. Quân Tinh Trúc đột nhiên gọi lại.

“Ngài còn gì phân phó sao tiểu thư?”.

“Mẹ ta đâu?”.

“Tinh Nguyệt phu nhân cách đây hai ngày đã đi Tây Hải, có lẽ phải vài ngày nữa mới trở về”.

“Mẹ ta đi Tây Hải làm gì?”.

“Tiểu thư, điều này ta không rõ lắm. Nhưng nghe nói nơi đó bồi dưỡng ma thú có đột phá mới”.

“Vậy sao? Được rồi, đúng, tình hình ven biển hiện tại không quá lạc quan, điều một nhóm người xâm nhập đại lục, quấy rối tứ đại đế quốc hấp dẫn chú ý. Đừng để tổn thất quá nhiều”.

“Tiểu thư yên tâm, ta sẽ phái người mới đi. Sẽ không có tổn thất gì”.

“Tốt, ngươi đi đi”.

Quân Tinh Trúc đi tới mép thuyền, ánh mắt nhìn về phía đất liền, âm thanh lẩm bẩm lên tiếng.

“Tiểu đệ đệ, không biết những năm này ngươi tiến bộ tới đây. Thật hi vọng ngày chúng ta gặp lại”.

Nếu Lạc Cảnh Thiên ở đây, nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc. Bởi vì chỗ nàng đang ở là một tòa di động đảo nhân tạo. Được chế tạo vô cùng tinh mỹ, hơn nữa còn là dùng luyện kim thuật để tạo ra.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.