Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 391: Hiểu rõ âm mưu nhưng đã muộn



Sau ngày hôm đó, chức vị Long chủ rơi vào tay Hồ tộc. Vị tộc trưởng Hồ tộc thực lực vô cùng mạnh mẽ, đã gần như tiếp cận với Lam Tiểu khi ông ta còn là Long chủ.

Điều làm Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc chính là người này lại là nữ tử. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử yêu tộc có một nữ tử lên làm Long chủ.

Lạc Cảnh Thiên đang chuẩn bị tổ chức lễ cưới, mọi thứ sớm đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng ngay khi Lạc gia chuẩn bị công bố tin tức này thì tin tức Thần địa tiến đánh tứ đại đế quốc liền truyền tới.

Sở Như Mộng cùng Mạc Uyển gấp gáp chạy về, còn mấy người Lạc Cảnh Thiên thì chia làm nhiều đường trợ giúp.

Lạc Cảnh Thiên lúc này có thể nói cực kỳ tức giận, mỗi lần đang có niềm vui, Thần địa liền nhảy ra phá hỏng. Lần trước cũng thế, lần này cũng vậy, cho nên hắn mới chủ động xuất thủ.

Hoàng Hoa Thành.

Tòa thành này đã là tòa thành thứ tư trong tuần qua bọn họ tới, chỉ mới một tuần mà toàn bộ tứ đại đế quốc đều tổn thất nặng nề.

“Mùi máu tươi thật nặng”. Lạc Cảnh Điềm che mũi nói.

“Thần địa đang vào rồi, chia ra cứu viện”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

Chúng nữ gật đầu, sau đó mỗi người lao về một hướng.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay vẽ một đạo ma chú, hắn muốn đem toàn bộ thành trì này vây lại. Mất vài phút mới hoàn thành, nhưng mà sau đó, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về một hướng, nơi đó ban đầu chỉ có một ít ngọn lửa nổi lên, nhưng hiện tại đột nhiên dấy lên ngọn lửa ngập trời.

Xẹt!

Lạc Cảnh Thiên vội vào lao tới.

Tại ngay trung tâm biển lửa, Lạc Thiên Y lúc này đưa tay ôm ngực, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn.

Nàng lúc này giống như thấy được ảo giác, bản thân mình lúc này đang đứng tại chính nơi mà nàng rời đi, đó là tại một vùng thôn xóm, xung quanh toàn bộ nhà cửa đều đang cháy, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, rất nhiều nhân loại mặc áo giáp đeo mặt nạ, tay cầm đao kiếm đang đuổi giết những người xung quanh.

Nhiều người đang bị ngọn lửa thiêu sống, có đứa bé đang gào khóc trước thi thể của người thân.

Trước mặt nàng một nữ tử đang sợ hãi lùi lại phía sau, mà phía trước chính là một tên mặc áo giáp cầm trên thanh cây thương đang áp sát tới. Nàng vội vàng lao tới muốn đem nữ tử kia đẩy ra, nhang mà cơ thể nàng lại xuyên qua nữ tử đó.

Nàng thấy tận mắt nữ tử kia bị tên nhân loại kia một thương đâm xuyên bụng.

Lạc Cảnh Thiên chạy tới, liền thấy được Lạc Thiên Y đang bị vây quanh bởi đám người Thần địa, bên cạnh có không ít dân chúng cùng vài tên binh lính đang sợ hãi trốn sau lưng nàng.

Hắn liếc mắt cũng nhìn ra được tình trạng hiện tại của nàng, không chút do dự, Lạc Cảnh Thiên lao thẳng tới, bàn chân dậm mạnh một cái, toàn bộ đám người Thần địa xung quanh bị đánh bay ra ngoài.

Cơn chấn động làm Lạc Thiên Y bừng tỉnh, sau đó mở mắt ra nhìn Lạc Cảnh Thiên đang đứng trước mặt nàng, tay nắm lấy tay của nàng.

“Có ta ở đây”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Lạc Thiên Y ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu, sau đó quay đầu nhìn đám người Thần địa, trong mắt tràn ngập sát khí. Khí thế trên thân biến đổi, dưới chân như có một ngọn gió đem quần áo nàng thổi tung bay.

Ngay sau đó, Lạc Thiên Y nhảy lên trên không trung, dưới chân nàng là một ngọn lửa theo sau. Ngọn lửa bắn ra những tia lửa nhỏ giống như những cánh hoa rơi vào trên thân đám người Thần địa.

Điều thần kỳ xuất hiện, những tia lửa kia chạm vào ai người đó liền bị thiêu thành tro bụi.

Lạc Thiên Y bay càng lúc càng cao, ngay khi vượt lên trên vài chục mét, từ cơ thể nàng phát ra một ngọn lửa bắn ra bốn phương tám hướng. Nó giống như một tấm lưới khổng lồ bao trùm toàn bộ tòa thành.

Chỉ mất chưa tới một phút, đám người Thần trên trong toàn bộ tòa thành bị thanh tẩy sạch sẽ.

Lúc này Lạc Cảnh Điềm, Tiêu Nhược Thủy cùng Tố Băng Băng mang theo rất nhiều dân chúng cùng binh lính cũng chạy tới. Nhìn thấy Lạc Thiên Y trên không trung, cả đám đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì chiêu thức này lần đầu tiên họ nhìn thấy, uy lực có thể nói dùng khủng bố để hình dung.

Lạc Cảnh Thiên xẹt một tiếng liền lao lên không trung, hắn đưa tay ôm lấy Lạc Thiên Y, Lạc Thiên Y lúc này cũng nở nụ cười, sau đó ngất đi.

“Y Y tỷ thế nào?”. Tiêu Nhược Thủy vội hỏi.

“Không sao, mệt mỏi quá mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Đa tạ các vị đại nhân cứu giúp Hoàng Hoa Thành”. Đám binh lính cùng dân chúng còn sống sót vội cúi người nói.

“Thành chủ đâu?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Bẩm đại nhân, thành chủ… đã sớm chạy trốn rồi”. Một tên binh lính bất đắc dĩ nói.

“… GTQfr Tập hợp những người sống sót, di chuyển tới Bích Hồ thành. Nơi đó quân đội đẩy lùi địch nhân. Nói cho thành chủ Bích Hồ thành biết, nếu như nhìn thấy thành chủ Hoàng Hoa thành, trực tiếp giết chết không cần hỏi tội”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

“Nhưng mà đại nhân, việc này…”.

“Cứ nói với hắn đây là lệnh của Tây Mạc Ma Tộc”.

“Vâng, đại nhân”. Tên lính kia vội đáp, hắn lúc này xem như biết rõ, khó trách những người này lợi hại như vậy. Hóa ra là cường giả của Tây Mạc Ma Tộc.

“Băng Băng, ngươi cùng Điềm Điềm đưa Y Y tới Bích Hồ thành đi, thuận tiện hộ tống đám người này rời đi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Vậy còn ngươi?”. Lạc Cảnh Điềm hỏi.

“Dám làm trễ hôn lễ của ta, ta đương nhiên phải đi tìm chúng phiền phức một chút. Yên tâm, không có chuyện gì”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng cậy mạnh”. Tố Băng Băng nói.

Lạc Cảnh Thiên gật đầu, sau đó liền cùng Tiêu Nhược Thủy rời đi.

Mặc dù thực lực của Tiêu Nhược Thủy hiện tại không tính là cao, thậm chí ngay cả Thánh cảnh cũng không bằng. Nhưng mà trình độ khống chế khôi lỗi cùng linh hồn lực của nàng đã vượt xa Thánh cảnh. Trên đại lục này, người có thể làm tổn thương nàng có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên hắn mới an tâm dẫn nàng theo.

Còn Tố Băng Băng cùng Lạc Cảnh Điềm hiện tại cũng không được, dù sao đi tìm Thần địa đánh nhau, với thực lực của hai người họ không thể tự bảo vệ được. Nhất là Lạc Cảnh Điềm, nha đầu này suốt mười mấy năm không hề tu luyện, thực lực đã sớm thụt lùi.

Hai người đi tới ven biển, trước mặt họ, nước biển ban đầu là màu xanh thẳm, nhưng mà hiện tại, toàn bộ vùng biển trước mặt lại là một xanh sậm cực kỳ quỷ dị.

Lạc Cảnh Thiên đi tới, đưa ra bàn tay chạm vào, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó ngưng trọng nói.

“Là máu”.

“Máu? Làm sao có thể?”.

“Là máu của Hải tộc. Xem ra những năm qua, Thần địa đã đem Hải tộc tiêu diệt rồi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

Hải tộc cũng là yêu tộc, gọi là Hải tộc chủ yếu là chỉ những động vật dưới biến tiến hóa thành yêu tộc. Hải tộc vẫn luôn tồn tại, chẳng qua không có bất kỳ qua lại nào với cả yêu tộc lẫn nhân loại.

Tương truyền, máu của Hải tộc ban đầu cũng là màu đỏ.

Hải tộc sớm đã tồn tại từ trước, người đứng đầu Hải tộc là Long tộc. Truyền thuyết kể rằng Long tộc từng trị vì toàn bộ vùng biển trên đại lục này, có thể hô mưa gọi gió.

Nhưng biện pháp gọi mưa rất quỷ dị, nghe nói một vị Long tộc thái tử từng du lịch trên đại lục, trùng hợp là gặp phải hạn hán kéo dài. Vị thái tử Long tộc này lấy ra hai con mắt của mình, hai con mắt xoay tròn trước người, trên bầu trời cũng xuất hiện một đám mây đen đầy sấm chớp, sau đó trời đổ mưa.

Vị thái tử này rất được người khác sùng bái, nhưng trong đó lại có người nổi lên dã tâm. Nếu như hai con ngươi của Long tộc thái tử có thể hô mưa gọi gió, như vậy chỉ cần chiếm lấy, chẳng phải hắn cũng có thể làm được?!

Cho nên người này liền dùng toàn bộ gia tài của mình đổi lấy tiền tài, nhờ một vị đại năng tới. Mà vị đại năng kia thực lực ban đầu không bằng vị Long tộc thái tử này, nhưng lại vận dụng thủ đoạn ti tiện, lợi dụng một đứa bé muốn ngăn lại một chiêu của vị thái tử kia, thái tử kia lòng đầy nhân từ vội đổi hưởng chiêu thức nhưng lại gặp ám toán.

Cuối cùng đôi mắt bị lấy đi, nhưng nghe nói sau đó suốt nhiều tháng liền, trời vẫn luôn đổ mưa, những người ở nơi đó chỉ cần để nước mưa dính vào mắt, hai mắt liền đổ máu, sau đó hai con mắt cũng bị lôi ra ngoài bay lên trời. Cuối cùng tất cả dân làng đều chết hết.

Tiếp đó… tiếp đó Lạc Cảnh Thiên không có hứng thú nghe tiếp, bởi vì quá mẹ nó nhảm nhí.

Máu của Hải tộc vốn dĩ chính là màu này, cùng nước biển là cùng một màu, nhưng mà để lâu liền biến thành loại màu sắc này. Có thể đem nước biển nhuộm máu thành màu này, đủ biết Hải tộc chết bao nhiêu người. Nói hiện tại chết hết cũng không phải khoa trương.

Lạc Cảnh Thiên trên tay ma lực hiện ra, tạo thành một cái vòng tròn ma pháp bao phủ toàn thân, hắn cũng làm một cái đem Tiêu Nhược Thủy bao bọc lại rồi nói.

“Xuống dưới xem một chút”.

Ngay sau đó, cả hai người đều thả người lao xuống biển. Lặn xuống dưới càng sâu, đám người càng kinh hãi. Bởi vì, nơi này tràn ngập là thi thể, ma thú có, nhân loại có, nhưng đa phần đều là thi thể của Hải tộc.

Dưới đáy biển rất tối, Lạc Cảnh Thiên dựa vào Chân Giải Chi Nhãn mới có thể thấy rõ, Tiêu Nhược Thủy thật ra lại chỉ cảm nhận được một chút, chứ chẳng nhìn thấy gì cả.

Lạc Cảnh Thiên cuối cùng cũng hiểu, Thần địa đây là đánh lạc hướng bọn họ, tranh thủ thời gian tiêu diệt Hải tộc, nhưng có vẻ… hắn biết được hơi trễ.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.