Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 392: Gặp lại Quân Tinh Trúc, nghi ngờ



“Nơi này…”. Không nhìn thấy được gì nhưng cũng có thể dựa vào linh hồn lực cường đại để quan sát, nàng có thể khẳng định nơi này mới chết đi không ít người, cho nên liền mở miệng dò hỏi.

“Là Hải tộc, là do Thần địa làm”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

Oanh!

Ngay lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chấn động. Cả hai người đều lao về phía đó.

Nước biển làm chậm lại tốc độ, mất tới mấy phút mới có thể tới nơi phát ra tiếng vang. Nhưng mà khi họ đến nơi, toàn bộ nơi này cũng chỉ còn lại là thi thể. Chẳng qua do Tiêu Nhược Thủy không thấy được rõ ràng, nhưng Lạc Cảnh Thiên khi vừa tới liền thấy được một cái bóng đen chạy đi. Chắc là do hai người họ tới nên làm đối phương sợ hãi nên trốn tránh, hơn nữa trước khi rời đi, người kia còn ném xuống thứ gì đó.

Do quá nhanh nên hắn cũng không có thấy rõ, nhưng khi tới gần, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt liền hiện lên tia lửa giận.

Bởi vì tên kia ném xuống cũng không phải vật gì, mà là một đứa bé.

Lạc Cảnh Thiên vội vàng xuyên thấu qua dòng nước lưu lại một tia ma lực trên người tên kia, sau đó mới ngồi xổm xuống đem đứa bé kia ôm lên. Nhưng mà đứa bé này đã không còn dấu hiệu sống, cột sống trực tiếp bị bóp nát nhừ.

“Vừa mới… là cái gì? Ta nghe được có tiếng động”. Tiêu Nhược Thủy hỏi.

Lạc Cảnh Thiên không có đáp, hắn đưa tay đặt lên trán đứa bé kia rồi nhắm mắt lại. Ý thức xuất thể thâm nhập vào linh hồn còn sót lại của nó, sau đó hắn thấy được cảnh tượng trước đó.

Bóng đen kia là người Thần địa, Thần chủ của chúng cách đây vài năm đã thiết kế một thứ gì đó đem toàn bộ người Hải tộc nhốt lại không cách nào rời khỏi đại dương.

Sau đó chính là cuộc càn quét này.

Cái bóng đen kia trên tay cầm một thanh quyền trượng rất kỳ lạ, xuất hiện tại chỗ này. Sau đó nhẹ nhàng vung vẩy quyền trượng, toàn bộ những người nơi này đều bị hắn giết sạch. Đứa bé này chính là người sống sót cuối cùng ở đây do trước đó mẹ của đứa bé này liều mạng ngăn cản cho nên mới có thể kéo dài thời gian như vậy.

Linh hồn đứa bé này rất yếu ớt, hắn chỉ xem được một chút tin tức như vậy liền không còn thấy được gì khác.

“Đi thôi”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Có chuyện gì sao?”. Tiêu Nhược Thủy hỏi.

“Ngươi không nên biết thì hơn”.

“Ta muốn!”.

Lạc Cảnh Thiên có chút im lặng, bất quá sau đó cũng đem chuyện nói ra. Tiêu Nhược Thủy nghe được, hàm răng cắn chặt. Không cần chờ hắn nói tiếp, Tiêu Nhược Thủy liền nhắm thẳng phương hướng mà Lạc Cảnh Thiên nói lao đi.

Nhìn thấy vậy, Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ thở dài, sau đó liền đuổi theo.



Đây biển chỗ sâu, một đám người Hải tộc đang bị truy sát, một nam tử ôm lấy một bé gái cùng một nhóm người điên cuồng chạy trốn. Nếu Lạc Cảnh Thiên ở đây nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, đám người này không hề bị dòng nước làm ảnh hưởng, di chuyển giống như trên đất bằng, một chút ngăn cản cũng không có.

“Tộc trưởng, chúng ta ngăn cản chúng, ngài cùng tiểu thư mau rời khỏi đây”.

“Ha ha, Long tộc chúng ta không ngờ lại rơi vào bước đường này. Nhưng… ta chết cũng sẽ không muốn tiếp tục chạy trốn”. Vị tộc trưởng kia cười lớn quát lên.

“Nhưng mà…”.

“A Tam, ngươi dẫn tiểu thư rời đi, địa hình nơi này ngươi biết rõ nhất, chỉ cần đưa tiểu thư an toàn trốn khỏi lần này, sau đó dẫn tiểu thư đến ven biển, I5za7e như vậy chúng ta liền thành công”.

“Nhưng…”.

“Hiện tại không phải lúc do dự, chỉ cần phong cấm giải trừ, tình hình nơi này cũng sẽ được truyền ra. Dù chúng ta chết cũng sẽ có giá trị, mau đi”.

Người tên A Tam kia cắn răng, sau đó lập tức ôm lấy cô bé kia chạy đi.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, ngay khi chạy được vài phút thì phía sau truy binh đuổi tới. Một người áo đen đột ngột xuất hiện bên cạnh người tên A Tam kia, sau đó một chưởng đem hắn đánh giết tại chỗ, mà cô bé kia thì bị đánh bay ra vài chục mét.

Bóng đén kia sau khi giết chết A Tam, hắn trong nháy mắt lao tới bên cạnh cố bé kia, bàn tay đưa ra nắm lấy cổ nàng nhấc lên, tay còn lại đưa ra dựt đứt sợi dây chuyền trên cổ nàng.

Sau khi tìm thấy thứ mình muốn, hắn ném cô bé ra ngoài, nhưng mà cô bé kia không biết vì lý do gì, trên không trung lại đoạt lại được chiếc dây chuyền.

Thấy vậy, tên áo đen kia rút kiếm đâm tới.

Ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy xuất hiện.

Lạc Cảnh Thiên chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh tên áo đen, một chưởng tung ra mang theo cường đại uy lực đem người đó đánh bay. Vốn dĩ nghĩ rằng một chiêu của mình có thể giết chết hắn, nhưng mà làm Lạc Cảnh Thiên kinh ngạc là tên áo đen lại không hề hấn gì.

“Tiểu đệ đệ, đã lâu không gặp”.

Âm thanh nữ tử vang lên.

Lạc Cảnh Thiên giật mình nhìn qua thì thấy người áo đen kia đã đem mũ choàng thả xuống.

Người này không ai khác chính là Quân Tinh Trúc.

“Là ngươi!”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh xuống.

Hắn mãi không quên được, mang hắn kém chút rơi vào tay người này.

Tỷ tỷ ruột của hắn.

Lúc này đám người Thần địa cũng đuổi tới.

“Bảo vệ tiểu nha đầu này”. Lạc Cảnh Thiên đem cô bé kia đưa cho Tiêu Nhược Thủy nói, sau đó hắn liền lao vào đám người.

Quân Tinh Trúc nhếch miệng cười, sau đó lao lên quấn lấy Lạc Cảnh Thiên.

“Bắt lại nha đầu kia”.

Đám người Thần địa liền bỏ mặc Lạc Cảnh Thiên, sau đó liền lao về phía Tiêu Nhược Thủy.

Chẳng qua họ đánh giá thấp nàng, Tiêu Nhược Thủy sau lưng đột ngột xuất hiện một bóng đen khổng lồ, chính là khôi lỗi của nàng. Trong nháy mắt, khôi lỗi liền giống như ma thần hàng lâm, bất kỳ tên Thần địa nào tiếp cận liền bị nghiền thành mảnh vụn.

“Ồ, nhìn không ra. Bên cạnh ngươi cũng không thiếu người tài giỏi. Bất quá không biết tiểu cô nương đó có thể giết bao nhiêu”. Quân Tinh Trúc nở nụ cười nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi cau mày, dưới biển lực cản rất lớn, hắn có chút bó tay bó chân. Nhìn đám người Thần địa càng lúc càng nhiều, Lạc Cảnh Thiên liền cười lạnh một tiếng.

Không gian chi lực nháy mắt liền bao phủ xung quanh, biến nơi này thành giống như trên đất liền. Sau đó từ bốn phương tám hướng xuất hiện phân thân của Lạc Cảnh Thiên, tiếp đó liền đem đám người Thần địa giết ngược.

Quân Tinh Trúc hơi nhướng mày, nhưng mà nàng vẫn nở ra nụ cười cổ quái, vừa cùng Lạc Cảnh Thiên chiến đấu vừa nói.

“Thực lực ngươi rất mạnh, bất quá… Thần địa chúng ta cũng không phải không có phòng bị”.

Vừa dứt lời, Quân Tinh Trúc liền móc ra một cái lệnh kỳ.

Vừa nhìn thấy lệnh kỳ, Lạc Cảnh Thiên liền biến sắc. Bởi vì hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng, đó là ma pháp vật phẩm, thậm chí hắn không cần chờ Quân Tinh Trúc phát huy uy lực cũng biết, thứ này có thể giam cầm.

Thực lực của hắn hiện tại mặc dù mạnh, nhưng mà người chế tạo ra thứ này tuyệt đối mạnh hơn hắn. Nếu như để nàng phát động nó, hắn mặc dù không chết được, nhưng Tiêu Nhược Thủy cùng cô bé kia nhất định phải chết.

Lạc Cảnh Thiên trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh hai người, sau lưng xuất hiện cổng không gian, ngay sau đó liền tại chỗ biến mất.

“Tiểu thư, ngài vì cái gì…”.

“Yên tâm, hắn chạy không xa. Thứ này nhưng vì hắn mà chuẩn bị, làm sao có thể dễ dàng sử dụng như vậy? Đại dương sớm bị phong tỏa, chỉ có vào không có ra. Hắn chạy không được”. Quân Tinh Trúc cười nhạt nói.

“Vậy chúng ta bây giờ làm gì?!”.

“Mặc dù không sử dụng lệnh kỳ, nhưng dựa vào nó ta vẫn có thể cảm nhận được vị trí của chúng. Cho người phong tỏa Bắc Hải, triệu tập quân đội ma thú. Lần này hắn chắp cánh khó thoát, chỉ cần hắn vừa chết, Thần địa liền có thể thống trị đại lục”. Quân Tinh Trúc nói.

“Rõ!”.

“Tiểu đệ đệ, ngươi trốn không khỏi tay ta”. Quân Tinh Trúc nhếch miệng cười lẩm bẩm nói.



“Cảnh Thiên, vừa rồi…”. Tiêu Nhược Thủy nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ liền nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Trên tay chúng có thứ khắc chế năng lực của ta. Mặc dù ta có thể tự vệ, nhưng các ngươi sẽ dính phải độc thủ của chúng. Cho nên chỉ có thể rời đi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

Sau đó hắn mới nhìn về phía cô bé đang nằm trong ngực Tiêu Nhược Thủy, nhưng mà một giây sau, ánh mắt hắn liền co rút lại. Bởi vì hắn thấy được, trên đầu nha đầu này mọc ra hai cái sừng rồng.

Không sai, chính là rồng!

Lạc Cảnh Thiên vội đi tới, đưa tay thăm dò.

Viễn Cổ Tinh Linh huyết mạch kích phát, trong nháy mắt, huyết mạch của nha đầu này cũng sôi trào lên. Lạc Cảnh Thiên vội thu lại, ánh mắt tràn ngập chấn kinh.

Nha đầu này… lại mang huyết mạch Long tộc?!

Làm sao có thể?!

Long tộc vốn đã rời khỏi phiến vũ trụ này cách đây cả mấy trăm vạn năm, làm sao lại có thể có người nắm giữ huyết mạch Long tộc?!

Bởi vì huyết mạch Long tộc rất đặc thù, không phải nằm trong huyết quản, mà là từ đời này truyền cho đời sau. Mặc dù độ thuần của nàng rất yếu, nhưng thực sự là huyết mạch Long tộc.

Hắn càng lúc càng khó hiểu.

Thượng Cổ Tôn Giả!

Thượng Cổ Chi Linh!

Nguyệt Thần!

Những người này bình thường đều cực kỳ khó gặp, nhưng hiện tại đều từng hiện diện tại thế giới này. Hắn cũng không cho rằng là do bản thân hắn dẫn tới, nhất định là có thứ gì đó hắn không biết.

Rốt cuộc thế giới này có gì hấp dẫn mà có thể có nhiều người để mắt đến như vậy? Nơi này rốt cuộc ẩn dấu cái gì?!

Láo nháo ăn một pháo :lenlut
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.