Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 393: Thần chủ xuất hiện



“Đứa nhỏ này… lên làm thế nào?”. Tiêu Nhược Thủy hỏi.

Nhìn đứa nhỏ Long tộc đang bất tỉnh này, Lạc Cảnh Thiên rơi vào trầm tư.

Đám người Thần địa đuổi giết đứa bé này hẳn là có nguyên do nào đó. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày nói.

“Xem trên người của nó có thứ gì kỳ lạ không”.

Tiểu Nhược Thủy tìm một chút, sau đó thấy được trên tay nha đầu này đang nắm chặt sợi dây chuyền, nàng đưa tay muốn gỡ ra nhưng mà kinh ngạc phát hiện, bàn tay nha đầu này nắm cực kỳ chặt, rất khó để gỡ ra.

“Không cần phí sức, trừ khi giết nó, nếu không ngươi không gỡ ra được”. Lạc Cảnh Thiên đi tới nhẹ giọng nói.

“Đây là có chuyện gì?”.

“Cấm chú sinh mệnh, một loại ma pháp ràng buộc của Long tộc. Chờ đứa nhỏ này tỉnh liền tốt”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì? Mang nó về?”. Tiêu Nhược Thủy dò hỏi.

“Đi không được, đại dương đã bị phong cấm, chỉ vào khó ra. Dù là ta cũng sẽ tốn một chút thời gian mới giải được. Nhưng sợ rằng đám người Thần địa sẽ không cho chúng ta cơ hội đó”.

“Vậy…”.

“Yên tâm, thời gian đầy đủ”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười lạnh nói.

Tiêu Nhược Thủy nháy mắt liền hiểu, hắn đây là muốn chuẩn bị đại khai sát giới.

“Ngươi ở đây, ta đi xung quanh một chút”. Lạc Cảnh Thiên nói, sau đó liền rời đi.

Xung quanh tòa đảo, Lạc Cảnh Thiên tạo ra rất nhiều ma pháp trận. Trong đó có một phần là dùng để phòng ngự, còn lại toàn bộ đều dùng vào để khuếch tán âm thanh.

Hắn còn thật muốn xem xem, Thần địa sẽ cử bao nhiêu người tới chịu chết.

Khi trở lại, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy có một mình Tiêu Nhược Thủy liền khó hiểu hỏi.

“Đứa bé kia đâu?”.

“Vừa tỉnh lại liền chạy, ta cũng không có cách, nha đầu này quá sợ người lạ. Cho nên liền mặc nàng a, dù sao nơi này cũng không lớn, tìm rất dễ dàng”. Tiêu Nhược Thủy bất đắc dĩ nói.

Tối hôm đó...

Khi Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy ngồi bến đống lửa nướng cá ăn, tiểu nha đầu kia đột nhiên xuất hiện, có lẽ do mùi cá nướng hấp dẫn nàng.

Nhìn nàng nấp sau tảng đá nhìn lén, Tiêu Nhược Thủy nhịn không được cười lên, sau đó lấy một con cá nướng cầm lên đi tới.

Tiểu nha đầu kia sợ hãi vội gục đầu xuống, hết cách, Tiêu Nhược Thủy đành để đặt con cá xuống trên tảng đá, sau đó trở lại bên đống lửa. Thấy vậy, tiểu nha đầu kia do dự một chút, lại ngửi thấy mùi cá nướng quá thơm, nhịn không được liền cầm lên, nhưng lại bị phỏng làm giật mình buông xuống.

Thấy cảnh này, hai người Lạc Cảnh Thiên nhịn không được cười lên.

“Nha đầu này thật đáng yêu, năm đó Hi Nghiên cũng giống như nàng, rất hiếu kỳ, cái gì cũng muốn thử”. Tiêu Nhược Thủy cười nói.

“Vậy sao? Xem ra ta bỏ lỡ rất nhiều thứ. Để ngươi phải vất vả rồi”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.

“Không sao”.

Hai người trò chuyện một lúc rồi lặng yên nằm xuống thảm cỏ ngủ.

Cũng từ hôm đó, tiểu nha đầu kia luôn lẽo đẽo theo sau hai người, chẳng qua nha đầu này không có nói lấy một câu, chỉ biết gật với lắc. Nhìn qua nàng cũng đã 4-5 tuổi, lại không nói câu nào, điều này làm hai người Lạc Cảnh Thiên cảm thấy rất lạ lùng.

Đến ngày thứ năm họ ở trên đảo, hôm nay trời mưa, khi Tiêu Nhược Thủy cùng tiểu nha đầu kia đang đứng dưới gốc cây tránh mưa thì đột nhiên tiểu nha đầu kia như cảm thấy sợ hãi thứ gì, nàng vội vào chạy đi.

Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy nhìn nhau, cảm thấy không hiểu liền vội đi theo sau.

Khi đến bên bờ biển, Lạc Cảnh Thiên thấy được có rất nhiều người của Thần địa đã tới, đứng chính giữa chính là Quân Tinh Trúc đang dùng một thứ gì đó thổi. Hẳn là âm thanh kia hấp dẫn lấy sự chú ý của nha đầu này.

“Tìm được các ngươi”. Quân Tinh Trúc nhếch miệng cười, ngay sau đó, nàng lấy ra lệnh kỳ ném lên trên không trung.

Lệnh kỳ lơ lửng trên không phát ra hào quang kỳ lạ đem toàn bộ hòn đảo bao phủ.

Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được, không gian đang bị phong cấm. Bất quá hắn sớm đã có chuẩn bị trước, cho nên cũng không có lo lắng như lúc trước.

Tiểu nha đầu kia thấy đám người Thần địa, nàng sợ hãi vội vàng trốn tránh sau lưng Lạc Cảnh Thiên.

“Tiểu đệ đệ, ngươi hại ta tìm thật khổ”. Quân Tinh Trúc nở ra nụ cười mềm mại nói.

“Nàng…”. Tiêu Nhược Thủy kinh hãi nói không ra lời, bởi vì nàng thấy được nữ tử này cùng Lạc Cảnh Thiên giống nhau như đúc. Nhưng sau đó liền nhớ qxO6p tới, giống như Lạc Cảnh Thiên có người thân tại Thần địa, cho nên nàng liền an tâm xuống.

Bất quá nàng vẫn bị dáng vẻ bề ngoài của Quân Tinh Trúc chấn kinh không nhẹ.

“Em dâu, rất kinh ngạc sao?”. Quân Tinh Trúc nhìn Tiêu Nhược Thủy cười nói.

“Ta nghĩ người kinh ngạc kế tiếp phải là ngươi”. Tiêu Nhược Thủy lạnh lùng đáp, sau lưng khôi lôi xuất hiện giống như tượng thần bảo vệ lấy nàng.

“Các ngươi lần này chạy không thoát, đừng vùng vẫy vô ích”. Quân Tinh Trúc nói.

Vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện vô số phi hành ma thú, toàn bộ đều là cấp năm, thậm chí có con đã sắp bước vào cấp sáu. Nhưng đáng tiếc cũng không phải là tự thân nó tiến hóa, mà là bị người bồi dưỡng, cho nên rất khó để bước vào cấp sáu.

Dưới đáy biển cũng ngoi lên vô số ma thú, nếu tính ma thú cùng người của Thần địa gộp lại, nơi này ít nhất cũng có mấy vạn người, hơn nữa thực lực đều đạt tới Thánh cảnh trở lên.

Thấy cảnh này, Lạc Cảnh Thiên đi lên một bước, bàn tay đưa ra búng nhẹ một cái.

Tách!

Một vòng sáng đem toàn bộ hòn đảo bao quanh, sau đó một vòng sáng nhỏ đem hai người Tiêu Nhược Thủy cùng tiểu nha đầu kia bao lấy. Lạc Cảnh Thiên bàn tay xuất hiện Bạch Cốt Tiêu, cùng trên thân hắn khí chất cực kỳ phù hợp.

“Sớm biết ngươi sẽ dùng chiêu này”. Quân Tinh Trúc giống như biết trước, nàng cười lạnh nói, sau đó từ nàng bắt đầu, tất cả những người khác trên tay xuất hiện một một thứ giống như tai nghe, sau đó họ đem chúng đeo lên.

“Quên nói, thứ này có thể ngăn các âm thanh của ngươi, chiêu này của ngươi vô dụng thôi”. Quân Tinh Trúc cười nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên không có nói nhảm nửa câu, hắn nâng lên Bạch Cốt Tiêu bắt đầu thổi.

Bất Hủ Chương Nhạc – Táng Mộ Khúc!

Nếu thật sự chỉ cần không nghe thấy liền không sao, như vậy Bất Hủ Chương Nhạc cũng không trở thành thứ âm thanh đáng sợ nhất vũ trụ. Nó nhưng là trực kích linh hồn, trừ khi là vật chết, nếu không đừng nghĩ chạy thoát khỏi ma âm của nó.

Hơn nữa còn là dùng Bạch Cốt Tiêu để thổi, cho nên, những người này cũng đừng hi vọng chạy khỏi được đây.

“Giết!”. Quân Tinh Trúc quát lên. Đám người Thần địa giống như mèo thấy mỡ, điên cuồng lao tới.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ thổi, âm thanh vang lên, ban đầu vốn dĩ không có bất kỳ chuyện gì, nhưng một giây sau, bước chân của chúng bắt đầu khựng lại.

Quân Tinh Trúc thấy cảnh này liền cảm thấy không ổn, nàng còn chưa kịp nói gì thì liền thấy được không gian giống như vặn vẹo, từng luồng sát cơ hiện lên xung quanh. Đám người Thần địa không hiểu thấu quỳ xuống dưới đất ôm đầu, tiếp đó từng người từng người thất khiếu chảy máu.

“Lui lại! Lui lại phía sau!”. Quân Tinh Trúc lớn giọng quát lên.

Nhưng mà đáng tiếc, Lạc Cảnh Thiên làm sao có thể để chúng rời đi. Ma pháp trận sớm bố trí trước đó lúc này có tác dụng, nó đem âm thanh khuếch đại lên hàng ngàn lần.

Quân Tinh Trúc đưa tay bưng kín tai, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng mà trong người hắc ám chi lực đột nhiên bùng lên, đem âm thanh đẩy ra khỏi đầu óc của nàng.

Lạc Cảnh Thiên hơi chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía khác. Hắn thấy được một tên áo đen, so với những người khác cao lớn hơn vô số lần, ít nhất so với người bình thường phải cao gấp ba. Thân thể cực kỳ cường tráng, trên tay cầm một cái quyền trượng cổ quái.

Nhìn thấy quyền trượng hắn nháy mắt liền hiểu.

Đây… là Thần chủ!

“Bái kiến Thần chủ!”. Đám người Thần địa được giải cứu, sau đó liền quỳ gối xuống kêu lên.

Vị Thần chủ kia phất tay cho đám người đứng lên, sau đó trên không trung bay tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên, duy trì khoảng cách hơn 20m. Hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Lạc Cảnh Thiên. Đây là lần thứ nhất chúng ta gặp nhau đúng không?”.

“Không, là lần thứ hai”. Lạc Cảnh Thiên đem Bạch Cốt Tiêu thu lại, sau đó cười nhạt nói.

“Lần thứ hai?”. Thần chủ khó hiểu hỏi.

“Lần đầu chính ta đem nguyền rủa của ngươi xé nát, lúc đó dáng vẻ chật vật chạy trốn của ngươi ta còn nhớ rõ đây. Thế nào? Quên rồi sao?”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên nói.

Từ trên người hắn, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được mùi vị cực kỳ quen thuộc. Chính là ngày đó khi rời khỏi Nam Hải, hắn đem nguyền rủa phá bỏ đụng phải linh hồn Thần chủ.

“Là ngươi!”. Thần chủ nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó tràn ngập lửa giận thốt lên.

“Sao thế? Chỉ như vậy liền không giữ được vẻ chấn tĩnh ban đầu sao? Ngươi yếu ớt như vậy à?”. Lạc Cảnh Thiên cười cợt nói.

Thần chủ gương mặt hơi đen lại, đương nhiên nếu như hắn không che mặt, như vậy Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được, thậm chí đả kích hắn vài câu. Đáng tiếc Thần chủ lại đeo mặt nạ nên hắn cũng không thấy được cái gì.

“Ngươi nói nhảm nhiều lắm, hiện tại xem ngươi trốn được chỗ nào. Giết hắn cho ta”. Thần chủ âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Ngươi… đối với sức mạnh chẳng hiểu gì cả”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười tự tin nói.

Hắn đã bước vào cấp độ Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba, sánh ngang cùng với Thần cảnh tại thế giới này. Thật muốn dùng lực, người cản được hắn có lẽ cũng chỉ có chính hắn.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.