Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên lấy ra Vận Mệnh Chi Trượng, sau đó ma lực quán thâu, Vận Mệnh Chi Trượng sáng lên. Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên đem nó dậm mạnh xuống đất, nhất thời toàn bộ chu vi hòn đảo bị một cái ma pháp trận bao phủ, từ dưới đất ngoi lên vô số… Lạc Cảnh Thiên.
Không sai, hắn là dùng phân thân chi thuật, chính xác hơn là Kính Tượng Phân Thân.
Nhất thời, quân số giữa hai bên lại gặp phải cảnh ngang nhau. Điều này làm cho Thần chủ giật nảy mình.
Lạc Cảnh Thiên lần nữa dậm xuống Vận Mệnh Chi Trượng, những phân thân kia trên thân được bao trùm bằng áo giáp. Mỗi người tay đều cầm trường thương cùng với một cái khiêng lớn cao qua đầu.
Sau đó, đám phân thân xếp thành hàng, đem khiêng giơ lên, mũi thương chỉ về phía trước bắt đầu chậm rãi tiến tới.
Lạc Cảnh Thiên lơ lửng bay ở chính giữa đi theo.
“Giết!”. Quân Tinh Trúc quát lớn, sau đó liền lao tới.
Đám người Thần địa từ bốn phương tám hương đánh tới, nhưng là đám phân thân tạo thánh một hình lục giác che chắn xung quanh, không có tên Thần địa nào xuyên qua nổi phòng ngự.
Nhược điểm duy nhất chính là từ trên không. Quân Tinh Trúc cũng phát hiện điểm này, cho nên liền điều động phi hành ma thú đánh tới.
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, hắn đưa bàn tay lên, sau đó nắm chặt lại kéo xuống.
Trọng Lực Thuật nháy mắt phát động.
Toàn bộ phi hành ma thú nhất thời bị kéo xuống mặt đất không động đậy nổi.
“Đủ rồi! Toàn bộ tấn công”. Thần chủ nhíu mày khẽ quát.
Ma thú sau lưng lao lên, thân hình khổng lồ của chúng làm mặt đất rung chuyển, nước biển giống như sóng thần bắt đầu tràn vào trên đảo.
Nhưng mà đám phân thân của Lạc Cảnh Thiên cũng không có ăn chay, chúng lao tới phía trước, đem tấm khiêng cắm xuống mặt đất. Tấm khiêng bắt đầu phình to ra biến thành một bức tường khổng lồ ngăn cản lại nước biển.
Ma thú điên cuồng lao tới sau đó cùng tấm khiêng va chạm, nhưng mà từ tấm khiêng lại lộ ra một lỗ nhỏ, mũi thương từ bên trong nhô ra, sau đó biến ra cực dài, một thương đâm xuyên qua người ma thú.
Chỉ chưa tới vài phút, ma thú chết thành một đống lớn.
Nhưng mà ngay lúc này, từ dưới biển, một con ma thú thân hình cũng không tính là lớn, chỉ cao chưa tới 30m, nhưng nó đứng chỗ nào thì xung quanh ma thú đều nhường chỗ.
Lạc Cảnh Thiên hơi nhướng mày, con ma thú kia thân hình rất kỳ lạ, nó có tám chân giống như cua, trên đầu là hai con mắt dài nhô lên cao. Nhưng lại có một cái đuôi cực kỳ dài. Nếu chỉ tính chiều dài chiếc đuôi thì phải tới cả trăm mét.
Nó đi tới, dùng đuôi của mình quất vào trên tấm chắn. Nhất thời toàn bộ tấm chắn đều rung chuyển, sau đó nứt thành nhiều mảnh rồi vỡ tan tành.
“Tiếp cận cấp sáu?”. Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm.
Bàn tay hắn vung lên, phân thân biến mất, nhưng sau đó trừ trên trời xuất hiện một cái ma pháp trận.
Xẹt một tiếng, ma pháp trận bắn ra một tia sáng chiếu xuống người con ma thú kia. Sau đó một cái cổng không gian xuất hiện, từ bên trong lao ra vô số phân thân của hắn nhắm thẳng vào con ma thú kia.
Con ma thú kia khẽ động, nhưng mà nó phát hiện mình không di chuyển được, giận giữ, nó ngửa đầu lên trời gầm to.
Quân Tinh Trúc biến sắc, nháy mắt liền lao lên muốn ngăn cản, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng đồng thời xuất hiện trước mặt nàng, một cước đem nàng đá bay, sau đó trên tay xuất hiện Du Long Phiến, sau đó…
Xẹt xẹt xẹt!
Chỉ thấy từng đợt tàn ảnh bắn ra, chưa tới một giây, Lạc Cảnh Thiên đứng dưới chân con ma thú kia, mà con ma thú kia lúc này đột nhiên đứng yên bất động, sau đó toàn bộ thân thể bị chia thành hàng trăm mảnh rơi xuống mặt đất.
Chẳng qua ngay tại lúc này, một tia sáng bắn tới, Lạc Cảnh Thiên giật mình vội vàng ngăn đón, nhưng mà uy lực kia làm hắn cực kỳ kinh hãi. Bởi vì loại uy lực này đã tiếp cận với Thần cảnh.
Trên người hắn xuất hiện một đạo vết bỏng, đây là tia sáng kia mang tới.
Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại nhìn qua thì thấy Thần chủ mang theo quyền trượng trên tay đang nhìn về phía hắn. Ngay sau đó, Thần chủ thân hình lóe lên liền xuất hiện trước mặt Lạc Cảnh Thiên, quyền trượng trên tay lóe sáng, một đạo ánh sáng bắn ra.
Ầm!
Lạc Cảnh Thiên trên tay hiện lên một cái ma pháp trận, tia sáng bắn vào bên trong, sau đó liền xuất hiện phía sau lưng Thần chủ, rơi vào trên thân đám ma thú.
Oanh!
Chỉ trong nháy mắt, cả một vùng hơn trăm mét bị san thành bình địa.
“Hừ!”. Thần chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó lao lên cùng Lạc Cảnh Thiên sáp lá cà.
Cả hai tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ còn lại từng đạo tàn ảnh xung quanh.
Lạc Cảnh Thiên phát hiện sơ hở, một quyền đem Thần chủ đánh bay lên không trung. Nhưng Thần chủ tốc độ cực nhanh ngăn cản uy lực, sau đó quyền trượng trên tay sáng lên bắn về phía Lạc Cảnh Thiên.
Xoạt.
Lạc Cảnh Thiên nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Thần chủ, quyền cước liên tục tung ra, nhưng mà Thần chủ cũng không định cùng hắn tiếp tục dây dưa. Chỉ là muốn trốn khỏi thật sự không dễ dàng, Lạc Cảnh Thiên một cước đem hắn đạp xuống dưới mặt đất, Thần chủ ngay khi chạm đất, nhẹ dụng lực lại bay lên, nhưng mà tới nửa đường thì Lạc Cảnh Thiên đè trên lưng khóa chặt tay chân.
Thần chủ thử giãy dụa nhưng không thoát được, hắn bàn tay sáng lên, trực tiếp đánh vào ngực mình, một luồng sáng từ trên lưng bắn thẳng về phía Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên giật mình vội buông hắn ra rồi tránh ra một bên, nhưng Thần chủ nhân cơ hội này dùng quyền trượng bắn ra tia sáng đánh lén. Chẳng qua Lạc Cảnh Thiên né tránh được, nhưng trên tay vẫn bị cọ một chút làm tay hắn bốc cháy.
Nhìn bàn tay nổi lên lửa, hắn vẫy nhẹ một cái thổi tắt, nhưng mà hắn giật mình ngẩn lên trên, một đạo tia sáng từ trên trời bắn thắng xuống người hắn.
Ngay sau đó, Thần chủ vận dụng quyền trượng, từ trên trời liên tục bắn xuống vô số tia sáng. Bụi mù bay tán loạn, sau một lúc Thần chủ mới dừng tay.
Chẳng qua khi bụi mù tán đi, Lạc Cảnh Thiên hai tay chắp sau lưng vẫn đứng yên ở đó, trên thân không có lấy một điểm bị thương nào. Vừa rồi có chút nguy hiểm, may mắn hắn vận dụng không gian chi lực đem toàn bộ chiêu thức chuyển vào không gian kính.
Quân Tinh Trúc ánh mắt hiện vẻ kinh hãi. Nàng không dám tưởng tượng một chiêu kia nếu là nàng thì sẽ nhận lấy tổn thương tới mức nào, nhưng Lạc Cảnh Thiên ngay cả lông tơ cũng không hao tổn.
Điều này triệt để đem lòng tin của nàng đánh sập. Quân Tinh Trúc ánh mắt dại ra nhìn về phía cuộc chiến đấu, hai người giống như thần ma, người nào tới gần người đó chết.
Nàng có thể thấy được, những người của Thần địa khác cùng đám ma thú dù có lao tới, nhưng chỉ cần tiếp xúc trong phạm vi 10m quanh hai người thì đều chết ssạch
Cổ nhân nói không sai, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Đây không phải hình dung thích hợp nhất vào hoàn cảnh này sao?!
Lạc Cảnh Thiên hay tay chắp trước ngực, giống như quan âm đại sĩ, hai mắt nhắm chặt hơi cúi đầu. Vài giây sau, hắn mở mắt ra, hai tay cũng hơi dang ra hai bên. Sau lưng hắn xuất hiện một cái vòng tròn, từ bên trong lao ra vô số đạo ma lực giống như vẫn thạch đang rơi xuống. Chúng bay thẳng về phía Thần chủ.
Thần chủ hơi híp mắt lại, quyền trượng trong tay cắm xuống đất, quanh thân xuất hiện một tầng năng lượng nhàn nhạt xoay tròn kèm theo những tia chớp xanh loá mắt.
Nhưng mà đòn tấn công của Lạc Cảnh Thiên giống như vũ bão, càng lúc càng khó ngăn cản. Thần chủ lông mày nhíu chặt, hắn biết nếu tiếp tục dây dưa thì người chịu thiệt sẽ là mình, cho nên hắn vận toàn lực, triệt để dẫn bạo xung quanh ẩn dấu tung tích.
Hắn nghiên cứu Lạc Cảnh Thiên rẩ lâu, biết rõ cận chiến mới là điểm yếu lớn nhất của Lạc Cảnh Thiên. Ngay như vừa rồi, mặc dù tốc độ cùng góc độ ra đòn rất hiểm ác, nhưng uy lực lại rất yếu. Trái lại viễn trình công kích làm hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, cho nên muốn đánh bại Lạc Cảnh Thiên chỉ có thể áp sát.
Lợi dụng bụi mù tiếp cận Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà ngay khi sắp thành công thì Lạc Cảnh Thiên đột nhiền xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó hắn thấy được Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười quái dị.
Chân giơ lên đạp mạnh xuống đất, oanh một tiếng, nhất thời mặt đất giống như rung chuyển làm Thần chủ mất đi trọng tâm, ngay sau đó, một cái bàn chân xuất hiện đạp thẳng vào ngực hắn.
Thần chủ như diều đử dây bay ra ngoài.
Lạc Cảnh Thiên thuận thế đuổi theo, thân thể hắn cũng bắt đầu biến đổi nhỏ, lỗ tai dài ra đôi chút, tóc dài tới tận eo.
Không sai, hắn lần nữa biến thân Viễn Cổ Tinh Linh. Bàn tay hoá chưởng, một chiêu “Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai Ấn” đánh ra. Một tiếng như lôi âm vang lên.
Thần chủ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ cũng theo đó mà rơi xuống lộ ra gương mặt trẻ trung.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra. Bởi vì hắn thấy được, Thần chủ vốn không phải như hắn nghĩ rất già. Mà lại vô cùng trẻ tuổi, thậm chí còn mang theo vẻ non nớt. Nhìn qua không khác gì nữ tử đôi mươi.
Nhưng đó chưa phải là điều làm hắn kinh ngạc nhất.
Người này vậy mà lại có một bộ mặt cực kỳ tương tự Sở Như Mộng, phải nói là giống nhau như hai giọt nước. Hắn ngay cả bổ chiêu cũng quên đi, đứng chết chân tại chỗ ngẩn ra.
Thần chủ ngã trên đất phun v5Lvl ra máu, sau đó ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Ngươi làm sao ra tay nặng như vậy”.
Lời vừa ra, Lạc Cảnh Thiên mặt liền đỏ lên. Không phải là xấu hổ hay gì, mà là tức giận.
Tức giận trước nay chưa từng có.
Hắn cũng không phải đang giận Sở Như Mộng, mà là đang muốn giết người trước mặt này.
Hắn nắm giữ Chân Giải Chi Nhãn có thể nhìn thấu mọi thứ, càng đừng nói tới Sở Như Mộng kích hoạt huyết mạch phượng hoàng là có phần hắn tạo ra. Nhưng người trước mặt này hoàn toàn không có những thứ đó, cho nên... hắn là giả.
Lạc Cảnh Thiên hận đến nghiến răng, tên khốn kiếp này lại dám giả mạo Sở Như Mộng lừa hắn?!