Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 395: Long Dao Dao



Lạc Cảnh Thiên thấy Thần chủ làm như vậy hơi ngẩn ra, nhưng hắn cũng không có do dự cái gì.

Quân Tinh Trúc nội tâm cực kỳ kin hãi, nàng không nghĩ rằng Thần chủ sẽ dùng nàng làm vật cản như vậy. Nhưng mà đối mặt với sống chết, Quân Tinh Trúc liều mạng dốc hết toàn lực ngăn cản.

Ngay khi chiêu thức sắp đánh vào, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay nhẹ vẩy một cái, Vạn Thế Khai Hoa tách ra làm hai, sau đó rơi xuống chính giữ Thần chủ cùng Quân Tinh Trúc.

Hắn biết nếu để Quân Tinh Trúc nhận trọn chiêu này, nàng chắc chắn chết, còn Thần chủ nhiều nhất chỉ bị thương ngoài da. Cho nên hắn trực tiếp đem chiêu thức đánh vào chính giữa. Như vậy sống hay chết liền dựa vào vận may.

Oanh!

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên. Thần chủ cùng Quân Tinh Trúc bị đánh bay lên trên không trung, tại dưới chân họ, chiêu thức lần thứ hai bạo phá, sóng năng lượng bắn ra bốn phương tám hướng, chỉ trong một cái chớp mắt, gần như không có bất kỳ thứ gì có thể sống sót khi sóng năng lượng chạm vào.

Phốc!

Thần chủ cùng Quân Tinh Trúc đồng loạt phun ra một ngụm máu.

Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, Thần chủ có thể sống hắn có đoán trước, nhưng Quân Tinh Trúc… nàng vậy mà lại có thể sống sót?!

“Khụ khụ. Không… hổ danh là… Lạc Cảnh Thiên. Ngày sau… chúng ta còn… gặp lại”.

Thần chủ trọng thương, âm thanh mang theo đứt khúc vang lên. Sau đó trong nháy mắt liền hóa thành tàn ảnh lao xuống biển. Chỉ còn lại Quân Tinh Trúc không rõ sống chết nằm gục trên đất.

Sau khi xem xét thấy không còn uy hiếp nào, Lạc Cảnh Thiên tay đưa lên, vòng sáng bảo hộ Tiêu Nhược Thủy cùng nha đầu kia liền tiêu thất. Tiêu Nhược Thủy từ bên trong đi ra, giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc.

“Xem ra Thần địa thực lực rất mạnh. Nếu như triển khai toàn diện chiến đấu, e rằng dù thắng chúng ta cũng sẽ tổn thất rất lớn”.

Nàng ở bên trong vòng sáng thấy được rất rõ ràng, mặc dù Lạc Cảnh Thiên chiếm cứ ưu thế cực lớn, nhưng mà chủ yếu là do Quân Tinh Trúc sử dụng lệnh kỳ phong tỏa không gian. Nếu không đám ma thú tiến hành du kích thì sẽ rất khó nói.

Chỉ cần Lạc Cảnh Thiên bị quấn lấy, như vậy sẽ không có người ngăn được Thần địa.

Tiểu nha đầu kia ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên, nhưng vẫn rất hiếu kỳ nhìn hắn. Bởi vì nàng rất rõ ràng, những người kia là người xấu, Lạc Cảnh Thiên đánh bại người xấu, như vậy chính là người tốt.

“Nha đầu, hiện tại dẫn chúng ta đi được chưa?”. Lạc Cảnh Thiên nhìn tiểu nha đầu kia nói.

Tiểu nha đầu lưỡng lự một chút, sau đó lấy ra sợi dây chuyền.

Trên mặt dây chuyền là một viên ngọc lục bảo, tiểu nha đầu hai tay cầm lên giơ lên trên cao. Ánh mặt trời bắn ra một tia sáng chiêu vào trong viên ngọc, sau đó từ viên ngọc bắn ra từng ánh sáng xanh bắn về phía hướng đông.

“Là chỗ đó?”. Tiêu Nhược Thủy dò hỏi.

Tiểu nha đầu gật đầu đáp, sau đó như nghĩ ra thứ gì, nàng chỉ chỉ về phía trước.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, kia không phải Quân Tinh Trúc sao? Lúc này, Quân Tinh Trúc vẫn còn thoi thóp, tiếng hít thở có thể nói cực kỳ yếu ớt.

Tiêu Nhược Thủy nhíu mày nhìn nàng, lại nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó nói.

“Hay là… cứu nàng?”.

“Không cần thiết”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

“Nhưng là…”.

“Không nhưng nhị gì cả. Ta không tận tay giết nàng liền đã nể tình rồi, mặc dù trên thân ta có cùng huyết mạch với nàng, nhưng chúng ta thủy chung chỉ có thể là địch nhân”. Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

Tiêu Nhược Thủy cúi đầu không nói lời nào.

Chẳng qua ngay lúc này, tiểu nha đầu kia ngó ngó Lạc Cảnh Thiên, lại nhìn hướng Quân Tinh Trúc. Nàng do dự một chút liền nhấc lên đôi chân nhỏ bé của mình chạy về phía Quân Tinh Trúc.

Lạc Cảnh Thiên hiếu kỳ nhìn qua liền thấy được tiểu nha đầu kia ngồi quỳ bên cạnh Quân Tinh Trúc, sau đó hai tay đưa ra, trên tay nàng xuất hiện một tầng quang mang xanh nhạt.

Khụ khụ.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời ho sặc sụa, hắn không tin nổi vào mắt mình. Tiểu nha đầu kia lại có thể sử dụng chiêu thức trị liệu của Trị Liệu Sư? Giả đi? Cái này làm sao có thể.

Vài giây sau, tiểu nha đầu kia giống như tiêu hao quá độ ngã xuống ngất đi.

Tiêu Nhược Thủy chạy tới kiểm tra một chút rồi nói.

“Ngất rồi”.

Nhưng mà nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Quân Tinh Trúc, nàng kinh ngạc phát hiện Quân Tinh Trúc thương thế đã nhẹ đi, mặc dù vẫn bị thương nặng, nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng.

Lạc Cảnh Thiên đi tới, hơi cau mày, do dự một chút, hắn liền lấy ra Du Long Phiến.

Xoạt!

Du Long Phiến áp vào cổ Quân Tinh Trúc, khi hắn đang chuẩn bị kết liễu nàng thì đột nhiên chân hắn bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy. Lạc Cảnh Thiên quay đầu lại liền thấy tiểu nha đầu này vẫn còn bất tỉnh, nhưng giống như nha đầu này có thể cảm nhận được nội tâm của hắn, cho nên mới muốn ngăn cản hắn.

Lạc Cảnh Thiên nhìn về Quân Tinh Trúc một lúc lâu, sau đó mới đem Du Long Phiến thu lại nói.

“Xem như ngươi may mắn”.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn thừa nhận, hắn cũng không muốn giết Quân Tinh Trúc. Cũng không phải là có tình cảm đặc biệt gì, càng không phải vấn đề người này là nữ.

Có lẽ, so với Quân Tinh Trúc, hắn càng muốn giết Quân Tinh Nguyệt hơn. Bởi vì lần đầu tới thế giới này, chính hắn tận mắt thấy được Quân Tinh Nguyệt đem hắn vứt bỏ vào rừng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn lại cũng không có.

Cũng là ngày đó tại Nam Hải, Quân Tinh Nguyệt kém chút liền giết chết hắn mà không phải Quân Tinh Trúc.

“Ngươi mềm lòng”. Tiêu Nhược Thủy lắc đầu, trực tiếp điểm phá nội tâm ý nghĩ của hắn.

Lạc Cảnh Thiên im lặng không nói, có lẽ… hắn thật đúng là mềm lòng.

Tiêu Nhược Thủy biết Lạc Cảnh Thiên chỉ là mạnh miệng, nàng liền đi tới đem Quân Tinh Trúc cõng lên vai.

“Cô ta thương thế cũng không phải không có nguy hiểm, đừng vội cử động”. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày nói, sau đó đi tới, vận dụng Hỗn Độn Châu, đem sinh mệnh lực truyền vào người Quân Tinh Trúc, nhưng cũng không phải vì chữa trị cho nàng, mà chỉ là để nàng không chết được.

Về phần đau đớn do vết thương… quên đi, hắn làm đã đủ nhiều.

“Còn nói không phải đi”. Tiêu Nhược Thủy cười cười nhìn hắn.

“Được rồi, xem như thế đi. Bất quá đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng. Nếu như…”.

“Ta biết, ta sẽ xem chừng nàng. Dù sao nói cho cùng nàng cũng là người thân của ngươi. Một giọt máu đào, hơn ao nước lã, không phải sao”.

“Được, được. Ngươi nói cái gì đều đúng, được rồi chứ? Ê, tiểu nha đầu, đừng giả chết, vừa rồi ta đều tiện tay đem ngươi cứu tỉnh, lại giả vờ ngất xỉu ta liền ném ngươi xuống biển cho cá ăn”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt uy hiếp nói.

Tiểu nha đầu nghe được liền sợ hãi bật dậy, ánh mắt né tránh không dám nhìn Lạc Cảnh Thiên.

“Nhìn ngươi dọa nàng thế nào. Thật là, cần thiết doạ người như vậy không?”. Tiêu Nhược Thủy bất mãn nói.

Lạc Cảnh Thiên: ...

Hắn phẳng phất thấy được một cái giả Tiêu Nhược Thủy. Đây chẳng lẽ là bản năng mẫu tính? Không phải nha đầu này nhỏ tuổi một chút sao? Không phải nói nàng vài câu sao? Cần thiết bênh vực như vậy không?!

Người không biết còn tưởng ngươi là mẹ nàng đó a.

Bất quá hắn cũng không có cùng Tiêu Nhược Thủy tranh cãi, có trời mới biết hắn nếu như cùng nàng lý luận sẽ bị nàng nói thành cái gì. Dù sao, nữ nhân mà, hiểu được đều hiểu.

Lạc Cảnh Thiên dùng ma lực tại ra vòng tròn ma pháp đem đám người bao lại, sau đó liền đi xuống đáy biển. Chỉ là tiểu nha đầu kia khi biết được uQpCe họ không thể di chuyển bình thường như trên đất liền thì lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó, chỉ thấy tiểu nha đầu kia từ trong người lấy ra hai viên ngọc nhỏ, rồi đưa nó Lạc Cảnh Thiên và Tiêu Nhược Thủy.

Khi cầm vào, Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, bởi vì thứ này lại có thể để cho hắn không cần dùng tới Chân Giải Chi Nhãn cũng có thể nhìn rõ xung quanh, thậm chí khung cảnh bên cạnh còn làm hắn ngẩn ra trong giây lát.

Thật sự cực kỳ xinh đẹp!

Toàn bộ đáy biển vẫn là màu đen, nhưng mà những thực vật xung quanh lại giống như phát sáng, tạo ra một khung cảnh cực kỳ mê người. Hơn nữa sau khi thử triệt tiêu vòng bảo vệ, hắn phát hiện lực cản của nước hoàn toàn biến mất.

“Ngươi lấy thứ này từ đâu?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Ta cũng không rõ, là cha ta cho ta”. Tiểu nha đầu đáp.

Lời vừa ra, cả hai người đều giật mình.

“Ngươi... có thể nói chuyện?”. Tiêu Nhược Thủy khó tin hỏi.

“Đúng nha tỷ tỷ, ta cũng không phải câm điếc”.

“Vậy trên đảo sao ngươi không nói lời nào?”.

“Ta không biết. Trên đất liền ta cảm thấy cổ họng rất dính, không thể phát ra tiếng nói”. Tiểu nha đầu đáp.

Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy nhìn nhau.

Có lẽ Hải tộc kết cấu cơ thể khác biệt, cho nên mới như vậy. Bất quá hắn khá hiếu kỳ, người của Thần địa chẳng lẽ đều xuất thân Hải tộc? Nếu không sao có thể hành động bình thường như vậy được?!

Suy nghĩ không ra đáp án, Lạc Cảnh Thiên liền hỏi.

“Nha đầu, ngươi tên gì?”.

“Ca ca, ta gọi Long Dao Dao”. Tiểu nha đầu cười đáp.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.