Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 396: Tới nơi, giương cung bạt kiếm



“Long Dao Dao? Ngươi định dẫn ta đi chỗ nào?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Đương nhiên là tới chỗ tị nạn nha. Cha ta nói chỉ cần tới được đó, dùng thứ này giao cho Long thúc, như vậy phong cấm sẽ được giải trừ. Chúng ta có thể rời khỏi đây”. Long Dao Dao đáp.

“Vậy nơi đó xa không?”.

“Không biết nha. Đi theo chỉ đường là được rồi”. Long Dao Dao nói.

“Chỉ đường?”.

“Đúng nha, có rất nhiều tiểu bằng hữu biết đường”. Long Dao Dao nói xong, cánh tay nhẹ vung vẩy. Ngay sau đó, có một ít cá bơi tới lượn quanh người nàng.

Lạc Cảnh Thiên hơi chút chăm chú nhìn kỹ, những thứ này vốn không phải cái gì cá. Mà là một loại ý niệm, loại tồn tại này rất đặc biệt, cơ bản chỉ cần là chỗ có sinh mệnh thì những thứ này cũng sẽ có. Nó hóa thành đủ loại hình thái, chỉ là phải xem ngươi có thể đem nó gọi tới hay không.

Mặc dù hắn cũng có thể làm được, nhưng đó là cưỡng ép, tác dụng so với tự nguyện hoàn toàn ngược lại.

Đám cá nhỏ kia bơi quanh Long Dao Dao, sau đó liền lao về một hướng.

“Ca ca, tỷ tỷ. Đi a”. Long Dao Dao nói.

Lạc Cảnh Thiên gật đầu, hắn nhìn Tiêu Nhược Thủy một chút, sau đó liền đưa tay ra kéo lấy Quân Tinh Trúc sau lưng nàng, đem nàng cõng lên trên vai rồi nói.

“Đi thôi”.

Tiêu 6uIxK Nhược Thủy cười cười không nói rồi đi tới bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay Long Dao Dao đi, bỏ mặc lại Lạc Cảnh Thiên ở phía sau. Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại, sau đó mới nở ra nụ cười khổ đi theo sau.

Đáy biển thật sự là một nơi mỹ lệ. Mặc dù đường rất xa, nhưng mà cũng nhờ những phong cảnh này làm cho hắn quên đi thời gian tồn tại.

Tốn gần ba ngày, cuối cùng đám người họ cũng tới được nơi cần tới. Chỗ họ đứng là trên một vách thung lũng sâu thăm thẳm nhìn không thấy đáy. Không nhìn được bất kỳ thứ gì ở bên dưới, có chỉ là một màu đen tuyền.

Long Dao Dao nhìn quanh, sau đó hít sâu một hơi, hai tay đưa lên miệng chụm lại rồi hét lên như tiếng Long ngâm.

Mà dưới đáy thung lũng bắt đầu phản lại tiếng Long ngâm, từng đợt ánh sáng bắn ra chiếu vào trên người Long Dao Dao, một con đường ánh sáng nối liền từ dưới chân nàng xuống dưới đáy thung lũng.

“Đi thôi”. Long Dao Dao quay lại nhìn Lạc Cảnh Thiên hai người nói, sau đó thả người nhảy xuống, giống như ngồi cầu trượt, cứ thế trượt xuống dưới.

Lạc Cảnh Thiên cõng Quân Tinh Trúc, cùng Tiêu Nhược Thủy lần lượt nhảy xuống.

Tốn vài phút để xuống dưới đáy, nhưng mà ngay khi chân chạm đất, một đạo ánh sáng bắn ra đem Lạc Cảnh Thiên, Quân Tinh Trúc cùng Tiêu Nhược Thủy trói lại.

“Ca…”.

“Dao Dao!”.

Long Dao Dao kinh hãi muốn kêu lên, nhưng mà nói chưa được một câu liền có người lên tiếng. Nàng giật mình nhìn qua liền thấy một nam tử trung niên đi tới.

“Long thúc!”.

Long Dao Dao kinh hỉ chạy tới ôm lấy nam tử kia.

“Không sao là tốt rồi”. Người được gọi là Long thúc kia vỗ vỗ lưng Long Dao Dao, sau đó nhìn về phía mấy người Lạc Cảnh Thiên.

“Long thúc, mấy vị ca ca tỷ tỷ này là…”.

“Không cần nói, vào trong đi”. Long thúc lên tiếng ngăn lại.

“Nhưng mà…”.

“Đem Dao Dao vào trong”.

Vừa dứt lời, sóng nước vặn vẹo, sau đó hiện ra hai tên Hải tộc đem Dao Dao nhấc lên rồi hòa vào dòng nước biến mất.

Nhìn thấy Dao Dao rời đi, vị Long thúc kia ánh mắt mới nhìn về phía mấy người Lạc Cảnh Thiên, âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Các ngươi là ai, đi theo Dao Dao có mục đích gì”.

Lạc Cảnh Thiên không có đáp, chỉ nhìn quanh, sau đó mới lên tiếng.

“Hải tộc các ngươi còn chưa có chết hết a. Ta còn tưởng Long Dao Dao là người cuối cùng đâu”.

Không thể nghi ngờ, lời này của hắn thật sự đáng ăn đòn.

Xẹt!

Một tia sáng bắn ra, giống như một cái roi ánh sáng đánh vào trên người Lạc Cảnh Thiên. Trên thân hắn xuất hiện một vết máu rõ ràng sượt qua mặt. Trên mặt chảy xuống từng giọt máu nhỏ.

“Ngươi muốn chết!”. Tiêu Nhược Thủy thấy vậy phẫn nộ quát lên, sau lưng nàng khôi lỗi xuất hiện, một quyền đánh ra đem dây trói ánh sáng đấm nát, ngay sau đó liền lao thẳng về phía tên Long thúc kia.

Vị Long thúc kia ngẩn ra, nhưng cũng không có tỏ vẻ hốt hoảng gì, ông ta chỉ nở ra nụ cười nhạt, trên tay xuất hiện một thanh kiếm.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Từng tia tàn ảnh bắn ra, chỉ trong một cái chớp mắt, khôi lỗi của Tiêu Nhược Thủy bị cắt ra thành nhiều mảnh rơi xuống mặt đất.

Tiêu Nhược Thủy hơi kinh ngạc một chút, nhưng sau đó nàng liền vung vẩy đôi tay, những mảnh bị cắt của khôi lỗi bắt đầu giống như nắm giữ linh hồn, chúng bay lên trên không lao về phía vị Long thúc kia.

Vèo!

Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, thậm chí nếu chạm vào người cũng có thể gây ra tổn thương không nhỏ. Long thúc giật mình né tránh, né tránh lại né tránh, nhưng sau một lúc, ông ta nhận thấy có điều không ổn, ngay khi quay đầu, ông ta liền thấy được thân ảnh khổng lồ của khôi lỗi đang đứng sau ông ta, nâng lên thanh cự kiếm trong tay chém xuống.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, tại chỗ ông ta đứng xuất hiện một vết rách dài cả chục mét. Còn thân ảnh của ông ta thì xuất hiện ở gần đó, ánh mắt nhìn về phía khôi lỗi tràn ngập kinh dị.

“Tự động khôi phục?”.

“Hừ!”. Tiêu Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, đang muốn tiếp tục tấn công thì đột nhiên vị Long thúc kia bộc phát ra tốc độ cực kỳ khủng bố, chỉ một cái chớp mắt liền xuất hiện trước mặt nàng.

Nhìn thấy lưỡi kiếm cách mình càng lúc càng gần, Tiêu Nhược Thủy cũng không có lộ ra vẻ hốt hoảng, ngược lại là nở ra nụ cười. Thấy vậy, Long thúc cảm giác có điểm không ổn, nhưng mà còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt Tiêu Nhược Thủy, một cái hư ảnh xuất hiện, chính là khôi lỗi kia.

Nàng nhưng là có thể đem khôi lỗi triệu hồi về bên cạnh mình.

Khôi lỗi vừa xuất hiện, đại kiếm trên tay đấm thẳng tới.

Phốc!

Mặc dù kịp thời né tránh, nhưng mà ông ta trên mặt cũng bị đại kiếm đâm sượt qua, ông ta vội vàng dùng lực đạp khôi lỗi một cước, mượn lực lùi lại phía sau. Ánh mắt nhíu chặt nhìn Tiêu Nhược Thủy.

“Thứ đó rốt cuộc là thứ quỷ gì?!”. Long thúc trầm giọng hỏi.

“Đủ giết ngươi là được”. Tiêu Nhược Thủy cười lạnh nói. Sau đó nàng khống chế khôi lỗi tiếp tục tấn công.

Vị Long thúc kia biết tiếp tục dây dưa không phải là biện pháp tốt, khôi lỗi kia quá mức quỷ dị, lại còn có thể tự tái tạo, còn có thể hộ chủ. Ông ta biết nhất thời không có biện pháp nào tốt để giải quyết, cho nên ánh mắt liền nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.

Ngay sau đó, ông ta hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Lạc Cảnh Thiên. Bàn tay ông ta đưa ra muốn bắt lấy Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên chỉ đưa tay ra liền nắm được cổ tay ông ta, rồi nhẹ nhàng tung một cước đem ông ta đạp bay.

“Hừ!”. Long thúc tức giận hừ một tiếng, kiếm trong tay xoay ngược lại, thân hình như một tia chớp bắn ra, tại xung quanh người Lạc Cảnh Thiên tạo thành một đường zíc zắc.

Lạc Cảnh Thiên một tay thả xuống, tay còn lại vẫn giữ Quân Tinh Trúc trên vai, hắn nheo mắt lại, bàn tay nâng lên, lần nữa nắm lấy cổ tay ông ta, chân giơ lên chống đỡ ngay bụng ông ta, âm thanh lạnh nhạt vang lên.

“Đừng phiền ta”.

Sau đó, chân nhẹ nhàng dùng lực, vị Long thúc lần nữa bị đạp bay.

“Ừm?!”.

Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng nghiêng người né tránh, một mũi tên sượt qua người hắn bắn về phía sau, sau đó oanh một tiếng, vách núi sau lưng trực tiếp bị sập một mảng lớn.

Khi nhìn lại, Lạc Cảnh Thiên liền thấy được một nữ tử cầm cung tên đang cảnh giác nhìn hắn. Trong đầu hắn nhất thời hiện lên vài dấu chấm hỏi, dưới nước… bắn cung?!

Các ngươi thật đúng là biết chơi.

Thật cho rằng lực cánh tay của mình rất tốt? Cho dù không bị hạn chế bởi dòng nước, nhưng cũng làm cho mũi tên lộ diện. Bởi vì nó phải tách ra dòng nước mới có thể lao tới chỗ hắn. Đối với cường giả, chỉ cần nhìn thấy đường di chuyển liền có thể né tránh, vậy mà người này ở dưới nước lại đi chơi loại đồ chơi này.

Tiêu Nhược Thủy đi tới bên cạnh hắn sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Không sao chứ?!”.

“Không sao”. Lạc Cảnh Thiên đáp xong liền đem Quân Tinh Trúc đưa cho nàng, tiếp đó hắn liền sải bước đi tới.

“Phu nhân”. Vị Long thúc kia vội chạy tới.

Nữ tử kia đưa tay lên ngăn lại, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Là ngươi cứu Dao Dao?”.

“Không phải”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

Nghe vậy, nữ tử kia lông mày hơi nhíu lại, nàng chính tai nghe Dao Dao nói là hai người này cứu nàng, hiện tại hắn lại nói là không phải. Chẳng lẽ có chuyện gì nàng không biết? Dao Dao sẽ không nói dối, cho nên chỉ có thể là người trước mặt này đang nói dối.

“Vậy ngươi vì cái gì đi theo Dao Dao?”. Nữ tử vặn hỏi.

“Cùng ngươi có quan hệ gì?”.

“Nàng là con gái ta”.

“A… ta xem người làm mẹ như ngươi thật đúng là đủ vô trách nhiệm”. Lạc Cảnh Thiên mỉa mai nói.

“Ngươi có ý gì?”. Nữ tử kia nghe vậy nhíu mày. Nàng cho là Lạc Cảnh Thiên đang bất mãn chuyện vừa rồi cho nên mới có thái độ như vậy.

“Dao Dao nàng mới chỉ có vài tuổi, tới cha nàng cùng người của hắn vì bảo vệ nàng đều chết sạch. Nàng vì không muốn mất đi tín vật của cha mình mà phải dùng tới Cấm Chú Sinh Mệnh. Ta tự hỏi lúc đó ngươi ở đâu? Hiện tại ngươi nói xem ta có ý gì?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.