Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 397: Trợ giúp



“Hiện tại ngươi nói xem ta có ý gì”.

Nghe được câu này, nữ tử kia sắc mặt khẽ biến đổi. Nhưng nàng cũng không có giải thích cái gì, chỉ có thể duy trì im lặng.

Tiêu Nhược Thủy đi tới kéo kéo tay Lạc Cảnh Thiên để cho hắn không cần nói thêm nữa. Lạc Cảnh Thiên cũng biết đây là chuyện của nhà người ta, hắn là ngoại nhân cũng không thể nói cái gì. Chẳng qua chi là cảm thấy Dao Dao có một gia đình như này không đáng mà thôi.

“Nghe nói ngươi có thể mở ra phong cấm?”. Tiêu Nhược Thủy đi lên hỏi hóa giải sự lúng túng.

“Đúng là như vậy”.

“Vậy thì tốt, thời gian cần bao lâu”. Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

“Ngươi thái độ gì đây?”. Vị Long thúc kia tức giận quát lên.

“Sao thế? Có ý kiến?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi ngược lại.

“Ngươi!”.

“Được rồi, Long thúc, không cần tranh cãi với hắn”. Nữ tử kia lên tiếng, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Xem ra ngươi rất quan tâm Dao Dao. Bất quá ta không hiểu, ngươi giống như đối với ta có thành kiến rất lớn. Vì cái gì?!”.

“Không cần hắn nói, ta nói cho ngươi biết. Chúng ta cùng Thần địa liều sống liều chết, mang Dao Dao tới tận đây. Các ngươi không một câu cám ơn cũng không có, vừa gặp mặt liền đem chúng ta bắt lại, sau đó lại tấn công chúng ta. Hiện tại ngươi còn có mặt mũi hỏi vì cái gì có thành kiến?”. Tiêu Nhược Thủy lạnh lùng nói.

Nghe vậy, nữ tử kia nhất thời sửng sốt, sau đó nhẹ cúi đầu lên tiếng.

“Nếu là vì chuyện này, ta đại biểu Long tộc xin lỗi nhị vị. Là chúng ta thất trách”.

Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy thấy thái độ thành khẩn của nàng mới hơi hòa hoãn một chút, Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng lên tiếng.

“Chuyện này coi như xong, ngươi có thể nói cho ta biết chừng nào có thể mở ra phong cấm sao? Thời gian của ta không nhiều”.

“Không có đơn giản như vậy, nhưng ngược lại thời gian cũng không dài, có lẽ sẽ mất khoảng ba ngày tới một tuần tùy vào độ kiên cố của phong cấm. Cái này ta không nói trước được”. Nữ tử đáp.

Một tuần sao?!

Lạc Cảnh Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.

“Một tuần vừa vặn, không tính là nhiều”.

“Đúng, quên hỏi. Không biết nhị vị tên gì? Còn… vị cô nương kia. Là bị thương sao? Long tộc chúng ta có thánh dược trị thương rất hiệu nghiệm, nói không chừng có thể trợ giúp các vị”. Nữ tử hiếu kỳ hỏi.

“Nàng? Nàng là người của Thần địa, hơn nữa địa vị không thấp. Ngươi xác định muốn cứu nàng?”. Lạc Cảnh Thiên trực tiếp nói ra thân phận của Quân Tinh Trúc.

“Cái gì?!”. Vị Long thúc kia giật mình vội móc kiếm ra đề phòng nhìn hai người Lạc Cảnh Thiên.

“Long thúc, bỏ kiếm xuống”. Nữ tử nhíu mày nói.

“Nhưng mà phu nhân…”.

“Bỏ kiếm xuống! Hai vị này có thể thẳng thắn nói ra thân phận của cô ta, đủ thấy họ cũng không phải người của Thần địa. Hơn nữa là họ cứu Dao Dao, nếu Dao Dao bị bắt, như vậy Thần địa cũng không cần tốn sức làm chuyện này. Dù sao chúng ta cũng ra không được đại dương”. Nữ tử nói.

Nghe vậy, vị Long thúc kia mới buông kiếm xuống.

“Đã vị cô nương này là người Thần địa, không biết hai vị đây là…”.

“Tiêu Nhược Thủy, Tây Mạc Ma Tộc, Lạc gia thiếu phu nhân”. Tiêu Nhược Thủy đáp.

Nữ tử kia nghe vậy con ngươi hơi co rụt lại, sau đó nở ra nụ cười niềm nở nói.

“Ra là Lạc phu nhân, là ta thất lễ. Không biết còn vị này là…”.

“Hắn? Chồng ta”.

“Cái gì?!”.

Lời vừa ra, cả hai người đều kinh hãi không thôi.

“Lạc… ngươi là qxO6p Lạc Cảnh Thiên?”.

“Ta nghĩ nếu không còn ai tên này thì đó hẳn là ta”. Lạc Cảnh Thiên đáp.

“Khó trách. Không nghĩ tới lại là Lạc đại nhân. Vừa rồi đắc tội, mong Lạc đại nhân thứ lỗi cho”. Vị Long chủ kia vội đi tới chắp tay nói.

Ông ta lúc này xem như rõ ràng vì cái gì Lạc Cảnh Thiên lại đánh bại ông ta đơn giản như vậy. Đụng phải loại “chúa cứu thế” khủng bố này, chưa bị giết xem như là may mắn rồi. Ông ta cũng nghe qua năm đó Lạc Cảnh Thiên đem Thánh địa đánh phục thế nào.

Hơn chục năm trước hắn có thể đem Thánh cảnh đỉnh phong giết chết, hiện tại lại khủng bố tới mức nào?!

“Lạc đại nhân, hoan nghênh tới Long tộc làm khách”. Nữ tử kia nhẹ cúi người nói.

“Không cần khách sáo như vậy, ta cũng không phải đại nhân vật gì. Long tộc các ngươi còn thừa chỗ ở chứ? Chúng ta muốn ở lại vài ngày, nếu như các ngươi không thể mở ra phong cấm, đến lúc đó chúng ta sẽ đi”. Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày nói.

“Có thể. Lạc đại nhân, mời vào”.

Nữ tử kia đưa tay ra tư thế mời, ngay sau đó, một cái cổng đá khổng lồ từ vách núi tách ra hiện ra một con đường. Sau đó, nữ tử dẫn đường mang theo mấy người Lạc Cảnh Thiên đi vào trong.

Rất nhanh, Lạc Cảnh Thiên đã đi vào địa bàn Long tộc. Nhìn khung cảnh trước mặt làm hắn hơi chút kinh ngạc, nói thế nào đây, nơi này mặc dù phong cảnh rất xinh đẹp, nhưng mà nhìn qua người nơi này sinh sống ở đây cũng chưa lâu, hơn nữa còn có chỗ đang xây dựng nhà ở nên phá hư phong cảnh, nhìn rất không tự nhiên.

“Nơi này là căn cứ bí mật của Long tộc, do trước đó phải ẩn náu Thần địa nên di chuyển cũng không tính là nhanh. Hiện tại mới chỉ có thể xây dựng được thế này”. Nữ tử kia nói.

“Không quan hệ. Đúng, ngươi tên gì?”. Tiêu Nhược Thủy dò hỏi.

“Nói ra thật có duyên, ta cùng Lạc phu nhân đều có chư Nhược trong tên. Ta gọi Long Nhược Vân, hiện tại là Long tộc tộc trưởng”. Long Nhược Vân nói.

“Long tộc các ngươi… bắt đầu từ bao giờ? Ý ta là hình thành gia tộc từ lúc nào”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Đã từ rất xa xưa, nghe trưởng bối nói cũng có hơn vạn năm. Từ rất sớm, trước khi ma thú xuất hiện thì Long tộc chúng ta đã sinh sống dưới đáy đại dương rồi”. Long Nhược Vân đáp.

“Vậy sao? Long tộc các ngươi không thể lên đất liền sao? Dao Dao nha đầu kia ở trên đảo không thể mở miệng. Đây là vì cái gì?”.

“Điều này… hẳn là do đã quen sinh sống dưới biển, cho nên Dao Dao còn chưa thích ứng. Những Long tộc trưởng thành đều có thể nói được, cũng không phải điều đặc biệt gì”.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, nhưng mà nội tâm đã nhìn ra, Long Nhược Vân đang nói dối. Hắn cũng không muốn vạch trần điều này, có lẽ liên quan tới bí mật Long tộc. Hắn nếu thật muốn biết chỉ cần tùy tiện thăm dò ký ức của nàng, thậm chí nàng cũng không biết được.

Với thực lực hiện tại hắn có thể làm được điều đó.

Nhưng không cần thiết.

Trên đường đi, khá nhiều người hiếu kỳ nhìn bọn họ, nhưng do Long Nhược Vân dẫn đường nên không có ai hỏi gì.

Nơi này không tính là lớn, nhân số cũng chỉ có hơn ngàn người, xem ra đây là những Hải tộc cuối cùng còn sót lại. Nhìn bộ dáng của họ, đa phần đều là người trẻ tuổi, thực lực không cao.

Tính toàn bộ nơi này, ngoại trừ Long Nhược Vân cùng vị Long thúc kia ra, thì nơi này cũng chỉ có chưa tới 10 tên Thánh cảnh, hơn nữa trong 10 tên này chỉ có một tên là trung kỳ, còn lại đều chỉ là Thánh cảnh sơ kỳ.

Với thực lực này… có lẽ nếu không có Long Nhược Vân, e rằng nơi này cách sụp đổ cũng không xa. Chỉ có một mình Long Nhược Vân là Thánh cảnh đỉnh phong, vị Long thúc kia cũng chỉ là Thánh cảnh trung kỳ đỉnh. Thực lực có thể nói là nát bét.

Đi theo Long Nhược Vân tới một căn nhà bằng đá, nhìn qua là biết chỉ là một căn nhà tạm bợ. Nhưng so với mặt bằng chung… nơi này có thể nói là xa hoa. Hắn dám nói những người khác đa phần đều là ngủ ngoài đường.

Có thể ở nơi này, hẳn là chỗ này là dành cho Long Nhược Vân, nàng đem chỗ ở của mình nhường lại cho họ.

Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, thấy có khá nhiều người đang nhìn họ, hắn nhất thời phân vân. Dù cho tâm tính có bình thản hơn, gặp phải cảnh này cũng có chút bối rối. Suy nghĩ một chút hắn liền nói.

“Đây là chỗ của ngươi?”.

“Cái này…”.

“Xem ra các ngươi chỉ mới chuyển tới vài ngày”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

Hắn xem như hiểu, khó trách, xem ra hắn trách nhầm nàng. Hẳn là nàng cùng cha của Dao Dao chia nhau ra chạy trốn, cho nên mới có thể may mắn đến nơi này.

“Lạc đại nhân, ngài không cần để ý, chúng ta cũng chỉ ở lại đây không lâu, chỉ cần đem phong cấm phá bỏ, như vậy liền có thể rời khỏi đại dương. Cũng không sợ cái gì, đều là võ giả còn sợ ngủ dưới đất sao”. Long Nhược Vân cười nói.

“Cảnh Thiên, nếu không ngươi giúp họ một chút?”. Tiêu Nhược Thủy thấp giọng nói.

Nàng biết Lạc Cảnh Thiên có bản lĩnh đó, cảm thấy đám người này khá tội nghiệp nên mới nói như vậy.

“Được rồi”.

Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp ứng, sau đó hắn đi lên một bước, quay người nhìn đám người xung quanh, hơi đánh gia địa thế cùng phong cảnh nơi này, hắn đưa chân ra dậm xuống đất một cái.

Một cơn chấn động nhẹ rung lên, từ lòng bàn chân hắn truyền ra một cơn sóng năng lượng nhẹ bắn ra bốn phía. Sau đó, mặt đất giống như di chuyển, đám người kêu lên sợ hãi vội tránh ra.

Nhưng mà cảnh tượng sụp đổ cũng không có xuất hiện, tiếng chấn động kia là từ dưới mặt đất truyền lên. Chỉ thấy các tảng đá xung quanh bất đầu tự mình bay lên, đất cùng đá hòa vào với nhau tạo thành một loại vật chất cứng rắn, sau đó tự mình xếp thành từng cái ngôi nhà.

Đây chính là bản lĩnh mạnh nhất của Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba – bẻ cong thực tại.

Láo nháo ăn một pháo :lenlut
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.