Nhìn từng ngôi nhà thành hình, từng cái viên đá tự động xếp lại với nhau, đám người Long Nhược Vân ngây ra như phỗng.
Mất vài phút, toàn bộ ngôi nhà đều thành hình.
Long Nhược Vân bàn tay hơi run lên, nàng đưa tay ra chạm thử vào ngôi nhà liền rụt tay lại, ánh mắt kinh hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên thốt lên.
“Đây là thật?!”.
“Cảm xúc sẽ không nói dối”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.
“Vậy ngươi… ngài không phải muốn rời khỏi lúc nào cũng được? Làm sao phải chờ Long tộc chúng ta mở phong cấm?”.
“Phong cấm không có đơn giản như ngươi nghĩ. Nó không phải là vật cản, mà là một loại không gian ngăn cách. Cưỡng ép phá hủy sẽ dẫn tới sụp đổ”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Vậy…”.
“Đó là biện pháp cuối cùng, trước khi đó, ta không muốn đem đại dương biến thành một vùng đất chất”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền đi thẳng vào trong phòng. Tiêu Nhược Thủy thấy vậy cũng cõng lấy Quân Tinh Trúc đi theo.
“Phu nhân, hai vị vừa rồi là…”.
“Không nên hỏi đừng hỏi. Người nếu đã tới đủ liền phong bế cửa vào, chuẩn bị mở phong cấm”. Long Nhược Vân trầm giọng nói.
“Rõ, phu nhân”.
“Long thúc, đừng cho người làm phiền hai vị này, mỗi ngày nhớ chuẩn bị ba bữa ăn mang tới. Mặc dù không biết Lạc đại nhân có thật sự làm được như vừa nói hay không, nhưng hắn hiện tại là người duy nhất chúng ta có thể dựa vào để chống lại Thần địa. Phục vụ cho tốt, hiểu không”.
“Đã rõ, phu nhân”.
Trong phòng.
“Xem ra họ rất sợ ngươi bất mãn a”. Tiêu Nhược Thủy cười cười nói.
Dựa vào linh hồn lực cường đại, nàng có thể thấy rõ những thứ bên ngoài. Cũng nghe được những lời Long Nhược Vân nói.
“Họ chẳng qua là sợ năng lực của ta mà thôi”.
“Vậy ngươi kế tiếp định làm gì? Thật sự chờ đợi một tuần?!”.
“Đúng vậy, một tuần đủ cho Thần địa hành động. Trong tay chúng chắc hẳn không phải chỉ có một cái lệnh kỳ, thứ quan trọng như vậy Thần chủ sẽ không giao cho Quân Tinh Trúc. Ngươi không thấy nó ngoài phong cấm không gian ra liền không có uy năng khác sao?”.
“Nói như vậy, trong tay chúng còn át chủ bài đối phó ngươi? Vậy ngươi đang đợi cái gì? Đợi chúng đem nó sử dụng?”.
“Không. Ta là đang đợi chúng chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ. Thần chủ mặc dù bị thương nặng, nhưng với thương thế đó, trong một tuần nếu như vận dụng dược vật đầy đủ vẫn có thể trị lành. Bởi vì hắn chỉ xuất hiện với trạng thái toàn thịnh nhất”.
“Thứ trong tay hắn rất mạnh, đó là ma pháp vật phẩm, đủ để tăng sức mạnh lên cấp độ Thần cảnh. Nếu như không dụ được hắn đi ra, dù giết hết Thần địa cũng không có tác dụng gì. Đó mới là tai họa ngầm nguy hiểm nhất”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Vậy…”.
“Chờ đợi là được. Hơn nữa… cũng không phải nhàm chán như vậy. Ta nói đúng không, Quân Tinh Trúc?”. Lạc Cảnh Thiên quay lại nhìn Quân Tinh Trúc đang nằm trên giường nói.
“Nàng tỉnh?”. Tiêu Nhược Thủy giật mình hỏi.
“Được Dao Dao chữa thương, lại thêm ta trị liệu. Nàng sớm đã tỉnh từ hôm qua, nhưng vẫn luôn giả vờ như bất tỉnh”. Lạc Cảnh Thiên đáp,
Thực ra còn có điều hắn không nói, hoặc nói là không muốn thừa nhận. Quân Tinh Trúc khi tỉnh lại hắn biết rõ ràng, thậm chí nàng có vài lần nàng muốn xuống tay với Tiêu Nhược Thủy cùng hắn nhưng lại không có ra tay.
Hắn biết rõ tại sao, chẳng qua không muốn hiểu mà thôi.
Quân Tinh Trúc biết giấu không được, liền ngồi dậy mở miệng nói.
“Ngươi phát hiện lúc nào?”.
“Quan trọng sao?”.
“… Không quan trọng. Vậy ngươi định xử lý ta thế nào đây? Tiểu đệ đệ?”. Quân Tinh Trúc cười cợt nói.
“Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
“Ta đương nhiên tin, dù sao lần trước ngươi cũng kém chút giết ta một lần rồi, giết ta một lần nữa lại thế nào? Ta chỉ là hiếu kỳ, đã ngươi hận ta như vậy, vì cái gì còn cứu ta? Hay là… ngươi muốn chơi kích thích?”. Quân Tinh Trúc nở ra nụ cười đầy ẩn ý nói.
Lạc Cảnh Thiên đột nhiên híp mắt lại, trên người hiện lên sát khí.
“Sao thế? Đừng như vậy nha. Ngươi không phải cũng đối với muội muội của mình… như thế sao? Ta nghĩ như vậy cũng không có gì khó hiểu chứ? Lại còn tức giận? Coi chừng ảnh hưởng thân thể nha”. Quân Tinh Trúc mỉm cười nói.
“Xem ra ngươi thật đúng là muốn chết”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời phẫn nộ, hắn trực tiếp đi tới nắm lấy cổ nàng nhấc lên, bàn tay khẽ dùng lực bóp mạnh cổ nàng.
“Đừng!”.
Tiêu Nhược Thủy vội đi tới nắm lấy tay hắn khuyên nhủ.
Lạc Cảnh Thiên hừ một tiếng, đẩy một cái đem Quân Tinh Trúc ngã trên giường. Quân Tinh Trúc đưa tay ôm cổ ho sặc sụa, sau đó ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Thật tức giận nha, xem ra ngươi tâm tính cũng không phải bình thản như vậy”.
“Em dâu, đừng tức giận. Ta không phải cùng đệ đệ nói đùa vài câu sao?”. Quân Tinh Trúc đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Nhược Thủy, bàn tay đưa ra khoác lên khuỷa tay của nàng nũng nịu nói.
Phanh!
Lạc Cảnh Thiên nhịn không được trực tiếp một chưởng cách không đánh ra đem Quân Tinh Trúc đánh bay ra ngoài.
“Đủ chưa?!”.
Phốc!
Quân Tinh Trúc phun ra một ngụm máu, dù sao nàng hiện tại vẫn bị thương rất nặng, Lạc Cảnh Thiên dùng lực mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ đem nàng đánh hộc máu. Nhưng mà Quân Tinh Trúc vẫn như cũ cợt nhả, nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Cảm giác thế nào? Rất đầy đặn chứ?”.
Lạc Cảnh Thiên phẳng phất thấy được cơ mặt của mình co rút mãnh liệt. Hắn thấy qua không ít loại người, nhưng loại người như Quân Tinh Trúc hắn thật sự lần đầu tiên nhìn thấy.
“Hừ!”. Lạc Cảnh Thiên tức giận phất tay áo đi ra ngoài, Tiêu Nhược Thủy nhìn hai người sau đó vội đuổi theo Lạc Cảnh Thiên.
Quân Tinh Trúc nhìn thấy họ rời đi, nụ cười trên mặt dần tắt. Nàng đưa tay đỡ lấy ngực ho khan vài tiếng, trong đầu nhớ lại cảnh ngày đó. Nội tâm nàng nhất thời đau nhói.
Nàng vì Thần địa suốt mấy chục năm liều mạng chạy đông chạy tây, vì Thần địa nàng trả giá mồ hôi cùng máu nhiều vô số kể. Nhưng không nghĩ tới, ở phút cuối nàng lại bị xem như một vật cản như vậy.
Mỉa mai sao?!
Nực cười sao?!
Nhất thời, Quân Tinh Trúc hai tay ôm đầu gối, mặt áp vào đùi yên lặng rơi nước mắt.
…
Vài ngày sau.
Lạc Cảnh Thiên mấy ngày nay không có gì làm liền đi xung quanh ngắm phong cảnh, sau đó lại tìm một chỗ cao yên lặng nhìn xuống. Tiêu Nhược Thủy thì khác, nàng đi khắp nơi, hỏi rất nhiều người xung quanh về đủ mọi thứ. Cũng không biết nàng hỏi cái gì, hắn hỏi cũng không có nói, cho nên ngày nào hắn cũng chỉ có thể ngồi ở đây chờ cho hết thời gian.
Cạch.
Tiếng động sau lưng vang lên, Lạc Cảnh Thiên không có quay lại nhìn, chỉ là vang lên âm thanh chán ghét nói.
“Ngươi lại tới đây làm gì?”.
Mấy ngày nay, ngày nào Quân Tinh Trúc cũng tới làm phiền hắn. Hắn nghĩ mãi không rõ, nàng không chịu dưỡng thương lại tới tìm hắn làm gì. Mỗi lần tới đều dùng đủ mọi lời nói để kích thích phẫn nộ của hắn.
Chẳng lẽ nàng muốn hắn giết nàng? Nhưng mỗi lần hắn tức giận nàng liền vội xin lỗi.
Đây quả thật là thử thách sức chịu đựng cực hạn của hắn. Phải biết Quân Tinh Trúc có bộ mặt thật sự rất giống hắn, mỗi lần như vậy hắn đều cảm thấy có chút buồn nôn cùng bất đắc dĩ. Bởi vì mỗi lần muốn động thủ ra tay lại phát hiện bản thân không nỡ ra tay.
Điều này làm hắn rất bất đắc dĩ.
“Tiểu đệ đệ, ta không phải thấy ngươi quá nhám chán nên mới tới xem ngươi sao. Không cần thiết bất mãn như vậy chứ? Ta nhưng là tỷ tỷ của ngươi nha”. Quân Tinh Trúc vô tư đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn cười nói.
“Ai nha, làm gì tức giận như vậy, không phải chỉ là truy sát ngươi sao? Cần thiết không?”.
Mẹ nó!
Đây là tiếng người sao?!
Cái gì “chỉ là truy sát ngươi”???
Ngươi mẹ nó truy sát ta cũng dám nhận là tỷ tỷ ta? Ngươi đây là cái gì logic? Não tàn sao?!
“Đừng tức giận rồi, người ta đấm bóp cho ngươi là được chứ gì, đừng nóng giận”. Quân Tinh Trúc đưa tay ra bóp vai cho hắn rồi cười nói.
Hừ!
Lạc Cảnh Thiên hừ một tiếng, cũng không có ngăn cản.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được tình cảm chân thành trong lời nói của Quân Tinh Trúc. Hiện tại nàng thật sự xem p2e2u hắn là đệ đệ.
Nhưng mà…
Đôi lúc, chỉ cần một vết cắt, vết thương cũng sẽ không bao giờ lành lại. Tuy rằng hắn không còn hận nàng như vậy, nhưng muốn để hắn tiếp nhận người tỷ tỷ này, hắn thật sự làm không được.
“Thế nào? Thoải mái không?”. Quân Tinh Trúc cười hỏi.
“Không ra cái gì”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói, sau đó liền đẩy nàng ra, đứng dậy rời đi.
“Hừ, không nghĩ tới hắn mạnh mẽ như vậy. Làm ta mất vài ngày mới hoàn toàn hồi phục”. Thần chủ hít sâu một hơi rồi nói.
Trước mặt hắn là hàng trăm cái thi thể, hơn nữa tất cả đều là nữ tử. Toàn thân không mảnh vải che thân, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ trước khi chết. Dưới thân máu chảy đầm đìa, thật sự không biết rốt cuộc nơi này vừa mới xảy ra cái gì.
Nhìn xung quanh thi thể đầy đất, hắn hơi híp mắt lại lớn giọng nói.
“Người tới!”.
“Có!”.
“Đem đống xác này đút cho ma thú, chuẩn bị hai ngày sau tiến công Long tộc”.
“Rõ!”.
Một đám người đi vào mang đống thi thể ra ngoài.
“Lại chết? Thật thể thảm a!”. Một tên binh lính nhìn đống thi thể nói.