Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 399: Thần cảnh Thần chủ



“Di chuyển đi!”.

“Nhanh lên”.

Cách Long tộc khoảng vài dặm, đám người Thần địa tụ tập vô số. Nếu Lạc Cảnh Thiên ở đây hẳn là sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì lần này chúng tụ tập đông tới đáng sợ. Hết thảy phải tới vài chục vạn quân, đó chỉ là tính riêng số người, số ma thú phải lên tới con số hàng trăm vạn.

Hơn nữa có không ít ma thú rất khủng bố, khí thế hoàn toàn áp đảo ma thú cấp năm. Nó không phải nằm ở mức độ nửa bước cấp sáu, mà đã hoàn toàn là ma thú cấp sáu. Mặc dù chỉ về mật K9D5L độ sức mạnh chứ không phải trên sinh mệnh áo nghĩa, nhưng nhiêu đó cũng là một điều cực kỳ đáng sợ rồi.

Nhìn cổng Long tộc trước mặt, Thần chủ lạnh lùng lên tiếng.

“Phá cổng”.

Vừa dứt lời, vài con ma thú hình thể khổng lồ đi lên, thân hình như những con cá mập khổng lồ, chúng dùng cái đầu của mình liên tục húc vào trên vách cửa.

Đông!

Đông!

Đông!

Từng tiếng va chạm vang lên, bên trong, đám người Long tộc lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng không có ai lùi lại phía sau.

Lạc Cảnh Thiên lúc này đang đứng ở cách đó không xa lạnh lùng quan sát hết thảy, hắn ánh mắt liền qua bên cạnh rồi lên tiếng.

“Người của ngươi đến rồi, không trở về sao?”.

“Ngươi sẽ ngăn cản?”. Quân Tinh Trúc hỏi.

“Sẽ không”.

“Vậy sao? Ta tin. Nhưng hiện tại không phải lúc, ta còn có chưa chơi chán đâu, tiểu đệ đệ”. Quân Tinh Trúc cười tươi nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe vậy liền trầm mặc. Quân Tinh Trúc là người duy nhất hắn không nhìn ra được ý nghĩ, thậm chí dù có đi đọc ký ức của nàng cũng chỉ là một mảnh trống rỗng, có lẽ nàng chính là người khắc chế hắn.

Quân Tinh Trúc… hắn không hiểu nàng. Nhưng có vẻ… nàng lại hiểu rất rõ hắn.

Một cảm giác thất bại dâng lên trong nội tâm, nhưng rất nhanh liền bị Lạc Cảnh Thiên ném ra khỏi đầu.

Phía trước có một loại khí tức làm hắn khá là lo lắng, Thần chủ người này hắn hoàn toàn không biết gì. Không có bất kỳ tin tức nào về hắn, cũng không có người biết rõ hắn là ai.

Ngay cả Quân Tinh Trúc cũng không biết.

Hắn từng hỏi qua nàng, nhưng đáp lại là một câu “không biết”. Cảm giác của hắn nói cho hắn biết, nàng cũng không có nói dối, ngay cả Quân Tinh Trúc cũng không biết, như vậy đủ hiểu Thần chủ thần bí tới mức nào.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cổng ra vào liền bị đánh ra một lỗ thủng to bằng một cái đầu người. Từ bên trong lộ ra một con mắt nhìn vào, từ con mắt kia Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Con mắt kia nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, nagy sau đó…

Ầm!

Tiếng vang thật lớn vang lên, toàn bộ cánh cửa đều bị đánh sụp đổ, đất cát theo dòng nước trôi lên giống như là bụi mù phủ kín, từ bên trong, Thần chủ đi ra, ngay sau đó, phía sau ông ta, toàn bộ cánh cửa ngăn cản ầm ầm sụp đổ.

Từng con ma thú khổng lồ cùng người của Thần địa bước theo phía sau.

Đám người Long tộc nâng lên vũ khí, tạo thành hàng rào chặn ngàng đường đi của chúng.

Thần chủ liếc nhìn quanh, sau đó đầu hơi ngẩng lên nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên. Vẫn như cũ đeo mặt nạ, nhưng Lạc Cảnh Thiên có thể thấy được nét trào phúng trong mắt hắn.

Thần chủ giơ tay lên, sau đó chỉ về phía trước.

Phía sau hắn, hàng ngàn hàng vạn ma thú cùng người của Thần địa ồ ạt xông lên.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua Quân Tinh Trúc một cái, ánh mắt bao hàm rất nhiều thứ nhưng chính là không nói lời nào. Ngay sau đó hắn liền thả người nhảy xuống dưới.

Hai tay dang ngang ra, bàn tay xòe ra, hai bàn tay xuất hiện hai vòng tròn ma pháp, ngay tại trên không trung hắn liền ném vòng tròn ma pháp về đám người Thần địa.

Giống như hai vòng tròn từ thần, chúng lao tới chỗ nào nơi đó có người chết. Lạc Cảnh Thiên chân dụng lực, ngay khi chạm đất liền dậm mạnh xuống đất, mặt đất tạo ra một vết rách khổng lồ tách ngang chiến trường giữa hai bên.

Nhưng chỉ với khoảng cách nhỏ bé này là ngăn không được đám người Thần địa. Chẳng qua, Lạc Cảnh Thiên khéo miệng nhếch lên, hai tay xuất hiện một tầng quang mang, ma lực trong cơ thể sôi trào. Hắn hai tay chạm xuống đất, từ vết nứt hiện ra một tầng lá chắn cùng với vô số phân thân của hắn.

“Chơi quần chiến ta còn chưa có sợ qua ai đâu”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Giết!”. Thần chủ quát lên.

Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, phân thân cũng đồng thời lao vào trong cuộc chiến.

“Không hổ là Lạc đại nhân, thực lực thật thâm bất khả trắc”. Long Nhược Vân than thở nói.

“Phu nhân, vậy…”.

“Tiếp tục. Cho đến khi phong cấm bị phá hủy mới thôi”. Long Nhược Vân ra lệnh cho đám người tiếp tục công việc trên tay.

Trước đó nàng có cùng Lạc Cảnh Thiên bàn bạc về việc này, sau khi hắn chấp nhận thủ vững ngăn cản người Thần địa nàng mới dám cho người bắt đầu phá bỏ phong cấm. Nhưng như Lạc Cảnh Thiên nói, phá hủy nó không đơn giản như vậy, tốn thời gian rất nhiều.

Mất tận hai ngày mà vẫn chưa có tiến triển gì nhiều là đủ biết khó khăn cỡ nào.

Lạc Cảnh Thiên cùng Thần chủ đầu bất động, không có bất kỳ người nào động thủ trước tiên, bởi vì cả hai đều biết, một khi họ chiến đấu, như vậy nơi này cũng sẽ sụp đổ bởi trận chiến của họ.

Cả hai đều không muốn điều này xảy ra, Thần chủ không muốn để cho Lạc Cảnh Thiên liều mạng, với hắn mà nói phong cấm có phá bỏ hay không cũng không quan trọng, chỉ cần giữ chân Lạc Cảnh Thiên ở lại nơi này là được. Hơn nữa… có một vài thứ, sớm đã nằm trong kế hoạch của hắn.

Mà đối với Lạc Cảnh Thiên, hắn cần thời gian cho Long Nhược Vân hủy đi phong cấm, cho nên mới duy trì thế cân bằng hiện tại.

Chẳng qua… Long chủ thủ hạ cũng không chỉ có ma thú.

Lúc này, một nữ tử đi lên từ phía sau Thần chủ, trực tiếp vọt tới trước ranh giới giữa hai bên, nàng nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, đem mặt nạ tháo xuống nở ra nụ cười nói.

“Con trai, đã lâu không gặp”.

Lạc Cảnh Thiên thấy người này, ánh mắt khẽ híp lại, sau đó hắn cũng bước tới, cách nàng chỉ có chưa tới năm mét, sau đó nở ra nụ cười nói.

“Quân Tinh Nguyệt, ngươi chưa chết thật đúng là một niềm vui lớn đối với ta”.

“Thế nào? Lo lắng cho ta? Quả là con trai ngoan”.

“Không. Ta sợ ngươi chết vào tay người khác”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói, sau đó trực tiếp xuyên qua lá chắn, cận thân một quyền đánh tới.

“Súc sinh, ngay cả mẹ ngươi cũng dám đánh?”. Quân Tinh Nguyệt mở miệng mắng, thân thể cũng nhanh nhẹn né tránh.

“Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”.

Lạc Cảnh Thiên quát lớn, ma lực trong thân thể sôi trào. Một chiêu Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn đánh ra, Quân Tinh Nguyệt giật mình vội ngăn đón, nhưng là Lạc Cảnh Thiên dốc toàn lực cũng không có dễ ngăn cản như vậy, nàng trực tiếp bị Lạc Cảnh Thiên đánh bị thương, tuy rằng không nặng, nhưng cũng mất đi một hai thành lực chiến.

Quân Tinh Trúc ở trên nhìn xuống cuộc chiến lộ ra vẻ lạnh nhạt, nàng đối với Quân Tinh Nguyệt có thể nói không có lấy một tia cảm tình. Ngay từ lúc nhỏ nàng liền đã nhận lấy vô số trận đòn roi chỉ vì một sai lầm nhỏ bé, thực tế, nàng càng là hận Quân Tinh Nguyệt.

Bởi vì không giống như Lạc Cảnh Thiên, nàng biết rõ Quân Tinh Nguyệt hoàn toàn không có tình cảm mẹ con gì với mình. Bà ta chỉ xem nàng như là công cụ giúp duy trì địa vị trong Thần địa, thậm chí có lần bà ta trước mặt nàng, muốn đem nàng dâng cho Thần chủ thị tẩm. Mà lúc đó nàng chỉ mới có 14 tuổi.

Cho nên đối với người mẹ này, nàng so với Lạc Cảnh Thiên hận còn nhiều hơn. Nhưng nói cho cùng bà ta cũng có ân nuôi dưỡng, cho nên trước giờ nàng chưa từng làm trái lời bà ta một lần.

Hiện tại, nhìn Quân Tinh Nguyệt bị Lạc Cảnh Thiên đánh tơi bời, nàng nội tâm cực kỳ thoải mái.

Lạc Cảnh Thiên tấn công một cách điên cuồng, không hề có lấy một chút nương tay nào. Nếu như dùng tới ma pháp, có lẽ sẽ đem Quân Tinh Nguyệt đánh chết dễ dàng, nhưng hắn lại chỉ dùng quyền pháp, giống như đang phát tiết toàn bộ bất mãn trong lòng.

Sau vài đợt điên cuồng công kích, Quân Tinh Nguyệt chịu không được, chỉ có thể lùi lại bên cạnh Thần chủ.

Nhìn nàng toàn thân đều là vết thương, Thần chủ bất mãn nói.

“Phế vật”.

“Thần chủ thứ tội, là thuộc hạ vô năng”.

“Hừ!”.

Thần chủ hừ một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên, hơi híp mắt lại rồi khẽ nói.

“Toàn lực tấn công”.

Dứt lời, toàn bộ ma thú đồng thời liều chết lao lên, chúng điên cuồng đụng vào một điểm trên vòng bảo vệ, nhất là những con ma thú nắm giữ sức mạnh cấp sáu kia, mỗi lần tấn công đều đem tấm chắn đụng rung chuyển dữ dội.

Lạc Cảnh Thiên hơi cau mày, đám ma thú này có chút khó giải quyết. Nhưng mà ngay khi hắn động thủ ngăn cản thì Thần chủ vung lên quyền trượng trong tay đem hắn kiềm chế lại.

“Ngươi không có cơ hội”.

Thần chủ trực tiếp lao lên đem Lạc Cảnh Thiên quấn lấy. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên tia không hiểu, hiện tại người này so với trước đó mạnh hơn nhiều, hắn dám chắc tên này đã bước vào cấp độ Thần cảnh. Bởi vì dù hắn dốc toàn lực thì Thần chủ cũng có thể hóa giải hoặc tránh né.

Đang lúc hắn cảm thấy khó giải quyết thì đột nhiên nước xung quanh bỗng nhiên giống như đang sôi lên, biến cố này làm toàn bộ những người khác đều ngây ra.

Nước biển giống như bong bóng xà phòng từ từ bay lên trên cao, càng lúc càng ít.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.