Đoàn người dừng lại cuộc chiến, họ có thể cảm nhận được nước biển đang nóng lên, giống như một nồi nước được đun rồi, nước không ngừng rút bớt, lại rút bớt. Cuối cùng toàn bộ nước đều bốc hơi sạch sẽ.
Xẹt!
Trên bầu trời, một con phượng hoàng lửa hạ xuống, sau đó ngọn lửa biến mất, Sở Như Một chân đạp đất, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên, hắn đưa tay bóp bóp trán nói.
“Ngươi nấp thật đúng là kỹ, nếu không phải ta vận dụng huyết mạch chi lực cũng không tìm được chỗ của ngươi”.
“… Cũng thật là phiền phức ngươi, đem nước biển bốc hơi sạch sẽ”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật.
Đây là Tây Hải chỗ sâu nhất đó a.
Hơn 12 ngàn mét độ sâu, độ dài càng lên tới cả trăm vạn mét. Vậy mà con hàng này lại đem bốc hơi sạch sẽ. Đây rốt cuộc là phát rồ hay thế nào? Ngại nước biển quá nhiều? Vẫn là đang khoe khoang?!
Mà lúc này, từ trên trời hạ xuống hàng vạn tia sáng, người của Tây Mạc Ma Tộc cũng xuất hiện sau lưng Lạc Cảnh Thiên. Quân đội cưỡi phi hành ma thú bao vây người của Thần địa, người của Tây Mạc Ma Tộc cùng Thánh địa thì bắt chia nhỏ chiến trường.
Chỉ chưa tới một phút, nhân số hai bên lần nữa cân bằng lại.
“Lão đại”. Mấy người Dạ Vũ hạ xuống cười nói.
“Tiểu Thiên”.
“Lạc đại nhân”.
Những người khác cũng đồng thời xuất hiện bên cạnh hắn. Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người, nhẹ nở ra nụ cười. Sau đó hắn quay người lại, Bạch Cốt Tiêu cùng Vận Mệnh Chi Trượng xuất hiện trong tay, âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Người của Thần địa… giết không tha”.
“Giết!”.
Đoàn người đồng thời lao lên.
Thần chủ cũng không ngờ lại, hắn nghìn tính vạn tính lại bỏ sót Sở Như Mộng ở bên ngoài. Vốn dĩ kế hoạch của hắn là đem Lạc Cảnh Thiên giết, tối thiểu nhất cũng xDjJe đem hắn nhốt lại trong lệnh kỳ, nhưng hiện tại, lệnh kỳ còn chưa có dùng thì kế hoạch đã phá hủy.
“Giết!”. Thần chủ âm thanh tức giận vang lên.
Bên phía Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Điềm lấy ra cổ cẩm, lao thẳng lên không trung, sau đó ngồi xuống nâng cổ cầm lên đàn. Âm thanh vang lên, từng cơn sóng âm bay về phía Thần địa, người nghe thấy liền lâm vào đau đớn không thôi.
Thần chủ nhíu mày, hắn lao lên muốn chặn lại nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cũng xuất hiện. Hắn ánh mắt lạnh như băng nhìn Thần chủ nói.
“Ngươi qua không được”.
“Hừ!”.
Thần chủ hừ lạnh một tiếng, quyền trượng trong tay vung lên, từng tia sáng bắn về phía Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên đưa tay lên, trên tay hắn xuất hiện một vòng tròn bảo vệ cản lại công kích.
Nhưng tại lúc này, Thần chủ thần hình lóe lên, ngay tại Lạc Cảnh Thiên ngăn lại công kích thì hắn đã xuất hiện trước mặt Lạc Cảnh Thiên, ngay sau đó, hắn đưa tay nâng lên, một quyền đánh vào trên vòng bảo vệ, vòng bảo vệ lung lay nhưng không có hề hấn gì, hắn lại dồn lực một quyền đánh tiếp đem vòng bảo vệ đánh nát.
Lạc Cảnh Thiên bị công kích đẩy lùi, bàn tay đưa ra, Ngục Cổ Ngữ hư không xuất hiện đem Thần chủ nhốt lại, nhưng cũng ngăn không được vài giây liền bị đánh tan.
Chỉ là hắn lúc này đã tụ lực xong, một chiêu Giáng Thế Bất Động Minh Vương Ấn đánh ra. Thần chủ bị một chiêu đánh bay ra vài chục mét, nhưng cũng chẳng hề hấn gì.
Vừa mới ngẩng đầu, một đạo ánh sáng liền lao thẳng vào hắn.
Oanh!
Thần chủ toàn thân bốc khói, vừa rồi Lạc Cảnh Thiên đánh lén làm hắn có chút choáng váng, hắn trực tiếp đem mặt nạ ném xuống, lộ ra gương mặt hết sức lạ lẫm mà không phải của Sở Như Mộng như trước.
Lạc Cảnh Thiên cau mày, hắn có chút đoán ra thân phận chân chính của Thần chủ, nhưng còn chưa dám khẳng định.
Thần chủ tức giận cầm quyền trượng vung lên, xung quanh hắn xuất hiện một tầng cuồng phong xoay quanh, sau đó hóa thành mình một con rồng. Lạc Cảnh Thiên con ngươi co rút lại. Hắn vội bấm pháp quyết, dưới chân ma pháp trận xuất hiện, xung quanh hắn hiện lên một tầng quang mang nhàn nhạt.
Thần chủ quyền trương giơ thẳng lên, phía sau hắn xuất hiện hàng trăm con phong long như vừa rồi, chúng đồng loạt lao về phía Lạc Cảnh Thiên, trên không trung, chúng cuộn lại thành hình một con phong long cực kỳ khổng lồ.
Lạc Cảnh Thiên mái tóc bạc tung bay, sau lưng hắn một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, là hình của hắn. Nhưng đây là huyết mạch lực tạo ra, Viễn Cổ Tinh Linh hư ảnh xuất hiện rồi lao vào con phong long kia.
Oanh!
Cả hai va chạm tạo ra một cơn chấn động lan ra xung quanh, toàn bộ kiến trúc lẫn mặt đất đều run rẩy dữ dội, thậm chí vài người tu vi yếu một chút liền tại chỗ thổ huyết.
Chưa dừng lại ở đó, cả hai như hóa thân thành hư ảnh của mình điên cuồng lao vào đánh nhau, xung quanh từng cái hố xuất hiện, đánh tới chỗ nào chỗ đó người chết như rạ. Không ai quản được có ngộ thương hay không, bởi vì chỉ cần do dự một chút liền sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Sau vài phút, cả hai mới tạm thời dừng lại.
Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, ma thú cùng người của Thần địa dần áp đảo lại người phe của hắn, chủ yếu nhất vẫn là trong bọn chúng có tám con ma thú đã có sức mạnh cấp sáu cho nên rất khó để chiến thắng. Nhất là khi hắn đang bị Thần chủ quấn lấy khó mà thoát thân.
Ngay lúc này, trên bầu trời một con phượng hoàng lửa xuất hiện. Nó bay lên lao về phía đám ma thú, đốt sạch toàn bộ những thứ trên đường. Kế tiếp liền là một thân ảnh khổng lồ nhảy lên cao đè bẹp đám người Thần địa. Rồi lại là một con độc xà khổng lồ lao vào chiến trường.
Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười, sau đó nhìn Thần chủ nói.
“Quên nói, ta huynh đệ có rất nhiều”.
“Hừ! Vậy để xem ngươi chết rồi chúng có thể làm được gì”. Thần chủ lạnh giọng nói.
Trên tay hắn, lệnh kỳ xuất hiện. Ngay lập tức, không gian xung quanh bị phong tỏa.
Lạc Cảnh Thiên biến sắc, hắn biết thứ này mới là chân chính lệnh kỳ. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, cội nguồn ma lực liên kết với vũ trụ của hắn bị cắt đứt, cũng không thể sử dụng bất kỳ một loại ma pháp không gian nào.
Thần chủ đem quyền trượng cất đi, sau đó trên tay xuất hiện một thanh kiếm. Hắn ném mạnh về phía Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Thiên giật mình vội lùi lại né tránh, chẳng qua Thần chủ lúc này đã xuất hiện sau lưng hắn, một kiếm kia chỉ là đánh lừa mà thôi.
Oanh!
Một quyền đánh thẳng vào lưng Lạc Cảnh Thiên đem Lạc Cảnh Thiên đánh bay ra ngoài mấy chục mét. Cận chiến chính là điểm yếu của Lạc Cảnh Thiên, cho nên Thần chủ vô cùng rõ ràng làm thế nào mới có thể đánh bại, thậm chí giết hắn.
Lạc Cảnh Thiên che ngực, quay người lại, bàn tay xuất hiện một cái ma pháp trận, nhìn Thần chủ càng lúc tới càng gần, hắn liền đánh ra một chưởng.
Thần chủ lưỡi kiếm cũng chạm vào chưởng lực, sóng xung kích bắn ra. Lạc Cảnh Thiên lần nữa bay ra ngoài, trước ngực xuất hiện một lưỡi kiếm xuyên thẳng qua ngực hắn, hiện tại còn cắm ở ngực. Thần chủ đưa tay ra, lưỡi kiếm rút khỏi người Lạc Cảnh Thiên trở lại trong tay của hắn, sau đó hắn nhìn Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười lạnh băng nói.
“Hối hận không? Ma lực mất đi vô tận, không gian lĩnh vực bị ngăn cách. Ngươi lại có gì có thể đánh bại ta?”.
Lạc Cảnh Thiên phun ra một ngụm máu, khóe miệng rỉ máu nhưng vẫn nở ra nụ cười.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thần chủ cười nói.
“Ngươi vẫn không hiểu sao? Ta nói qua, huynh đệ ta… có rất nhiều”.
Thần chủ ngẩn ra, hắn vội nhìn ra phía ngoài, lúc này liền thấy được một cái tiểu cô nương, phía sau là Tiêu Nhược Thủy đang đỡ lấy nàng. Tiểu cô nương kia chính là Long Dao Dao. Trên tay nàng lúc này đang cầm một miếng ngọc bội kỳ lạ, thấy thứ kia, Thần chủ gương mặt hiện vẻ hốt hoảng, còn chưa kịp nói lời nào thì Long Dao Dao đã đem miếng ngọc bội đó ấn vào trên vách ngăn không gian.
Tách!
Phong cấm của lệnh kỳ xuất hiện vết rách, sau đó, Lạc Thiên Y nâng lên bàn tay, bàn tay nàng xuất hiện một ngọn lửa, nàng dùng lực đánh lên phong cấm một chưởng.
Từ vết rách kia bắt đầu từ từ tách ra, sau đó ầm ầm sụp đổ.
Phốc!
Thần chủ trực tiếp phun ra một ngụm máu. Lệnh kỳ cùng hắn là có cấm chú sinh mệnh, chỉ có hắn mới sử dụng được lệnh kỳ, nhưng đồng thời, chỉ cần lệnh kỳ bị hao tổn, hắn cũng sẽ bị thương.
Càng đừng nói tới hiện tại là lệnh kỳ trực tiếp bị phá hủy, không cần nói cũng biết, Thần chủ lúc này bị thương rất nặng.
Xoạt!
Đám người Lạc Cảnh Điềm xuất hiện bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt băng lãnh nhìn Thần chủ không nói lời nào.
Cảm nhận trong cơ thể sinh mệnh lực dần trôi đi, Thần chủ nở ra nụ cười dữ tợn nói.
“Là các ngươi ép ta”.
Dứt lời, hắn lấy ra quyền trượng, sau đó lấy ra viên ngọc được đính trên quyền trượng rồi bóp nát.
Từ bàn tay hắn bắn ra từng tia hắc ám khí tức, chỉ một cái chớp mắt, toàn bộ người của Thần địa, bao gồm cả ma thú lần những thi thể chết dưới đất đồng loạt bị nhấc bổng lên trên không trung. Có một thứ vô hình nào đó đang hút đi sinh mệnh lực của họ, còn những thi thể thì xuất hiện trước người Thần chủ, cơ thể phình to ra rồi biến thành một tên khổng lồ thủ vệ trước người hắn.
Sở Như Mộng nhíu mày, kiếm trên tay bắn ra, nhưng mà hoàn toàn không có tác dụng. Bởi vì đám thi thể kia ngăn cản lại, rất khó để tấn công vào bên trong.
“Vô dụng, hắn đang hấp thu sinh mệnh, không cách nào ngăn cản”. Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.