Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 401: Cái chết của Quân Tinh Trúc



Quân Tinh Nguyệt hoảng sợ khi bị Thần chủ hút đi sinh mệnh lực.

“Thần chủ! Vì cái gì?!”.

“Vì kế hoạch vĩ đại, ngươi hi sinh là đáng giá, giống như con gái ngươi”.

“Con… con gái… cứu… cứu ta…”. Quân Tinh Nguyệt đưa tay hướng về phía Quân Tinh Trúc ở trên cao nói.

“Ngươi không xứng!”. Quân Tinh Trúc lạnh nhạt đáp lại.

Vừa dứt lời, Quân Tinh Nguyệt sinh mệnh lực đều mất sạch, chỉ còn lại cái xác không hồn. Mà ngay lúc này, Quân Tinh Trúc đột ngột lao lên, bàn tay đưa ra cướp đoạt ngọc bội trên tay Long Dao Dao.

Biến cố phát sinh không ai ngờ tới.

“Ngươi làm gì!”. Long Nhược Vân hét lên.

Quân Tinh Trúc không đáp, nàng đi tới bên cạnh Thần chủ, sau đó quỳ một gối xuống, hai tay dâng lên miếng ngọc bội.

“Ha ha ha. Lạc Cảnh Thiên, bất ngờ không? Mấy ngày qua, Quân Tinh Trúc ở bên cạnh ngươi đều là do ta sắp đặt, tất cả là do ta một tay bày ra. Thế nào? Cảm giác người thân mình phản bội dễ chịu chứ?!”. Thần chủ cười lên ha hả nói.

Lạc Cảnh Thiên không có đáp lời hắn, chỉ nhìn về phía Quân Tinh Trúc, ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng.

Không sai, chính là không đành lòng.

Vừa rồi hắn cảm nhận rất rõ ràng, cũng không có ai nhạy cảm như hắn. Từ đầu tới cuối hắn đều chú ý tới động thái của Quân Tinh Trúc, ngay lúc vừa rồi nàng đem ngọc bội tráo đổi. Hắn biết, nàng đã làm ra lựa chọn, nhưng hắn không có ngăn cản.

Có lẽ, đây là lựa chọn tốt nhất.

“Ngươi ngăn không được ta, ha ha ha”.

Thần chủ thấy Lạc Cảnh Thiên không đáp liền cười lớn, nhưng mà nụ cười của hắn tắt ngấm sau vài giây, cơ thể co giật nhìn lại liền thấy được Quân Tinh Trúc nâng kiếm đâm xuyên qua ngực hắn.

“Ngươi…”.

“Từ ngày ngươi đem ta ra làm vật cản, ngươi trong lòng ta đã chết!”. Quân Tinh Trúc băng lãnh nói.

“Đây là… giả?!”. Thần chủ nhìn trong tay viên ngọc bội hóa thành tro bụi liền ngẩn ra hỏi.

“Không sai, ngươi hiện tại đi chết đi!”.

“Vậy ngươi phải nhắm vào đầu”. Thần chủ cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp nắm lấy thanh kiếm trên ngực rút ra rồi trực tiếp đâm xuyên ngực nàng, chân nhấc lên một cước đạp tới đem nàng đạp bay ra ngoài.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên thân hình lóe lên bay tới bên cạnh Quân Tinh Trúc, hắn đưa tay ra đem nàng ôm lấy.

“Khụ khụ…”. Quân Tinh Trúc ho khan ra máu, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên như đang muốn nói cái gì.

“Đừng lên tiếng, ta có thể cứu ngươi. Đừng nói gì cả”. Lạc Cảnh Thiên ngăn lại nàng không cho nàng lên tiếng.

“Không… ta muốn… muốn nói…”.

“Ta không cho phép!”.

“Tiểu… tiểu đệ đệ… thật… thật bá… bá đạo… nhưng… khụ khụ… chỉ khi ta… ta chết… ngươi mới… mới có thể… đánh bại… hắn”.

“Không cần. Ta có thể làm được, đừng nói nữa, tiết kiệm sức lực đi”. Lạc Cảnh Thiên đè nén âm thanh không cho mình đem cảm xúc bộc lộ đi ra, đáng tiếc Quân Tinh Trúc hiểu hắn quá rõ, hoặc là nói… đây chính là huyết mạch tương liên. Có thể hiểu rõ ý đồ của đối phương.

Quân Tinh Trúc đưa tay lên nắm lấy tay Lạc Cảnh Thiên không cho hắn tiếp tục, nàng nở ra nụ cười thỏa mãn nói.

“Có thể… vài ngày qua… ta rất… vui vẻ. Thật hi vọng… kiếp sau… lại có thể… cùng người… làm tỷ đệ”.

“Ta kêu ngươi đừng nói nữa!”. Lạc Cảnh Thiên phẫn nộ quát lên.

Quân Tinh Trúc ánh mắt đầy ý cười, bàn tay nâng lên hóa thành trảo, trực tiếp đánh lên ngực mình.

Phốc!

Nhất thời, Quân Tinh Trúc trong miệng phun ra một cục máu đỏ tươi, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt co rút lại, đây chẳng phải là…

Quân Tinh Trúc cầm lấy cục máu đó trong tay, sau đó ấn mạnh lên ngực Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên chỉ cảm thấy một luồng ấm áp truyền vào trong người, ma lực sôi trào lên, điên cuồng sôi trào, sau đó xông phá gông xiềng, lại tiếp tục xông phá.

Oanh!

Lạc Cảnh Thiên trên người có một luồng năng lượng bắn ra bốn phía, cơ thể hắn hóa thành bản thể Viễn Cổ Tinh Linh, cũng chính là hình thái giống như đúc Quân Tinh Trúc. Nếu như không phải trong ngực hắn còn đang ôm Quân Tinh Trúc thì người khác chắc chắn cho rằng đây là Quân Tinh Trúc, bởi vì thật sự quá giống.

Một bên Thần chủ đang hấp thu sinh mệnh lực, một bên Lạc Cảnh Thiên quỳ gối ôm thi thể Quân Tinh Trúc, hình ảnh này phẳng phất như đọng lại trong tâm trí vô số người.

Lạc Cảnh Thiên nhìn Quân Tinh Trúc đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh, trên mặt rơi xuống giọt nước mắt, trong miệng thì thào:

“Kiếp sau sao? Vậy cũng tốt, vậy để ta thủ hộ ngươi”.

Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên rút ra chủy thủ, trực tiếp đâm vào trái tim mình nhưng không có đâm sâu, chỉ làm chảy máu mà thôi. Ngay sau đó, một tay đặt lên trán, tay còn lại tay bấm pháp quyết, huyết tâm chảy ra lơ lửng trên không trung, từ trong đầu bay ra một đạo quang mang cùng huyết âm hòa vào nhau tạo thành một cái ma pháp trận kỳ lạ tỏa ra hào quang đỏ như máu.

“Lấy tâm chi huyết, lấy hồn chi thực, thủ hộ ngươi vĩnh thế luân hồi bất hủ bất diệt!”.

Oanh!

Trên bầu trời, tiếng sấm sét vang lên, mây đen tụ tập hình thành một cái vòng xoáy, ngay sau đó oanh một tiếng. Một đạo sấm sét đánh thẳng xuống người Lạc Cảnh Thiên cùng Quân Tinh Trúc.

“Ngươi điên rồi!”. Thượng Cổ Chi Linh âm thanh trong đầu Lạc Cảnh Thiên vang lên.

“Ta rất tỉnh táo, nhất là lúc này”.

“Vậy ngươi…”.

“Ngươi đang dạy ta làm việc?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh lạnh băng vang lên bên tai Thượng Cổ Chi Linh làm nó nghẹn lại lời muốn nói.

Xẹt! Xẹt!

Cơ thể Quân Tinh Trúc hiện lên tia chớp, sau đó bay thẳng lên trời, cuối cùng trực tiếp hóa thành tro bụi tan vào trong không khí.

Lạc Cảnh Thiên cơ thể vẫn đang quỳ trên đất, không nói nửa lời.

Biến cố xảy ra làm những người khác không biết làm thế nào, nhất là khi Quân Tinh Trúc cướp đi ngọc bội trợ giúp Thần chủ, đến lúc nàng đâm Thần chủ một kiếm, lại cho đến hiện tại, không có người lên tiếng, toàn bộ đều duy trì sự tĩnh lặng tới đáng sợ.

Sở Như Mộng ánh mắt đầy lo lắng nhìn Lạc Cảnh Thiên, trên thân Lạc Cảnh Thiên loại khí tức kia hắn chưa từng thấy. Phẫn nộ? Hận? Đều không phải. Loại khí tức đó… phẳng phất như muốn diệt thế!

Lạc Cảnh Thiên đứng dậy, bàn tay vung lên, một cánh cổng không gian xuất hiện ở trong đám người, lúc này âm thanh hắn cũng vang lên.

“Đi vào!”.

“Nhưng mà…”. Lạc Cảnh Điềm đang muốn nói cái gì, nhưng Lạc Cảnh Thiên quay lại, nàng thấy được trong mắt hắn không có bất kỳ cảm tình gì, có chỉ wAS8a là một loại lạnh như băng.

Nàng biết, hắn hiện tại hẳn là rất khó chịu.

Mấy người Tiêu Nhược Thủy nội tâm cũng đau nhói, ánh mắt này giống như là tràn ngập tuyệt vọng, phẳng phất hóa thành thực chất đè vào nội tâm của họ. Họ muốn giúp hắn nhưng chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực.

“Rút lui!”. Sở Như Mộng quát lên.

“Thế nhưng…”.

“Không muốn chết liền rút lui! Đi vào! Nhanh lên!”. Sở Như Mộng lớn giọng quát.

Đám người do dự trong phút chốc, họ trước khi đi vào đều nhìn lên Lạc Cảnh Thiên rồi mới đi.

Chỉ là, Thần chủ sẽ không để cho họ rời đi dễ dàng như vậy. Hắn sau khi hấp thu toàn bộ sinh mệnh lực của người của hắn, thực lực đã so với trước kia mạnh hơn gấp trăm lần.

“Các ngươi một người cũng không thể đi!”. Thần chủ quát lên.

Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng vung tay lên, một tầng không gian nháy mắt đem hắn phong tỏa, công kích toàn bộ va vào vách tường không gian không có đi ra được. Hơn nữa, vì để cho đám người nhanh rời đi, hắn trực tiếp đem địa hình gấp khúc lại để cho toàn bộ đám người đều rơi vào bên trong cổng không gian.

Hắn đã đứng bên bờ vực đánh mất lý trí. Sau nửa phút, mấy chục vạn người bị “nhồi nhét” vào cánh cổng, cuối cùng cũng rời đi chiến trường. Mà lúc này cũng là lúc Lạc Cảnh Thiên mất đi lý trí của mình.

Sở Như Mộng nhìn cổng không gian vẫn còn ở đó, hắn biến sắc quát lên.

“Lập hàng rào phòng ngự! Lập tức cho ta lập hàng rào phòng ngự! Nhanh lên”.

Đám người mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo. Gần như mấy chục vạn người đều tụ lực đem cổng không ngăn ngăn lại.

Bên trong, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt đỏ như máu, hắn từng bước từng bước ép sát tới Thần chủ. Trong mắt không có lấy một tia nhân tính, có chỉ là sự điên cuồng cùng giết hại.

Vận Mệnh Chi Trượng trong tay hắn cũng bị hắn bóp nát, hóa thành từng mảnh vụn tụ tập lại thành hình quả cầu lơ lửng trên tay. Sau đó, hắn đem nó gắn vào trên một cái lỗ của Bạch Cốt Tiêu, hai thứ kết hợp lại tạo ra năng lượng khủng bố bắn ra bốn phía.

Oanh!

Thần chủ bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài, ánh mắt khó tin nhìn Lạc Cảnh Thiên thốt lên.

“Làm sao có thể…”.

“Một cái ma pháp sinh vật tạp chủng cũng xứng tồn tại trên đời?”. Trong miệng Lạc Cảnh Thiên phun ra một câu, phẳng phất như trực kích linh hồn của Thần chủ.

Không sai.

Thần chủ vốn không phải nhân loại, mà là ma pháp sinh vật do tên pháp sư kia tạo ra. Sinh mệnh lực của hắn dài dằng dẵng, nhưng nhược điểm chính là linh hồn lực yếu tới đáng thương. Cũng vì thế mà năm đó khi thi triển lời nguyền bị Lạc Cảnh Thiên đánh chạy chối chết.

Lạc Cảnh Thiên giống như ma thần giáng thế, hắn mỗi bước đi ra, xung quanh thảm thực vật đều biến đen, mất hết sinh mệnh.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.