Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 402: Kết thúc



Lạc Cảnh Thiên từng bước ép sát, Thần chủ nội tâm sợ hãi, không dám đợi hắn công kích liền vội cách không ra quyền. Nhưng wtr19 mà quyền ảnh chạm vào trước người Lạc Cảnh Thiên vài cm liền bị khí thể xung quanh người hắn nghiền nát bấy.

Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên bàn tay xuất hiện vòng tròn ma pháp, hắn giơ lên ném thẳng về phía Thần chủ. Oanh một tiếng, Thần chủ bị đánh bay ra vài trăm mét, nhưng mà Lạc Cảnh Thiên thân hình lóe lên, cơ thể áp sát người liên tục từng quyền từng cước đánh tới.

Bốp! Binh!

Oanh!

Ầm!

Thần chủ giống như con rối bị hắn đánh tới đánh lui trên không trung. Cuối cùng bị Lạc Cảnh Thiên một cước đá lăn xuống đất.

Phốc!

Bị thương nặng, Thần chủ phun ra một ngụm máu, ánh mắt đỏ bừng nhìn Lạc Cảnh Thiên phẫn hẫn nói.

“Ta thất bại, nhưng thế giới này sớm muộn cũng hóa thành tro tàn. Ngươi cứu không được ai cả, ngươi chẳng qua…”.

Lời còn chưa nói xong, thân ảnh của Lạc Cảnh Thiên đã lóe lên, bàn tay hắn xuất hiện một đạo vòng tròn ma pháp, xuất hiện trước mặt Thần chủ, bàn tay đưa lên đặt vòng tròn ma pháp lên trán của Thần chủ.

Oanh!

Một vụ nổ kinh thiên vang lên.

Thần chủ cơ thể trong nháy mắt bị oanh thành mảnh vụn, từ trung tâm vụ nổ bắn ra sóng xung kích về bốn phương tám hướng. Chỉ trong một giây, gần như toàn bộ Tây Hải đều sụp đổ.

Phía bên kia, do cổng không gian còn mở, sóng xung kích trực tiếp bắn xuyên qua bức tường đất chui vào trong cổng không gian. Đám người Sở Như Mộng từ lúc lập ra phòng ngự liền liên tục nhận được từng đợt sóng xung kích làm vô cùng hoang mang.

Mà ngay lúc này, một cơn sóng xung kích khác lại tới, Sở Như Mộng biến sắc, hắn vội bay thẳng lên phía trước, giống như hóa thân thành một con băng hỏa phượng hoàng. Vỗ lấy đôi cánh của mình tạo ra hai đợt sóng bắn về phía cánh cổng.

Đám người Lạc Cảnh Điềm cùng hội đồng trưởng lão cũng lao lên hỗ trợ.

Oanh!

Hai bên va chạm, năng lượng khổng lồ bắn ra đem đám người Sở Như Mộng kích bay ra phía sau. Mà bức tường chắn khổng lồ do đám người tạo ra cũng đồng loạt lao lên ngăn cản.

Ầm!

Gần như trong nháy mắt, mấy chục vạn người đều ngã lăn lộn trên đất, nhưng sức mạnh của mấy chục vạn người hợp sức đủ để ngăn cản lại uy lực khổng lồ kia. Toàn bộ đám người bò dậy, ánh mắt nhìn vào cổng không gian, không có ai lên tiếng, đều hết sức lo lắng sợ rằng một giây sau lại xuất hiện thứ gì đó khủng bố.

Qua một lúc lâu, mấy người Lạc Cảnh Điềm thấy không có động tĩnh gì liền nếm thử đi vào xem.

“Đừng, coi chừng có nguy hiểm”. Đinh Tiểu Vân kéo lấy cánh tay của nàng ngăn lại Lạc Cảnh Điềm nói.

Lạc Cảnh Điềm không đáp, chỉ vung tay hất ra tay của Đinh Tiểu Vân, sau đó bước đi vào. Mấy người Lạc Thiên Y cũng đồng thời cùng nàng đi vào trong, Sở Như Mộng thấy vậy thở dài, sau đó cũng đi vào theo.

Dần dần toàn bộ những người khác đều theo vào.

Nhưng đập vào mắt họ là một mảnh bằng lặng, khắp nơi đều là đổ nát, thảm thực vật không còn lấy nổi một mảnh là xanh. Nói đây là vùng hoang vu có lẽ họ sẽ tin tưởng hơn là nói đây là đáy biển Tây Hải.

Lạc Cảnh Điềm cùng chúng nữ không có quan tâm xung quanh, họ ánh mắt nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm gì đó. Sau một lúc, ánh mắt họ đổ dồn vào một phía, cách đó khá xa là một thân ảnh đứng trên mặt đất, dưới chân là vô số mảnh vụn thi thể, trên thân máu tươi dính khắp người.

“Lạc…”.

“Đừng!”. Sở Như Mộng vội ngăn lại họ không cho họ tiến tới.

“Tránh ra!”. Lạc Cảnh Điềm khẽ gắt lên.

“Hắn đang ở trạng thái mất lí trí, đừng nói là các ngươi, cho dù là ta cũng không dám tùy tiện tiếp xúc. Hơn nữa chẳng lẽ các ngươi không thấy xung quanh hắn? Trên thân hắn phát ra một loại năng lượng hút sạch sinh mệnh lực bên cạnh, đi tới gần hắn sẽ rất nguy hiểm”. Sở Như Mộng trầm giọng nói.

Phanh!

Lạc Cảnh Điềm trực tiếp cho hắn một chưởng sau đó liền đi tới.

“Ngăn lại nàng!”. Sở Như Mộng quát lên.

Ầm!

Đáp lại lời của hắn là hai chưởng đánh vào người, lần này không phải là Lạc Cảnh Điềm, mà là Lạc Thiên Y cùng Tố Băng Băng. Tiêu Nhược Thủy cũng đứng đối mặt lại với đám người, sau lưng khôi lỗi xuất hiện, ánh mắt nhìn đám người nói.

“Đừng có ngăn cản chúng ta”.

“Các ngươi…”.

“Chúng ta sống là người của hắn, sống cũng là quỷ của hắn. Ta biết rõ trạng thái này đại biểu cho cái gì, khi sinh mệnh xung quanh biến mất, hắn cũng sẽ tự đem sinh mệnh của mình chôn vùi. Ta không thể nhìn hắn chết”. Lạc Thiên Y nói.

Mấy người Sở Như Mộng dừng lại, bởi họ nhìn thấy sự kiên định trong mắt của các nàng.

Tứ nữ đi tới phía trước, khoảng cách cùng Lạc Cảnh Thiên càng lúc càng gần. Họ có thể cảm nhận được một loại sức hút khủng bố, gần như muốn đem toàn bộ sinh mệnh của các nàng hút ra.

Lạc Cảnh Thiên phát hiện có người tới gần, hắn quay đầu lại, một ánh mắt băng lãnh cùng không chút nhân tính nhìn vào đám người Lạc Cảnh Điềm. Trên mặt vẻ dữ tợn hiện lên, ma lực trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào như muốn bạo tạc.

Lạc Cảnh Điềm ánh mắt hiện lên vẻ đau lòng, bàn tay run rẩy đưa lên muốn sờ lấy gò má của hắn, nhưng mà đến một nửa liền bị Lạc Cảnh Thiên bắt được, tay còn lại trực tiếp nắm lấy cổ của Lạc Cảnh Điềm nhấc lên.

Mấy người Lạc Thiên Y hoảng lên muốn đi tới ngăn cản, nhưng mà Lạc Cảnh Điềm lại điên cuồng khua tay, ngăn không cho họ đi tới. Nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên, cổ họng bị bóp đau nhức, nhưng nàng vẫn cố đưa tay với lên trên mặt hắn, nhẹ nhàng xoa lấy gò má của hắn, âm thanh đứt khúc vang lên.

“Ca… ca ca. Ta là… Lạc Cảnh Điềm…”.

Lạc Cảnh Thiên giống như không nghe thấy, có vẻ như sự đụng chạm của nàng càng làm hắn điên cuồng hơn.

“Ca. Tỉnh lại… đi. Đừng… đừng lại… rời xa… rời xa ta”. Lạc Cảnh Điềm thấy Lạc Cảnh Thiên như vậy, nàng nhìn không được rơi xuống nước mắt.

Từng giọt nước mắt rơi vào trên bàn tay của Lạc Cảnh Thiên, cảm giác mát lạnh như tràn vào trong người hắn, sau một lúc, con ngươi của Lạc Cảnh Thiên dần thanh tỉnh, cho đến khi triệt để tỉnh lại, hắn mới thấy được mình đang nắm lấy cổ của Lạc Cảnh Điềm, mà nàng thì hiện tại đã sắp bị hắn bóp nát cổ.

Lạc Cảnh Thiên bị dọa sợ vội buông tay ra lùi lại về phía sau.

Lạc Cảnh Điềm không quản cổ họng đau nhức, ánh mắt đầy kinh hỉ nhìn Lạc Cảnh Thiên thốt lên.

“Ca… ngươi… ngươi tỉnh rồi?!”.

Mấy người Lạc Thiên Y cũng lộ ra vẻ vui mừng, vội chạy tới.

“Vừa rồi ta…”. Lạc Cảnh Thiên sợ hãi nói không ra lời.

Nếu như hắn tỉnh lại chậm một chút, như vậy Lạc Cảnh Điềm liền…

Nghĩ tới đây hắn liền sợ hãi không thôi.

“Không sao, thật sự không sao. Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi”. Lạc Cảnh Điềm ôm lấy hắn khóc nức nở nói. Mấy người khác cũng nhịn không được ôm mặt khóc.

“Là lỗi của ta, thật xin lỗi”. Lạc Cảnh Thiên vội an ủi nói.

Mấy người Sở Như Mộng cũng đi tới, nhìn Lạc Cảnh Thiên cùng chúng nữ bình an vô sự, đám người đều thở nhẹ ra một hơi. Sở Như Mộng mỉm cười nói.

“Ngươi thật đúng là thích chơi trò giật gân a, đúng, Thần chủ chết rồi sao?”.

Nghe tới Thần chủ hai chữ này, Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó nhìn Sở Như Mộng, âm thanh cực độ khó chịu vang lên.

“Ngươi biết không, Quân Tinh Trúc là tỷ tỷ ta…”.

“Nàng trước khi chết, còn nói mình rất vui vẻ”.

“Mấy ngày nay ở cùng nàng ta biết, nàng là một người rất hoạt bát, nhất là những lúc trêu chọc ta, ánh mắt nàng đều hiện lên ánh sáng…”.

“Nếu như không có Thần chủ… nếu như không có hắn. Ta không biết cuộc sống nàng sẽ thế nào, nhưng ít nhất sẽ vui vẻ mà sống cuộc sống của mình”.

“Có lẽ ta thật sự ích kỷ”.

“Nhưng nói thật, dù ngoài miệng không nói, nhưng ta đã sớm xem nàng là tỷ tỷ của mình. Ta thật sự muốn một người tỷ tỷ như vậy bên cạnh mình”.

“Nhưng cuối cùng… ta vẫn không làm được”.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra, nhìn bàn tay của mình lẩm bẩm nói.

“Giống như trước đó, chỉ cần khẽ vươn tay liền có thể cứu nàng…”.

Nghe Lạc Cảnh Thiên bộc bạch, đám người rơi vào trầm mặc. Sở Như Mộng không nói gì, chỉ thở dài một hơi rồi đưa tay vỗ vai Lạc Cảnh Thiên nói.

“Vẫn có cơ hội gặp lại, không phải sao? Ngươi vì nàng trả giá lớn như vậy, đã đầy đủ. Không cần thiết phải day dứt, bên cạnh ngươi còn rất nhiều người quan tâm ngươi, đừng để họ phải đau lòng vì ngươi”.

“Ca ca”.

Ngay lúc này, một âm thanh non nớt vang lên.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, liền thấy Long Dao Dao hai tay chắp sau lưng, mặc trên người một bộ váy ngang đầu gối, hai chân trần lõn tõn bước tới. Sau đó tiểu nha đầu này đưa tay ra, hai tay cầm một đóa hoa đưa lên cho hắn, âm thanh trong trẻo vang lên.

“Tặng cho ngươi”.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, vô thức đón lấy. Nhìn đóa hoa trong tay, hắn nhịn nở ra nụ cười, nhưng trên mặt lại rơi xuống hai hàng nước mắt.

(ps: vốn dĩ ta định cho Quân Tinh Trúc kết cục sẽ cực thảm, nhưng khi chuẩn bị viết lại nhịn không được mềm lòng, cho nên mới có chuyện nàng cùng Lạc Cảnh Thiên ở cùng vài ngày đó. Hơn nữa cũng k phải kết thúc nhanh như thế, bởi vì dự tính ít nhất phải 10c nữa mới xong, nhưng người tính k bằng trời tính, nói chung là cũng có 1 cái kết cục tốt, qua chương này sẽ là end map, các ngươi đoán xem kế tiếp main sẽ đi nơi nào, thuận tiện nói 1 câu, có nhiều hố ta đã đào từ sớm nhưng chưa lấp, đoán xem là những gì)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.