Chiến tranh kết thúc, có lẽ chỉ có Hải tộc là tổn thất nặng nề nhất. Bởi vì toàn bộ Hải tộc thì chỉ có một mình Long tộc là tồn tại. Lạc Cảnh Thiên cũng không còn tò mò về việc vì cái gì Long tộc lại xuất hiện ở trên đại lục này, có lẽ do chuyện của Quân Tinh Trúc làm tinh thần của hắn có chút suy sụp.
Tây Mạc Ma Tộc cùng với Thành địa bắt đầu xây dựng lại Thiên Linh Đại Lục, do Thần chủ chết đi, ma thú cũng bắt đầu lượng lớn biến mất, cuối cùng sau nửa năm liền bị nhân loại cùng yêu tộc biến thành thú cưỡi hoặc nuôi nhốt.
Hải tộc trở lại đại dương, do Tây Hải bị Sở Như Mộng biến thành đất liền, lại thêm Lạc Cảnh Thiên phá hủy toàn bộ hệ sinh thái nên họ phải chuyển qua Nam Hải. Chẳng qua dưới sự trợ giúp của nhân loại, Hải tộc rất nhanh liền tái định cư cùng với xây dựng lại cơ sở kiến trúc.
Trong lúc đó, Lạc Cảnh Thiên cùng chúng nữ lại ở lại Tây Hải. Thời gian qua hắn chỉ bồi tiếp chúng nữ, ngoài ra không có tham gia bất kỳ việc gì. Thời gian này hắn chủ yếu là đem tâm cảnh bình ổn lại cùng với đem tu vi nâng lên.
Trước khi chết, Quân Tinh Trúc đem Linh Tâm của nàng cho hắn, giống như là hổ thêm cánh, ma lực lẫn cơ thể đều phát triển lên diện rộng. Trước kia mức độ thân thể của hắn chỉ đạt mức Thánh cảnh, đây là do Hỗn Độn Châu lâu ngày tẩm bổ, nhưng khi Quân Tinh Trúc đem Linh Tâm cho hắn, thân thể của hắn đã bước vào nửa bước Thần cảnh.
Cho nên thân thể hắn có thể chứa đựng một lượng ma lực khổng lồ vô cùng. Dù là Thượng Cổ Tôn Giả cũng chưa hẳn đã chứa đựng được ma lực khổng lồ như hắn. Đương nhiên, số lượng cùng chất lượng lại là hai loại khác biệt, nói cho cùng chính là cảnh giới của hắn so với sư phụ hắn thấp hơn.
Sau nửa năm, cuối cùng Lạc Cảnh Thiên cũng bình ổn lại, vấn đề mới hắn phải đối mặt chính là làm sao giải quyết Ôn Dịch Chi Nguyên, bởi vì chỉ có giải quyết nó mới có thể đem Thiên Linh Đại Lục cùng với Phong Linh Đại Lục dung hợp lại làm một.
Chuyện này cũng không phải rất gấp gáp, bởi vì có phong ấn tại đó, Ôn Dịch Chi Nguyên chắc chắn không xông phá nổi. Nhưng vấn đề là, Ôn Dịch Chi Nguyên đã sánh ngang với Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ năm, muốn triệt để diệt trừ nó, năng lực của hắn hiện tại làm không được.
Trong một lần, Thượng Cổ Chi Linh xuất hiện, đem chuyện này giải quyết. Nhưng nó cũng không có đích thân ra tay, mà muốn Lạc Cảnh Thiên tự mình động thủ. Nhưng tốn thời gian khá dài, bất quá đây là biện pháp tốt nhất.
Thời gian tới, Lạc Cảnh Thiên gần như biến mất trong mắt đám người, bởi vì hắn lúc này đang ở tại trong Mai Cốt Chi Địa… đương nhiên là ở bên ngoài, cách một tầng phong ấn.
Thượng Cổ Chi Linh nói cho hắn biết, chỉ khi đem ôn dịch trên người Ôn Dịch Chi Nguyên hoàn toàn thanh lọc, lúc đó thì Ôn Dịch Chi Nguyên mới có thể tự động chết đi. Mà muốn làm được điều này cần Lạc Cảnh Thiên bỏ ra thời gian dài thôi lên Bất Hủ Chương Nhạc – Tịnh Diệt Ma Âm.
Bất Hủ Chương Nhạc – Tịnh Diệt Ma Âm có tác dụng cực kỳ mạnh mẽ khi muốn thanh lọc ô uế, nhất là khi trong tay Lạc Cảnh Thiên có Bạch Cốt Tiêu, hơn nữa lúc này còn được gắn thêm viên ngọc do Vận Mệnh Chi Trượng hóa thành. Cho nên uy lực có thể nói tăng lên gấp bội.
Có thể dễ dàng xuyên qua tầng phong ấn khiến cho Ôn Dịch Chi Nguyên có thể nghe thấy tiếng tiêu của hắn.
Lạc Cảnh Thiên đem chuyện này nói cho mấy người Lạc Cảnh Điềm, khi nghe được tin, họ không chỉ không ngăn cản, còn bồi tiếp hắn hàng ngày, cùng hắn ở lại Mai Cốt Chi Địa.
Đám người Sở Như Mộng sau vài tháng cũng tìm tới, sau khi biết sự việc, không có người nào tiếp tục lại tới làm phiền họ. Chỉ có Sở Như Mộng mỗi cách ba tháng lại tới một lần.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhoáng cái liền trôi qua 20 năm.
Trong 20 năm này, tại năm tư, Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Thiên Y, Lạc Cảnh Điềm với Tố Băng Băng lại sinh thêm ba đứa bé. Hai nam một nữ, Lạc Hi Nghiên trở thành đại tỷ, kế tiếp chính là con của Lạc Cảnh Điềm, Lạc Tinh Vũ. Là một bé trai, trở thành nhị ca.
Tam ca chính là Lạc Tinh Quân, con trai của Lạc Thiên Y. Cuối cùng chính là bé út, Lạc Hi Tuyết.
Hơn nữa ba cái đứa bé đều sinh cùng một ngày, khác biệt chính là thứ tự xuất sinh mới dẫn tới việc phân chia thế này. Hiện tại, ba đứa bé đã bước vào 16 tuổi.
…
“Dừng lại cho ta”. Lạc Hi Nghiên nhìn ba đứa em của mình quát lớn.
“Đại tỷ…”. Ba đứa bé rụt rè đi tới cúi đầu kêu lên.
“Thế nào? Cha mẹ không ở liền muốn làm gì thì làm? Hi Tuyết, ngươi cũng học hai tên tiểu tử này bắt đầu gây sự? Quên trước đó ta dặn thế nào rồi?!”. Lạc Hi Nghiên nghiêm mặt nói.
“Không phải, đại tỷ, là nhị ca cùng tam ca lôi kéo ta”. Lạc Hi Tuyết vội nói.
“Đừng ngụy biện. Ngươi tính cách thế nào ta còn không biết? Học ai không học lại đi học Sở Du Du nha đầu kia. Đều thành cái gì? Không biết chuyên tâm tu luyện, liền biết gây rối?”. Lạc Hi Nghiên tức giận nói.
Chủ yếu nàng tức giận như vậy đều là do lần này ba đứa bé này thật sự gây chuyện lớn. Chúng vậy mà lẻn vào hoàng cung của Sở quốc trộm đồ.
Trộm đồ liền xong đi, dù sao với giao tình của cha nàng cùng Sở Như Mộng, chút đồ vật đó cũng không đáng là gì. Nàng tức giận là bọn nhỏ này không chỉ trộm đồ, còn đem toàn bộ võ kỹ, công pháp của Sở quốc trộm đi.
Phải biết những thứ đó là căn bản của một đế quốc, vậy mà chúng nó lại làm chuyện phát rồ này.
“Đại tỷ, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà…”. Lạc Tinh Vũ thấp giọng nói.
“Nhưng mà cái gì? Nói a. Câm sao?!.
“Đại tỷ, nếu ngươi muốn nghe ta liền nói. Chúng ta đều đã 16 tuổi, nha lão cha cũng không có dạy cho chúng ta cái gì, suốt ngày chỉ luyện đi luyện lại mấy thứ cơ bản. Ta sớm đã thuộc nằm lòng, luyện thì có ích gì? Bằng hữu của ta đều đã bước vào Bách Long Sơn, không thì cũng vào Thánh địa. Nhưng chúng ta đây?!”. Lạc Tinh Quân bất mãn nói.
“Ngươi!”. Lạc Hi Nghiên giơ lên bàn tay muốn tát hắn một cái, nhưng nhìn gương mặt quật cường kia nàng liền không đành lòng.
“Đại tỷ, đừng nóng giận. Chúng ta biết sai”. Lạc Hi Tuyết vội đi tới bóp vai cho Lạc Hi Nghiên rồi nhẹ giọng nói.
“Ta tức giận không phải vì các ngươi trộm đồ. Chỉ cần biết sai là được, nhưng ta tức giận là các ngươi lại nói cha như vậy. Để cha nghe được, các ngươi biết hậu quả thế nào không”. Lạc Hi Nghiên trầm giọng nói.
“Không phải là đánh một trận sao? Từ nhỏ đến giờ ta ăn đòn còn thiếu?”. Lạc Tinh Vũ lẩm bẩm nói.
Bốp!
“Hỗn trướng”.
Lạc Hi Nghiên trực tiếp cho hắn một cái tát.
Lạc Tinh Vũ bưng kín mặt khó tin nhìn Lạc Hi Nghiên. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đánh hắn, vậy mà hôm nay lại đánh hắn. Hắn nói có gì sai chứ?!
“Ngươi thì biết cái gì? Lão ba vì các ngươi làm bao nhiêu thứ? Ngươi cho rằng vì cái gì nhiều năm qua lão ba không cho các ngươi nói ra tên của hắn? Các ngươi hiểu cái rắm!”. Lạc Hi Nghiên bạo tục nói.
“Hừ. Còn không phải trốn tránh người khác? Cả đời trốn tránh ở nơi khỉ ho cò gáy này, rõ ràng có thể cho chúng ta sống tốt hơn, hết lần này tới lần khác lại không làm cái gì”.
“Đại tỷ, ngươi đừng trừng ta, hôm nay dù ngươi đánh ta ta vẫn phải nói. Rõ ràng lão cha cùng Sở đế quan hệ tốt, nhưng chúng ta từ nhỏ tới hiện QN1Yr tại, ngoài Tuyết nhi là được đối xử tốt nhất, hai người chúng ta lại được cái gì? Ngoài trách mắng vẫn là đòn roi?”. Lạc Tinh Vũ ấm ức nói, con mắt đều đỏ lên.
Lạc Tinh Vũ, Lạc Tinh Quân nghe được âm thanh liền co rúc lại sợ hãi. Chỉ có Lạc Hi Tuyết là không phải sợ như vậy, dù sao Lạc Cảnh Thiên rất chiều chuộng nàng. Chỉ cần nàng không làm trái ý hắn là được.
Mấy người Lạc Cảnh Điềm cũng ở sau lưng Lạc Cảnh Thiên. Nhất là Lạc Cảnh Điềm cùng Lạc Thiên Y, khi nghe được mấy lời kia, hai người họ tức giận tới run người, nhưng mà lại bị Lạc Cảnh Thiên ngăn lại.
Mấy năm nay, quả thật hắn có lỗi với hai đứa bé này, nhưng thực tế hắn không có thời gian. Hơn nữa Ôn Dịch Chi Nguyên trên thân cũng đã bị thanh lọc gần hết ôn dịch, cho nên hắn không dám lơ là, cảm xúc có chút táo bạo cũng dễ hiểu.
Chỉ là hắn không nghĩ tới hai tên tiểu tử này lại hiểu lầm hắn sâu như vậy.
“Trả lời ta, rất hâm mộ? Rất ghen tị sao?!”.
“Lão cha… ta… ta biết sai”. Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Tinh Quân vội cúi đầu nói.
“Không. Là ta sai, ta vốn không nên đối xử bất công với các ngươi, là người cha như ta sai”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu bình tĩnh nói.
“Cha, ngươi…”.
“Được rồi, Hi Nghiên, không cần nói. Ta tự có sắp xếp. Đúng, Tinh Vũ, Tinh Quân, hai người các ngươi trong thời gian một tháng tới tốt nhất ngoan ngoãn ở lại bên cạnh đại tỷ, sau một tháng, ta sẽ để các ngươi nếm thử mọi thứ các ngươi muốn”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
“Cha!”. Lạc Hi Nghiên sợ giật bắn cả người lên, nàng biết, lần này Lạc Cảnh Thiên thật sự tức giận.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu, đưa tay ra xoa đầu nàng cười nói.
“Yên tâm đi, ta không giận, chỉ là muốn thay đổi lại cái nhìn của hai tên tiểu tử này thôi”.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc