“Lão ba đang làm cái gì? Làm sao ngày nào cũng đi chỗ đó? Còn không cho chúng ta đi theo”. Lạc Hi Tuyết làu bàu nói.
Lạc Cảnh Thiên kêu bọn họ một tháng này đàng hoàng ở lại nhà. Không cho phép họ tới Sở quốc, nhưng mà chỉ mới có vài ngày họ liền thấy được Lạc Cảnh Thiên từ sáng tới tối liền ở lại Mai Cốt Chi Địa không ra, mỗi lần như vậy họ đều nghe được tiếng tiêu vang lên.
Lạc Hi Tuyết cảm thấy rất nhàm chán, cả ngày chỉ có đại tỷ cùng hai vị ca ca cùng mình chơi đùa, nhưng chơi đùa cũng chỉ có một chút, thời gian dài liền là luyện công. Điều này làm nàng cảm thấy nhàm chán vô cùng, cũng vô cùng hiếu kỳ rốt cuộc Lạc Cảnh Thiên đang làm cái gì.
“Muốn biết?”. Lạc Hi Nghiên nhìn nàng hỏi.
“Không muốn. Còn không phải chui vào đó luyện thổi tiêu sao, có gì đáng xem”. Lạc Hi Tuyết bĩu môi đáp, nhưng trong lòng lại hiếu kỳ vô cùng.
“Ngươi tốt nhất đừng giở trò ranh ma, muốn đến chỗ đó, có thể. Nhưng phải được mẹ đồng ý, nếu không đừng nghĩ”. Lạc Hi Nghiên nói.
Cách đó không xa, Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Tinh Quân hai mắt nhìn nhau, sau đó đều nở ra nụ cười gian xảo.
Họ nghe được cuộc nói chuyện của đại tỷ cùng con út, cho nên họ biết muốn để cho bốn vị ma ma đồng ý là vô cùng khó khăn. Có lần họ hiếu kỳ muốn tới xem, sau đó trực tiếp bị đánh cho một trận.
Cho nên chỉ có lén đến đó xem mới biết được bên trong rốt cuộc là cái gì.
Hai đứa bé này tuổi đời còn rất trẻ, mặc dù đã bước vào 16 tuổi, cũng miễn cưỡng xem như trưởng thành. Nhưng thực tế chúng hiểu cũng không nhiều, nhất là về võ giả. Nếu không cũng không có cái ý nghĩ này, bởi vì võ giả cấp bậc càng cao thì càng dễ dàng phát hiện có người đang tới gần, càng đừng nói tới hai đứa bé này ngay cả Luyện Linh Cảnh cũng chưa bước vào.
Lạc Cảnh Thiên trước giờ chỉ dạy ba đứa bé một bộ quyền pháp cơ bản, nhưng thực tế bộ quyền pháp đó là quyền pháp đúc luyện cơ sở cực kỳ hoàn mỹ. Có thể kích phát mọi mặt tiền lực của một cá thể, để cho họ phát triển thân thể tới mức hoàn mỹ nhất.
Cũng vì thế mà trước giờ hắn chưa từng dạy bọn nhỏ bất kỳ thứ gì khác ngoài bộ quyền pháp này, một phần là do muốn cho bọn chúng tích lũy cơ sở, phần còn lại là hắn muốn triệt để đem Ôn Dịch Chi Nguyên loại trừ, lúc đó mới có tâm tư đi dạy bọn nhỏ võ học.
“Ừm?”.
Lạc Thiên Y đang ngồi bên ngoài Mai Cốt Chi Địa, nàng hơi nhướng mày nhìn về một phía, sau đó sắc mặt sầm xuống.
“Tiểu tử này…”.
“Y tỷ, không cần quản chúng”. Lạc Cảnh Điềm bên cạnh nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy Y tỷ, Cảnh Thiên hắn không phải nói rồi sao? Hai tên tiểu tử này sớm muộn cũng sẽ tới. Để chúng chứng kiện một chút cũng xem như nếm trải sự đờ a”. Tố Băng Băng cười nói.
“Ta xem chừng sẽ bị dọa sợ chết khiếp”. Tiêu Nhược Thủy che miệng cười nói.
Nghe vậy, Lạc Thiên Y trên gương mặt băng lãnh cũng nở ra nụ cười.
Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Tinh Quân lén la lén lút đi tới Mai Cốt Chi Địa, khi tới bên ngoài, âm thanh tiếng tiêu liền truyền vào tai chúng, trong không khí ẩn chứa một loại đè nén nào đó khiến chúng vô cùng khó chịu.
“Nhị ca, ta có chút sợ”. Lạc Tinh Quân kéo lại Lạc Tinh Vũ thấp giọng nói.
“Sợ cái gì? Nhất định là lão ba làm, đây là muốn dọa sợ chúng ta mà thôi. Theo ta vào”. Lạc Tinh Vũ cắn răng nói.
Hai đứa nhỏ lén lút đi vào trong, bên trong không giống như những gì chúng nghĩ, đó là một cái cầu thang hướng xuống bên dưới, xung quanh đầy là tảo phát sáng chiếu sáng cầu thang.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó đều lấm la lấm lét đi xuống bên dưới.
Càng đi xuống, loại cảm giác đè nén kia tăng càng mạnh, sau khi xuống sâu hơn trăm mét vẫn chưa thấy được đáy, chúng liền dừng lại.
“Nhị ca, hay là chúng ta…”.
“Ngậm miệng, cho ta đi xuống”. Lạc Tinh Vũ cũng có chút sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Cuối cùng, sau khi xuống hơn ngàn mét, không khí xung quanh cũng đã trở nên khó thở, hai đứa nhỏ cũng tới được cuối cầu thang. Nhưng mà cuối cầu thang lại không có đường đi xuống, bởi vì khoảng cách với mặt đất lên tới vài chục mét, khoảng cách này chúng nó không thể nhảy xuống được.
Nhưng khi tới được chỗ này, chúng liền thấy được Lạc Cảnh Thiên đang đứng bên dưới, tay cầm Bạch Cốt Tiêu thổi ra âm thanh vô cùng kỳ lạ. Xung quanh là những vệt hắc ảnh bay tới bay lui, đối diện là một bức tường, trên bức tường vẽ lấy một vòng tròn với những họa tiết cổ quái.
Từ bên trong phát ra âm thanh rít gào, nghe vào tai giống như là hàng vạn tiếng gào thét hòa vào làm một, lại giống như đang rên rỉ làm người cực kỳ khó chịu.
Lần đầu tiên chúng thấy được Lạc Cảnh Thiên ở trong này đang làm gì, mặc dù không biết, cũng không hiểu, nhưng hai đứa bé lại có cảm giác rất thần kỳ.
Có vẻ như… cha của chúng ta… rất đáng sợ.
Trước đó có lẽ chúng sợ bị đánh, nhưng hiện tại là sợ thứ khác. Lạc Cảnh Thiên làm chúng liên tưởng tới những thế lực hắc ám chúng từng nghe kể trong truyện dân gian.
Chớp mắt liền tới buổi tối, hai đứa bé cũng đã rời đi. Kể từ ngày đó, hai đứa bé liền đang hoàng hơn rất nhiều, nhưng giống như… chúng cũng tránh mặt Lạc Cảnh Thiên càng nhiều.
Lạc Cảnh Thiên chính là muốn hiệu quả này, dù sao 20 năm qua, chuyện về hắn cũng đã dần lắng xuống, không giống như trước kia, hiện tại vốn không YMA3f có địch nhân gì, cũng không cần phải có một vị “chúa cứu thế”. Cho nên cũng rất ít người bàn tán về hắn, lại thêm Sở Như Mộng từng công bố không cho phép làm phiền mấy người họ, cho nên hai đứa nhỏ này cũng không biết được sự tích của cha mình.
Chúng vẫn cho rằng cha của chúng là một cái thương nhân giàu có, cùng hoàng thất quan hệ tốt mà thôi. Trong ký ức của chúng còn có một vị ông nội cùng bà nội, nhưng đã vài năm cũng đã không xuất hiện.
Kể từ ngày đó, mỗi ngày chúng đều lén lút tới xem Lạc Cảnh Thiên đang có âm mưu gì, có phải là đang thực hiện nghi lễ hắc ám gì không. Cho đến một ngày, khi chúng vừa tới bên ngoài Mai Cốt Chi Địa thì nghe thấy được một loại âm thanh đáng sợ.
“Nhị ca, ngươi nghe được gì không?”. Lạc Tinh Quân thấp giọng hỏi.
“Giống như… là bên dưới phát ra”.
Hai đứa nhỏ vội vàng lao xuống dưới xem, nhưng là khi thấy cảnh tượng bên dưới, hai đứa nhỏ liền bị dọa sợ xanh cả mặt.
Đập vào mắt chúng là thân hình Lạc Cảnh Thiên vẫn đang đứng trước bức tường kia, nhưng đối mặt cũng không phải là bức tường, bức tường kia sớm đã sụp đổ, thay vào đó là một cái động cực kỳ khổng lồ, từ bên trong đang có thứ gì đó, nó vươn lên bàn tay đầy móng vuốt muốn bò ra ngoài.
Sau đó, một con chuột khổng lồ bò lên, nhưng thân hình của nó không có khủng bố như trước kia, do toàn thân đều bị Lạc Cảnh Thiên thanh tẩy sạch sẽ, ôn dịch trên người đã không còn, hiện tại nó ngoài thân hình khổng lồ ra, chỉ còn là một cái sinh vật yếu ớt mà thôi.
Hai đứa nhỏ bưng kín miệng mình không dám tin, mặc dù chúng thấy qua ma thú khổng lồ, nhưng tối đa liền chỉ có vài chục mét. Nhưng chỉ tính riêng cái bàn tay của con chuột này cũng đã dài hơn 30m. Nếu không có cái động che đi thân thể của nó thì cũng biết thân hình nó khổng lồ cỡ nào.
Lạc Cảnh Thiên buông xuống Bạch Cốt Tiêu, trong mắt hắn không có sát khí, cũng không có thỏa mãn. Chỉ là một sự bình thản tới bình thường.
Suốt 20 năm qua, hắn cùng Ôn Dịch Chi Nguyên có thể nói là trải qua vô số tiếp xúc, từ ban đầu tức giận, tới phẫn nộ, lại tới bất lực cùng tuyệt vọc. Hiện tại, hắn nhìn Ôn Dịch Chi Nguyên không có loại cảm giác thành công, bởi vì hắn biết, con Ôn Dịch Chi Nguyên này mặc dù đáng hận, nhưng cái giá nó phải trả cũng đủ để nó chuộc tội.
Như hiện tại, nó bò lên, cũng không phải vì muốn trả thù Lạc Cảnh Thiên nhiều năm qua hành hạ nó, nó đi lên, chỉ là muốn hắn giúp nó giải thoát. Bị giam giữ suốt mấy ngàn năm, lại thêm 20 năm bị tiếng tiêu hành hạ. Nó sớm đã mất sạch ý nghĩ sống sót.
Lạc Cảnh Thiên đi tới, Ôn Dịch Chi Nguyên cũng đưa đầu tới. Hắn đưa tay ra nhẹ vỗ vỗ lên đầu Ôn Dịch Chi Nguyên sau đó nhẹ giọng nói.
“Lên đường thôi, ngươi cũng nên giải thoát rồi”.
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên nâng lên Bạch Cốt Tiêu đưa lên miệng bắt đầu thổi.
Bất Hủ Chương Nhạc – Táng Mộ Khúc!
Táng Mộ Khúc không chỉ có thể công kích, còn có thể đưa tiễn linh hồn đi vào luân hồi. Chính vì vậy mới gọi là Táng Mộ.
Âm thanh vang lên, Ôn Dịch Chi Nguyên trong mắt hiện lên sự giải thoát, cuối cùng nó hai mắt nhắm lại, đầu ngã xuống dưới đất. Lạc Cảnh Thiên dừng lại, thở dài một hơi, hắn nâng tay lên, một đạo hỏa diễm bắn vào trên người Ôn Dịch Chi Nguyên, rất nhanh liền đem Ôn Dịch Chi Nguyên đốt thành tro bụi.
(PS: Hôm nay bạo chương, đang tại gõ chữ, ai cảm thấy hay cho ta xin ít hoa với)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc