Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 405: Trợn tròn mắt



(PS: Thank JrCiC04609 đã tặng kẹo)

Lạc Cảnh Thiên đưa mắt nhìn vào trong, sau đó tay vung lên, một đạo ma lực bắn ra hòa vào xung quanh tường. Sau đó, cơn chấn động vang lên nhè nhẹ rồi tắt.

Xem như thành công, nhưng để cho không gian tái hòa hợp lại cần phải tốn thêm vài năm nữa mới có thể triệt để hồi phục hai thế giới.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên hai đứa con của mình, sau đó tay vung lên liền đem hai đứa nhỏ kéo xuống.

Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên phát hiện, hai đứa nhỏ cực kỳ sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn, thậm chí Lạc Tinh Quân gan nhỏ một chút, hai chân đều run lẩy bẩy.

“Thời gian qua lén vào xem thoải mái chứ?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười hỏi.

“Cha, chúng ta…”.

“Ngồi đi”. Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, dưới đất nhô lên một cục đất rồi hóa thành một cái ghế dài, hắn cũng đồng thời ngả về phía sau ngồi xuống.

Thấy cảnh này, hai đứa nhỏ trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên chúng thấy cha mình thể hiện bản lĩnh. Không nghĩ tới lại thần kỳ như vậy.

“Nghe nói, các ngươi một tháng trước lẻn vào hoàng cung trộm công pháp võ kỹ? Đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Hai đứa nhỏ ngồi trên ghế cúi đầu không nói lời nào.

“Là do ta không dạy cho các ngươi?”.

Đáp lại vẫn là sự im lặng.

“Xem ra là nguyên nhân này. Quân nhi, nghe nói, nửa năm trước ngươi vừa mắt một cô bé, nhưng lại cùng tình địch đánh không lại, bị người chê cười. Vũ nhi, ngươi thấy người khác gia nhập học viện, thế lực lớn. Ngươi cảm giác mình không bằng người khác, cho nên các ngươi mới kéo theo Tuyết nhi đi trộm đồ? Ta nói đúng chứ?!”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Cha, ngươi thế nào…”. Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Tinh Quân ngẩn ra, chúng cho rằng Lạc Cảnh Thiên không quan tâm tới chúng, nhưng mấy chuyện cỏn con này làm sao mà biết được?!

“Tưởng ta không biết? Thực tế mỗi chuyện của các ngươi ta đều biết, ta chẳng qua không muốn quản mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Cha. Ta không hiểu, rốt cuộc chúng ta làm sai cái gì? Từ nhỏ ngươi đã liền thiên vị tiểu Tuyết, đại tỷ ngươi càng không quản, mặc cho đại tỷ làm gì thì làm. Còn chúng ta, chỉ cần mắc phải một lỗi nhỏ liền đánh chúng ta. Rốt cuộc chúng ta có phải con ngươi hay không chứ?”. Lạc Tinh Vũ lớn giọng nói.

Lạc Tinh Quân không nói, nhưng ánh mắt đã đại biểu hết thảy.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ lắc đầu, sau đó tay đưa lên. Hai đứa nhỏ tưởng rằng hắn muốn đánh chúng cho nên vội nhắm mắt, răng cắn chặt. Nhưng là chờ một lúc cũng không thấy gì liền mở mắt ra.

“Thế nào? Cho rằng ta lại sẽ đánh các ngươi?”. Lạc Cảnh Thiên buồn cười hỏi.

“Cha, chúng ta…”.

“Trước kia ta đánh các ngươi, đó là vì các ngươi làm sai. Mẹ các ngươi dạy các ngươi phép đối nhân xử thế, nhưng các ngươi một câu cũng không nghe vào. Có người nào lại đem độc hạt bỏ vào bàn đạo sư? Có người nào dùng băng thảo cho hòa lẫn hỏa thảo rồi ném vào nhà tắm như các ngươi không?”.

“Các ngươi quậy phá xem như xong, ngay cả đạo sư cũng dám mắng? Ta đánh các ngươi là sai?”. Lạc Cảnh Thiên nghiêm mặt nói.

Nhưng thực tế trong lòng hắn lại vui vẻ vô cùng, bởi vì chứng tỏ bọn nhỏ có sức sống, hơn nữa những cái kia chỉ là vấn đề nhỏ, lại không gây nguy hiểm gì. Nhiều nhất liền để người khác khó chịu một chút mà thôi, nhưng dù sao làm cha cũng phải có uy nghiêm, hơn nữa cũng phải dạy bọn nhỏ cái gì đúng, cái gì sai.

Cho nên hắn mới đánh chúng.

“Cha, đều là chuyện trước kia, ngươi nói lại làm gì?”. Lạc Tinh Vũ lẩm bẩm nói.

“Rất tốt, vậy ngươi từng hỏi ta, chừng nào mới dạy các ngươi võ kỹ. Ta không phải nói chờ nửa năm sau sao? Các ngươi thế nào? Lại chạy tới Sở quốc chộm đồ? Nếu không phải có Sở Du Du bảo vệ, các ngươi biết mình sẽ nhận lấy hậu quả gì sao? Nhẹ thì tại chỗ xử tử, nặng thì tru di cửu tộc. Đây là tử tội, ở bất kỳ chỗ nào đều như nhau”.

“Cha! Đó là Du Du tỷ, sao lại nói tục danh của nàng? Mặc dù ngài là cha của đại tỷ, nhưng Du Du tỷ cũng sẽ không nể tình đó a”. Lạc Tinh Quân kinh hãi thốt lên.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, hắn hiện tại có chút hối hận khi không cho đám nhỏ này biết thân phận của chúng IrCrry là ai. Đều mẹ nó đem mặt mũi của hắn ném sang tây thiên rồi.

Phốc!

Đột nhiên tiếng cười vang lên, hai đứa nhỏ nhìn qua liền thấy được mấy người Lạc Cảnh Điềm không biết từ lúc nào đã đứng ở đó xem bọn họ.

“Ha ha ha, Cảnh Thiên, ta sớm nói không nên làm thế. Hiện tại hối hận đi”. Tố Băng Băng che miệng cười nói.

Dù sao bị con trai mình nghĩ thành dạng này, thật đúng là hài hước.

“Tứ ma ma, ngài nói gì? Chẳng lẽ các ngươi cũng biết…”. Lạc Tinh Vũ kinh ngạc thốt lên, nhưng sau đó vội che miệng lại.

“Biết cái gì?!”. Lạc Cảnh Điềm kinh ngạc hỏi.

“Lão cha… hắn vừa mới… giống như… đang… đang làm… làm lễ hiến tế…”. Lạc Tinh Vũ ấp úng nói.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu tới.

Thần mẹ nó hiến tế.

Ha ha ha.

Chúng nữ phá lên cười, thật sự, nếu như dựa vào tư duy đám nhỏ này, vừa rồi Lạc Cảnh Thiên thật sự giống như là đang làm hiến tế. Cũng không thể trách chúng nghĩ như vậy, ai bảo Lạc Cảnh Thiên thích tỏ ra thần bí. Lại còn giấu chính con của mình, có lẽ đây chính là tổ truyền, Lạc Thiên Vũ hố Lạc Vũ Quân, Lạc Vũ Quân lại hố hắn, giờ hắn lại hố chính con mình.

Nói là tay nghề tổ truyền cũng không quá chút nào.

“Hừ, thay quần áo, theo ta vào thành”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nói một câu rồi đi ra ngoài.

Hắn sợ nhịn không được lại đánh cho hai đứa nhỏ này một trận.



Mang theo đám người tới Sở quốc, Lạc Cảnh Thiên một hướng đi thẳng tới hoàng cung. Ngay tại cổng hoảng cung, Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Tinh Quân đang cho rằng Lạc Cảnh Thiên mang chúng tới là muốn bồi tội, cho nên hết sức sợ hãi.

Cho đến khi một tên lính gác ngăn lại, Lạc Cảnh Thiên liền đưa ra một tấm lệnh bài, sau đó liền được thả vào. Hơn nữa thái độ của tên lính canh hết sức cung kính, hai đứa nhỏ mới hiểu được không phải như chúng nghĩ.

Lạc Hi Tuyết hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia, mặc dù bình thường nàng cũng có thể đi vào, nhưng thật sự không phải chỗ nào cũng có thể đi. Hơn nữa còn phải được Lạc Hi Nghiên dẫn đi, nếu không rất dễ dàng bị bắt lại.

Mà hiện tại, Lạc Cảnh Thiên lại trực tiếp hướng thẳng về nơi ở của Sở đế, điều này làm nàng có chút lo lắng.

“Đứng lại! Người nào?!”. Khi tới cổng đám người liền bị lính gác cản lại.

Lạc Cảnh Thiên còn chưa kịp lên tiếng thì một âm thanh khác vang lên.

“Chuyện gì ồn ào ngoài đó?!”. Một người thân hình cao lớn đi tới, gương mặt có chút đáng sợ lại thêm thân hình khổng lồ làm bọn nhỏ sợ hãi núp sau Lạc Cảnh Thiên.

“Cha, đây là Hạ tướng quân, rất đáng sợ”. Lạc Tinh Vũ lo lắng nói.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay tát lên đầu hắn một cái, sau đó đi thẳng tới.

Hai tên lính gác muốn ngăn lại, nhưng mà Hạ Thần đột nhiên quát lên.

“Lùi lại”.

Sau đó, hắn đi tới, gương mặt nở ra nụ cười, dang rộng cánh tay ra ôm lấy Lạc Cảnh Thiên cười lớn nói.

“Ha ha, lão đại, ngươi cuối cùng cũng chịu ra ngoài”.

“Vẫn tốt chứ?!”. Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

“Đương nhiên, lão đại ngươi không nhìn một chút ta là ai? Sở quốc đại tướng quân đó a”.

“Hắc, mập lên không ít, xem ra thời gian qua ngươi sống rất tốt đó a”.

“Ha ha, đúng, các ngươi đều mắt mù sao? Ngay cả Lạc đại nhân cũng dám ngăn cản? Chán sống rồi đúng không?”. Hạ Thần gương mặt dữ tợn trợn mắt lên nhìn hai tên lính canh quát.

“Lạc… Lạc đại nhân?”.

“Lạc đại nhân thứ tội, thuộc hạ không biết là…”.

“Được rồi, đứng lên đi. Ngươi cũng đừng lớn tiếng, nơi này còn có trẻ con đâu. Dọa ai đây”. Lạc Cảnh Thiên đánh nhẹ một quyền lên ngực Hạ Thần cười nói.

Hạ Thần lúc này cũng chú ý tới đám người phía sau, sau đó nở ra nụ cười niềm nở nói.

“Các vị chị dâu tốt”.

“Tiểu Hạ, ngươi a, tính cách nóng nảy vẫn không bỏ được”. Tiêu Nhược Thủy cười nói.

“Không có cách, bản tính rồi. Đúng, đây sẽ không phải là…”.

Bốp!

Lạc Cảnh Thiên trực tiếp cho hắn một cái tát lên đầu, cười mắng nói.

“Con trai con gái của ta ngươi cũng không nhận ra? Người làm thúc thúc như ngươi thật đúng là vô dụng”.

“Ây… cái này không trách được ta a lão đại, bọn nhỏ phải đi học, ta lại không thể tới trường quấy rầy chúng chứ? Lại nói tiểu Du cùng tiểu Hiên tại cũng không cần lo lắng cái gì”. Hạ Thần cười gượng nói.

“Đây chính là lý do ngươi không tới xem chúng? Mượn cớ cũng không cần dùng lý do ngu xuẩn này. Nhìn chúng một chút thì tốn bao nhiêu thời gian?”. Lạc Cảnh Thiên tức giận đá hắn một cái.

Phía sau, Lạc Tinh Vũ, Lạc Tinh Quân cùng Lạc Hi Tuyết trợn tròn mắt.

Đây chính là Hạ đại tướng quân đó a.

Sở quốc một trong hai đại tướng quân, thực lực thâm bất khả trắc, từng tham gia nhiều cuộc đại chiến, năm đó xây dựng Bích Thủy Đàm, lại đánh hạ đế quốc để xây dựng Sở quốc ngày nay. Càng là tham gia qua bình định Thánh địa cùng với đại chiến Tây Hải huyết tẩy Thần địa.

Người như vậy, lại cùng cha mình xưng huynh gọi đệ? Còn nguyện xưng là lão đại?!


(PS: Đoán xem hôm nay sẽ bạo mấy chương :v )

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.