Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 406: Tới đây đi



“Thiên Sở đâu?”.

“Hắn a, lúc này hẳn là đang ở huấn luyện tràng, muốn đi xem một chút không?”.

“Có thể, ta cũng muốn xem xem thời gian qua các ngươi làm được những gì”.

“Vậy đi thôi”.

Hạ Thần cười nói dẫn đường.

“Đi a”. Lạc Hi Nghiên đẩy mấy đệ đệ muội muội của mình cười nói.

“Không phải, đại tỷ, lão cha hắn…”. Lạc Tinh Vũ khó tin nói.

“Không phải muốn biết sao? Đi theo là được. Ta có thể nói cho các ngươi biết, lão ba mặc dù ít cùng các ngươi chơi, mặc dù không để ý quá nhiều về những chuyện các ngươi gặp phải. Nhưng lão ba vì các ngươi làm rất nhiều thứ, cũng không phải lão ba không muốn dạy các ngươi những thứ cao siêu, mà là các ngươi còn chưa có đạt được yêu cầu”. Lạc Hi Nghiên nhẹ giọng nói.

Lạc Tinh Vũ há hốc mồm nói không ra lời, bởi vì hắn thật sự không biết cái gì, cho nên cũng không biết phản bác ra sao.

Rất nhanh, đám người liền đi tới huấn luyện tràng. Nơi này là nơi Sở quốc huấn luyện ma thú tăng lên quốc lực của mình. Hạ Thần mang theo đám người tới dẫn tới không ít người chú ý. Cũng không có người nào nhận ra mấy người Lạc Cảnh Thiên, dù sao 20 năm qua, người gặp qua hắn cũng không còn ở lại cái vị trí này. Hiện tại đều là người trẻ tuổi.

“Hạ tướng quân”. Đám binh lính vội cúi chào.

“Miễn lễ, Lăng tướng quân đâu?”. Hạ Thần trầm giọng hỏi.

“Bẩm tướng quân, Lăng tướng quân một lát nữa mới tới. Không biết tướng quân tới đây là…”.

“A… ta tới xem một chút, các ngươi không cần quan tâm. Đúng, hiện tại có chỗ ‘chơi đùa’ không? Bản tướng muốn dẫn người đi làm nóng cơ thể một chút”.

“Bẩm tướng quân, không biết tướng quân muốn loại hình nào? Muốn dùng cho ai?”.

“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?”. Hạ Thần trợn mắt lên nói.

“Bẩm tướng quân, đây là Lăng đại nhân dặn dò, là đối với tính mạng tôn trọng. Thuộc hạ không thể để cho người năng lực không đủ đi chơi những thứ không nên chạm vào”.

Tên lính kia nói xong, không biết vô tình hay cố ý liếc qua đám người Lạc Cảnh Thiên. Trong mắt hắn, mấy người Lạc Cảnh Thiên có vẻ như là họ hàng của Hạ Thần, cho nên mới được Hạ Thần mang theo tới huấn luyện tràng.

“Cho ta cái lớn nhất, có chuyện bản tướng chịu trách nhiệm”. Hạ Thần lớn giọng quát.

“Vâng, tướng quân”.

Nhìn tên kia rời đi, Hạ Thần mới quay lại nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

“Đừng để ý, hắn chỉ là muốn tốt cho ngươi. Cũng không phải có ý gì”.

“Ta biết, chẳng qua, ta không nghĩ tới ngươi cũng có thể nhìn ra. Xem ra so với năm đó chỉ biết đánh nhau thì tốt hơn nhiều”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.

“Ha ha, nhiều năm lăn lộn cũng phải biết được một chút, đi thôi”. Hạ Thần cười đáp, sau đó dẫn Lạc Cảnh Thiên tới đấu trường.

Chính là đấu trường, nơi này mở ra không phải vì làm dịch vụ, mà là vì để đám binh lính thể hiện.

Khi tới nơi, mấy đứa nhỏ Lạc Tinh Vũ bị cảnh tượng trước mặt làm choáng ngộp, cả một nơi rộng lớn bị xây thành giống như là một cái đấu trường, xung quanh được xây dựng cao tới vài chục mét, bên trên có ghế ngồi giống như một cái đấu trường thực sự.

Nơi này vốn dĩ không phải dành cho đám binh lính, mà để cho những người như Hạ Thần huấn luyện. Trước kia đem Thần địa đánh bại, nhân loại lẫn yêu tộc lấy được không thiếu thứ tốt, nhất là về mặt ma thú, họ biết được cách đem ma thú thuần phục cùng bồi dưỡng.

Giống như năm đó Thần chủ lấy ra 10 con ma thú cấp sáu, hình thể so với ma thú cấp năm nhỏ hơn rất nhiều nhưng thực lực lại mạnh gấp mấy chục lần. Sau 20 năm, kỹ thuật này cũng càng lúc càng hoàn thiện. Cho đến hiện tại, nhân loại cuối cùng đem ma thú hình thể áp súc chỉ còn chưa tới 10 mét, nhưng thực lực lại mạnh ngang với Thánh cảnh đỉnh phong.

Những năm qua Lạc Cảnh Thiên dù không ra ngoài nhưng đều biết những thứ này, Sở Như Mộng mỗi lần tới đều cùng hắn nói rất nhiều thứ.

“Tướng quân, cần ta chuẩn bị ma thú cấp độ nào?”. Tên lính vừa rồi đi tới cúi đầu hỏi.

Hạ Thần không có đáp mà quay qua nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Muốn thử một chút không?”.

“Cũng được. Lâu ngày không hoạt động, thân thể này đều sắp thành phế phẩm, hoạt động một chút cũng không tệ lắm”. Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.

“Tốt, vậy ngươi đi vào trong, ta chuẩn bị đưa ma thú lên”. Hạ Thần nói xong liền cho người đưa đám người Lạc Cảnh Điềm lên khán đài, Lạc Cảnh Thiên thì đi thẳng vào bên trong.

Sau một lúc.

“Hạ tướng quân, ngài xác định?”. Tên lính kia khó tin hỏi.

“Cứ làm theo lời ta nói, đem đỉnh cấp ma thú thả ra. Đúng, chuẩn bị nhiều một chút, không cần tiết kiệm”. Hạ Thần nói.

“Nhưng mà…”.

“Nghe lệnh!”.

“Vâng, tướng quân”.

Chẳng lẽ tướng quân cùng tên tiểu tử kia có thù? Nhưng tại sao phải dùng biện pháp này?!

Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, đỉnh cấp ma thú là cấp độ sức mạnh vượt qua Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng chưa có bước vào cấp sáu. Để một con ma thú như vậy đi cùng tên thanh niên kia chiến đấu… đây không phải là gián tiếp giết người thì là gì?!

Hơn nữa tướng quân còn nói chuẩn bị tới vài con, đây không phải thêm chuyện sao? Đám ma thú kia cũng không phải dễ khống chế như vậy.

Rất nhanh, Hạ Thần liền đi lên ngồi cùng mấy người Lạc Cảnh Điềm nhìn xuống dưới đấu trường, không chỉ thế, nghe được tin có người muốn cùng đỉnh cấp ma thú vật lộn, có không ít người bắt đầu tới xem.

“Bắt đầu được chưa?!”. Lạc Cảnh Thiên có chút nhàm chán quay lại hỏi.

“Tốt, thả ra ma thú”. Hạ Thần lớn giọng nói.

Ầm! Ầm!

Từ dưới mặt đấy đấu trường tách ra một cái hố, từ bên dưới, ma thú được đưa lên, nó giống như một con báo đen, nhưng mà hai chiếc răng hàm rất dài, cái đuôi giống như lưỡi kiếm vô cùng sắc bén. Toàn thân là một màu đen tuyền, tứ chi vô cùng tráng kiện. Nhìn qua uy thế vô cùng, giống như hình thể của nó, người ta đều gọi nó là Hắc Báo.

mà hiện tại nó toàn thân đều bị xích sắt xích lại, ngay khi vừa lên khỏi mặt đất, nó liền đem dây xích trên người vặn đứt, sau đó rống lên một tiếng.

“Tướng quân, thật mặc kệ?”. Tên lính kia lần nữa hỏi Hạ Thần.

Nhưng lần này, đáp lại hắn không phải là Hạ Thần, mà là Lăng Thiên Sở. Hắn vừa mới tới, cũng thấy được Lạc Cảnh Thiên, sau khi hỏi thăm một chút liền biết rõ sự việc, thế là hắn liền vỗ vai tên kia nói.

“Đứng xem là được, không cần quản”.

Rống!

Hắc Báo nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên ở gần nhất, nó rống giận liền lao lên, một chảo giơ lên chụp xuống.

Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng lách người né tránh, sau đó chân nhẹ dùng lực, toàn thân nhẹ nhàng bay lên đạp lên trên đầu của nó. Chân của hắn giống như hóa thành tạ ngàn cân đem Hắc Báo ép sát xuống dưới đất không ngóc đầu lên nổi.

Hạ Thần ở bên trên khóe miệng giật giật, hắn phán đoán thực lực của Lạc Cảnh Thiên đã rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại biến thái tới mức độ này. Dùng một chân liền ép Hắc Báo ngóc đầu không nổi? Cái này còn đánh cái rắm.

“Cho ta thả ra hai, không, ba con”. Hạ Thần lên tiếng.

“… 9AR1U Vâng, tướng quân”. Tên lính kia cũng bị làm kinh hãi, ngây ra một chút mới đáp lại được.

Sau đó, hắn hạ lệnh, người bên dưới lại bắt đầu thả ra ba con Hắc Báo.

Vừa đi lên liền bắt đầu bổ nhào về phía Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng đầy ý cười, hắn tung người lên, chân giơ lên từng cước mà đem Hắc Báo đạp bay.

Sau khi rơi xuống, Lạc Cảnh Thiên giống như một cơn gió nhẹ nhàng đem cả bốn con Hắc Báo đẩy vào một chỗ, sau đó dưới mặt đất nhô lên từng sợi dây xích tử sắc kỳ lạ đem chúng trói lại dính trên mặt đất.

Lạc Cảnh Vận dụng Âm Ti Trói Buộc đem chúng trói chặt lại, sau đó đi tới trước mặt chúng, hai tay chắp sau lưng lẳng lặng đứng nhìn. Khoảng cách hai bên chưa tới một mét, chỉ cần đưa chân ra liền có thể chạm vào Lạc Cảnh Thiên, nhưng bốn con Hắc Báo vùng vẫy cỡ nào cũng không vượt qua được khoảng cách này.

Nhìn bốn con ma thú vùng vẫy trong bất lực, Lạc Cảnh Thiên khẽ lắc đầu, với thực lực của hắn hiện tại, đám ma thú này dù lên tới trăm vạn con cũng không tạo cho hắn nổi một tia uy hiếp. Hắn đưa tay vung lên, Âm Ti Trói Buộc hóa giải.

Bốn con Hắc Báo thấy vậy liền rống lên, lần nữa bổ nhào về phía Lạc Cảnh Thiên. Nhưng mà ngay khi chúng còn tại trên không trung liền thấy được Lạc Cảnh Thiên giống như thân ảnh càng lúc càng khổng lồ, cảm giác nguy hiểm ập tới làm chúng cưỡng ép chệch hướng rơi xuống.

Lạc Cảnh Thiên khẽ nhếch miệng, chân bước lên một bước, bốn con Hắc Báo liền lùi một bước.

Đây là bị uy thế của hắn dọa lùi.

Thấy cảnh này, đám người trên khán đài trợn mắt há mồm, nhất là ba cái đứa nhỏ Lạc Tinh Vũ, chúng con mắt tràn ngập ánh sáng sùng bái. Cha của chúng lại mạnh mẽ tới như vậy, lần đầu tiên trong đời chúng vì có một người cha như vậy mà nổi lên cảm giác tự hào.

Bốn con Hắc Báo giống như bị dọa sợ, chúng liên tục lùi lại, sau đó từ con đường cũ trốn xuống bên dưới đấu trường.

“Không có ý nghĩa”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Chỉ là ngay vào lúc này, một thân ảnh từ trên không hạ xuống, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy người này liền nhẹ cười một tiếng.

“Cùng ta đánh đi. Lâu rồi chưa cùng ngươi luận bàn”. Sở Như Mộng nhẹ cười nói.

“Tới đây đi”. Lạc Cảnh Thiên trên mặt hiện lên ý cười đáp lại.

(PS: k biết viết nổi thêm 2c không nữa, lên k nổi thì m.n chờ ngày mai nhé :v)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.