(PS: thank DiệpThiênĐế đã tặng kẹo) “Kia… kia không phải Sở đế sao?!”.
Lạc Tinh Vũ kinh ngạc thốt lên.
“Đừng ngạc nhiên, ngươi phải biết, lão ba là một nhân vật truyền kỳ. Cùng Sở thúc quen biết cũng không có gì lạ, hơn nữa… bình thường Sở thúc vẫn đến nhà chúng ta. Các ngươi đều chạy ra ngoài chơi làm sao biết được”. Lạc Hi Nghiên lạnh nhạt nói.
“Không phải chứ? Đại tỷ, ngươi nói là thật?”. Lạc Hi Tuyết kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói nhiều, chú ý trận đấu”. Lạc Hi Nghiên khẽ nói.
Dưới đấu trường, Sở Như Mộng lấy ra song kiếm, khí thế của hắn đem không khí xung quanh biến thành vặn vẹo.
Lạc Cảnh Thiên khẽ cười, hắn có thể cảm giác được, Sở Như Mộng thực lực cũng không dưới hắn. Huyết mạch phượng hoàng quả nhiên là mạnh mẽ, thực lực hắn lúc này ít nhất cũng đã là nửa bước Thần cảnh.
“Không tệ, tới đây đi”. Lạc Cảnh Thiên lấy ra Bạch Cốt Tiêu cười nói.
Sở Như Mộng cười cười, nâng lên song kiếm, trong nháy mắt, hắn liền xuất hiện ở bên cạnh Lạc Cảnh Thiên. Song kiếm giơ lên, trực tiếp một chiêu Tam Liên Kích Ảnh bắn ra.
Lạc Cảnh Thiên đem ma lực quán thâu vào Bạch Cốt Tiêu, tạo ra một tầng chắn bên trên, liên tục ngăn lại công kích.
Sở Như Mộng một phát bạt kiếm, cũng chính là đem kém chém ngang hướng xuống dưới chân, Lạc Cảnh Thiên vội nhảy lên, dưới chân hành xuất hiện một vết chém sâu hoắm. Lạc Cảnh Thiên càng lúc càng hào hứng, hắn vung tay lên, Băng Phong Chi Địa bao phủ.
Hàn Băng Thịnh Yến!
Mua băng rơi xuống tạo ra một tầng ma lực bao phủ xung quanh, Sở Như Mộng cười nhạt nói.
“Ta sẽ không trúng một chiêu hai lần”.
Dứt lời, hắn tụ lực vào kiếm, tại xung quanh quét một cái, một trận sóng xung kích bắn ra bốn phía đem toàn bộ ma lực rải rác xung quanh quét sạch sẽ. Đồng thời, cơ thể phát lực bay thẳng lên trên cao, hắn tung kiếm trong tay lên, dùng chân đạp mạnh một cái.
Thanh kiếm giống như mũi tên bắn mạnh về phía Lạc Cảnh Thiên. Lạc Cảnh Thiên vội vận dụng ma lực tụ hợp lại thành tấm khiêng chắn. Thanh kiếm cắm vào tấm khiêng, cùng lúc đó Sở Như Mộng cũng xuất hiện, một chân đạp mạnh vào chuôi kiếm, trực tiếp đem thanh kiếm đâm xuyên qua khiêng chắn.
Lạc Cảnh Thiên nâng lên Bạch Cốt Tiêu, vẽ ra một cái ma pháp trận.
Thiên Mệnh Khả Biến!
Thanh kiếm biến mất, sau đó xuất hiện ở phía sau lưng, lao thẳng về Sở Như Mộng. Nhưng mà kiếm của Sở Như Mộng giống như ẩn chứa linh tính, Sở Như Mộng có thể cảm giác được rõ ràng kiếm của mình ở nơi nào.
Ngay khi thanh kiếm lao tới, hắn liền né người để thanh kiếm xuyên qua, sau đó lại tiếp tục dùng chân đạp vào chuôi kiếm lần nữa.
Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra, Vạn Tượng Thiên Dẫn phát động, thanh kiếm trực tiếp bị hắn hút tới hất về phía sau, ngay sau đó, hai tay hắn xuất hiện tàn ảnh khi bấm pháp quyết, trong nháy mắt, từ thân thể hắn lao ra vô số phân thân.
Sở Như Mộng nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại. Toàn thân hắn giống như trở lên yên tĩnh như nước, dưới chân xuất hiện một hình bát quái. Địa trận phát động, ngay sau đó, hàng trăm thanh kiếm do linh lực hóa thành bắn về các phân thân. Trong nháy mắt liền xé tan phân thân phát hiện bản tôn.
Nhưng mà hắn đã trúng kế của Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Thiên nhân cơ hội lùi lại phía sau, nâng lên Bạch Cốt Tiêu bắt đầu thổi.
Ở phía ngoài, mấy người Lạc Cảnh Điềm vội đứng lên phát động linh lực tạo ra một vòng bảo vệ quanh đấu trường.
Ngay sau đó, âm thanh phát ra.
Bất Hủ Chương Nhạc – Thống Khổ Thiên Khúc.
Sở Như Mộng biến sắc, trong mắt hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ âm công bắn tới. Không chút do dự, hắn lao thẳng lên trên không trung, sau lưng xuất hiện hư ảnh phượng hoàng, đôi cánh bắt đầu vỗ.
Phượng Hoàng Tung Cánh!
Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên, tay đưa ra búng một cái.
Tách!
Trên bầu trời, một cái vòng tròn ma pháp xuất hiện.
Tinh Vân Vẫn Lạc!
Sở Như Mộng giật mình nhìn lên, chào đón hắn là một viên vẫn thạch khổng lồ rơi xuống. Mà Lạc Cảnh Thiên nhân lúc này cũng dùng ra tuyệt kỹ của mình.
Vạn Thế Khai Hoa!
Trong lúc nguy cấp, hư ảnh phượng hoàng sau lưng chụp lại đem Sở Như Mộng bao bọc. Đây không phải là dục hỏa trùng sinh như lần trước, mà là một loại bảo vệ. Dù sao họ cũng không có dùng toàn lực, chỉ là nếm thử thực lực của đối phương mà thôi.
Oanh!
Ngay tại lúc công kích sắp va chạm, Sở Như Mộng bỗng nhiên biến đổi, hắn bắt đầu phản kích.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, đây không phải là Phượng Vũ Cửu Thiên sao? Chính là dùng chiêu này mà lần trước Sở Như Mộng đem nước biển cả cái Tây Hải bốc hơi sạch sẽ.
Hắn vội đưa tay ra, trên không trung nhanh như chớp vẽ ra ma văn ahW4m tạo thành một cái ma pháp trận ảo diệu.
Thời Không Kính!
Công kích của Sở Như Mộng chạm vào Thời Không Kính, sau đó cả hai hòa vào làm một, Lạc Cảnh Thiên vội đẩy một cái, uy lực chiêu thức bị toàn bộ hóa giải biến thành vô vàn cánh hoa bay trên không trung.
Cả hai người đồng thời dừng tay, đồng thời ngửa đầu lên trời cười lên ha hả.
Đám người xung quanh đổ mồ hôi lạnh.
Hai vị đại lão, các ngươi luận bàn cũng nhìn một chút vị trí, đấu trường đều bị các người làm cho kém chút sụp đổ đó a.
Toàn bộ đấu trường, ngoài nơi được mấy người Lạc Cảnh Điềm bảo vệ ra thì những chỗ khác đều xuất hiện vô số vết nứt do dư ba trận chiến để lại. Nhưng không có người quan tâm, bởi vì lúc này, người xuất hiện tại đây đã lên tới con số cả vạn người.
Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên đi tới gần, hai người ôm nhau một cái rồi buông ra.
“Hảo huynh đệ, thực lực không có thụt lùi a”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Ta là liều mạng tu luyện, không giống như ngươi thiên mệnh chi tử. Ngươi cười cái rắm”. Sở Như Mộng quyền đấu đánh lên vai hắn một cái cười đáp.
“Thấy không! Các ngươi thấy không?! Là cha ta, cha ta đánh ngang với Sở đế!”. Lạc Tinh Quân hưng phấn kêu to.
“Là… là thật, lão cha lúc nào mạnh như vậy?!”. Lạc Hi Tuyết đưa tay bóp cánh tay Lạc Tinh Vũ, thấy hắn kêu lên đau đớn nàng liền nhẩy cẫng lên kinh ngạc nói.
Ngay lúc này, đám người xung quanh đồng loạt quỳ xuống một gối, âm thanh đồng đều vang lên.
“Bái kiến Lạc đại nhân”.
Tràng cảnh này, từ khi sinh ra đến giờ, ba cái đứa nhỏ chưa từng chứng kiến qua. Những người này lại đang bái cha của họ.
Lạc Hi Tuyết bưng kín miệng không dám tin, Lạc Tinh Vũ cùng Lạc Tinh Quân ngây ra như phỗng. Chúng cảm giác mình giống như đang nằm mơ, nếu như đây thật là lão cha chúng vẫn biết, như vậy vì cái gì nhiều năm như vậy…
Sau ngày đó, ba đứa bé trở lên ngoan ngoãn cực kỳ, cái gương mặt kinh hãi của chúng, nhất là khi biết được hắn từng làm qua những gì, vẻ mặt đó làm Lạc Cảnh Thiên thỏa mãn vô cùng.
Nửa năm sau đó, Lạc Cảnh Thiên cũng dạy cho ba đứa nhỏ rất nhiều thứ mới lạ, chỉ có điều hắn khá tiếc nuối là không có đứa nào có thiên phú trở thành pháp sư, điều này làm hắn khá đáng tiếc, chi nên chỉ có thể dạy chúng trở thành võ giả.
Mặc dù không có thiên phú trở thành pháp sư, nhưng thiên phú của chúng cũng rất khá, tốc độ tu luyện cũng không chậm.
Lạc Cảnh Thiên sau vài chục năm, cuối cùng cũng lần đầu tiên trong đời tổ chức một cái hôn lễ vô cùng to lớn. Có lẽ hắn cảm giác vô cùng áy náy với chúng nữ cho nên mới tổ chức lớn như vậy. Dù cho không có ai nói câu nào, dù cho người đời đều biết họ là vợ hắn, nhưng mà hắn vẫn cực kỳ áy náy.
Một cái hôn lễ đối với một nữ nhân quan trọng thế nào cũng không cần nói, chính vì thế hắn mới quyết định tổ chức lớn như vậy. Thế giới này cũng không có nhiều tập tục rườm rà như vậy, cho nên cũng không mất nhiều thời gian.
Vài năm sau đó, khi hai thế giới bắt đầu dung hợp, hắn mới cùng đám người Sở Như Mộng nói qua về chuyện ở Mai Cốt Chi Địa cùng với người của Phong Linh Đại Lục, mấy người Sở Như Mộng mặc dù đã sớm biết, nhưng nghe nói sắp gặp được đều có chút kích động.
Dù sao đây không khác nào là đi du lịch một cái thế giới mới, phong cảnh, phong tục tập quán, cách sinh hoạt… đủ thứ đều có thể hấp dẫn bất kỳ người nào. Nhất là khi nghe được còn có ma vật, đám người càng thêm nóng lòng.
Toàn bộ Thiên Linh Đại Lục trở lên cực kỳ hưng phấn, bởi vì tin tức này Lạc Cảnh Thiên cũng đã công bố ra ngoài. Hắn không biết Phong Linh Đại Lục đã qua bao lâu, gặp qua cái gì, nhưng ít nhất hắn có thể làm được là để cho người dân ở Phong Linh Đại Lục có một tương lai vô hạn.
Khi dung hợp hai thế giới, loại cản trở trước đó cũng sẽ biến mất, mà Thiên Linh Đại Lục cũng có thể bước vào thế giới cấp độ vũ trụ. Chính là trở thành một phần của vũ trụ chân chính.
Đám người Lạc Cảnh Thiên đang tại Mai Cốt Chi Địa yên lặng chờ đợi, dung hợp đã gần kết thúc, sau vài giờ…
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, hai đại lục cuối cùng cũng hòa vào làm một, Phong Linh Đại Lục chính thức trở thành một phần của thế giới chủ, cùng lúc đó, chỉ trong nháy mắt, một đợt năng lượng thuần khiết bao phủ toàn bộ đại lục.
Cảm nhận trong cơ thể điên cuồng tràn vào năng lượng tinh thuần, Lạc Cảnh Thiên biết rõ đây là quy tắc vũ trụ hàng lâm.
Không chỉ là hắn, toàn bộ sinh linh trên mảnh đại lục này đều nhận được năng lượng thuần khiết tẩy lễ. Đây chính là thứ đánh dấu cho một thế giới bước vào cấp độ vũ trụ.
Vô tận khả năng, vô tận tương lai cùng với… vô vàn nguy hiểm.
(PS: khục, sau chương này, chương sau main sẽ chính thức rời, ta đang suy nghĩ nên cho ai đi cùng, 4 đứa con ta chuẩn bị cho chúng nó ở lại, còn 4 nữ thì ta định mang đi hết. Dù sao mỗi người đều có điểm mạnh, có rất nhiều khả năng hỗ trợ main, ta cũng định cho cả Sở Như Mộng đi theo, nhưng mà k biết nên sắp xếp thế nào. Khó nghĩ quá)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.