Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 408: Tiểu Nguyệt bị bắt (1/5)



“Cảm giác thật thoải mái”. Sở Như Mộng cảm nhận trong cơ thể linh lực dồi dào liền nhỏ giọng nói.

Bởi vì chỉ trong giây lát đó, hắn trực tiếp bước vào cấp độ Thần cảnh, hơn nữa mức độ linh lực tinh thuần tới đáng sợ, nếu như không phải không có mốc để so sánh, với nồng độ linh lực hiện tại hắn đã bước vào Thần cảnh đỉnh phong.

Mà Lạc Cảnh p2Kb5 Thiên cũng trực tiếp nhảy tới Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ tư.

Với thực lực này, tại trong vũ trụ, hắn có thể xem như… tạp binh. Dùng trong chiến tranh chính là tốt thí, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nghe thì rất đáng ngại, nhưng mà cũng không phải đáng lo tới như vậy. Bởi vì chỗ nào cũng có quy tắc ở chỗ đó, vũ trụ cũng vậy.

Trong vũ trụ có hết thảy gồm ngũ đại Tinh Quốc cùng tam đại Linh Quốc, đương nhiên, những thứ này để nói sau, dù sao Thiên Linh Đại Lục vừa bước vào cấp độ vũ trụ, trong thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào.

Hai cái thế giới từ một tách làm hai, hiện tại lại lần nữa dung hòa vào làm một, thế giới cũng biến đổi theo cấp độ nhân. Không chỉ là ở mặt nguyên khí, bao quát quy tắc cũng sẽ trở thành cấp độ vũ trụ. Lợi ích mang tới cũng không phải một lời có thể nói hết.

Hiện tại, chỉ còn thiếu nghi thức cuối cùng để triệt để cố hóa thế giới. Đáng tiếc hắn chưa từng nghe qua cái này, không biết rốt cuộc đó là thứ gì.

Keng!

Một tiếng chuông vang lên, Lạc Cảnh Thiên ý thức giống như lâm vào một nơi thần kỳ, xung quanh là một mảnh không gian, hắn thì đang đứng tại đó, một thân ảnh xuất hiện.

Lạc Cảnh Thiên híp mắt lại, người này hắn không biết, nhưng hắn đoán được thân phận của người này là ai.

Đây… chính là tên pháp sư đem cả Thiên Linh Đại Lục ngăn cách khỏi vũ trụ, cũng đem thế giới chia tách làm hai, đồng thời Thần chủ cũng là do hắn chế tạo. Mọi nguyên nhân đều bắt nguồn từ người này.

“Sư đệ, ngươi cuối cùng xem như tới”. Âm thanh vang lên.

“Ngươi muốn nói gì?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày hỏi.

“Xem ra ngươi rất tức giận. Nhưng thực tế, đại lục biến thành cái dạng này cũng không phải là điều ta muốn. Hơn nữa, ta đã chết rất nhiều năm, đây chỉ là một mảnh ý niệm ta để lại, chờ ngày gặp được ngươi mà thôi”. Người kia lên tiếng đáp.

“Ngươi không muốn? Đừng chọc ta cười. Hơn nữa, ta cũng không muốn gặp ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

“Xem ra ngươi hiểu sai về ta rất sau, vậy để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện đi”.

Không chờ Lạc Cảnh Thiên đáp, hắn liền nói tiếp.

“Cách đây hơn trăm vạn năm, ta cũng sinh ra trên phiến đại lục này. Khi đó đại lục này cũng không có cái gì gọi là ma thú, càng không có tai nạn. Nó vô cùng hoang sơ, nhưng con người thì lại vô cùng thuần khiết”.

“Đến một ngày, một người tự xưng đến từ Linh Quốc trong vũ trụ đến nơi này, dạy cho chúng ta vô số những điều mới mẻ, dạy chúng ta cách tu luyện, cũng dạy cho chúng ta kiến thức. Đương nhiên, mục đích của người ấy cũng không xấu, bởi vì thế giới này sẽ gặp tai kiếp trong tương lai”.

“Chúng ta sau hơn ngàn năm tu luyện cũng bước vào cảnh giới đủ để bước theo gót chân của ngũ đại Tinh Quốc cùng tam đại Linh Quốc. Nhưng mà ngày đó cũng tới, tai họa ập tới, trong vũ trụ, thần linh vẫn lạc mỗi ngày đều có”.

Lạc Cảnh Thiên nghe tới đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy một tia quen thuộc. Nếu như hắn đoán không sai, người này đang kể chính là hắn. Dung hợp ác niệm làm hắn cũng có toàn bộ ký ức đó.

“Ngũ đại Tinh Quốc, tam đại Linh Quốc không cách nào chống lại. Cho tới một ngày, một vị nữ thần xuất hiện, chúng ta vẫn hay gọi nàng là Vận Mệnh Nữ Thần. Ngài tự xưng là mẹ của người kia, ngài giao cho phiến vũ trụ này quyền năng kinh khủng, lúc đó chúng ta mới đủ năng lực hợp sức đem hắn đánh bại”.

Lạc Cảnh Thiên trợn tròn mắt, hắn… là con của… Vận Mệnh Nữ Thần?!

“Rất quen thuộc đúng không? Bởi vì người ta đang nói, là ngươi”. Âm thanh kia vang lên.

Lạc Cảnh Thiên trầm mặc.

“Đương nhiên, ta cũng không phải đang trách ngươi. Bởi vì ngươi cùng hắn khác biệt. Ta nói cho ngươi biết, chỉ để ngươi minh bạch thân thế của mình”.

“Vậy thế giới này cùng ta lại có quan hệ gì?”. Lạc Cảnh Thiên trầm mặc trong chốc lát liền hỏi.

“Có quan hệ, nhưng cũng không có quan hệ. Bởi vì ngươi còn chưa có đem thế giới này hủy diệt, nhưng cũng gián tiếp biến nó thành địa ngục nhân gian”.

“Cái chết của ngươi hóa thành ý chí điên cuồng lây nhiễm lên toàn bộ đại lục, trong vòng trăm năm, nhân loại từ hơn 50 tỷ dân chỉ còn lại chưa tới một phần mười. Cũng chính vì thế, ta mới đem thế giới này ngăn cách khỏi vũ trụ, để nó tự động chữa trị”.

“Ta đã đúng, quy tắc thay đổi, biến thành có thể tự sinh tồn. Ma thú xuất hiện đồng thời cũng khiến võ giả sinh ra, võ giả cường thịnh thì yêu tộc xuất thế. Đây hết thảy chỉ là sự vận hành của quy tắc, giữ cho thế giới có mức ổn định”.

“Nhưng ngươi xuất hiện ở đây, cũng không phải để biết thế giới này thay đổi ra sao, mà là ta muốn cho ngươi biết một việc”.

“Chuyện gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi. Bởi vì hắn nhìn ra được, trong lời nói của người này chỉ có một phần là sự thật, chẳng qua hắn vẫn bình thản xem như không biết cái gì.

“Sư phụ ngươi, cũng chính là sư phụ chúng ta. Bà ta… mục đích không thuần. Hơn nữa, bà ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi, chỉ cần một ngày ngươi đem toàn bộ ma pháp bên trong Vạn Pháp Chi Thư học hết, thì vận mệnh của ngươi cũng sẽ giống như ta, bị biến thành chất dinh dưỡng để bà ta tăng lên thực lực của chính mình”. Âm thanh kia nghiêm túc nói.

“Là như vậy sao? Ta đã biết, đa tạ nhắc nhở”. Lạc Cảnh Thiên đáp. Hắn càng lúc càng khẳng định người này có vấn đề, bởi vì tính logic trong lời nói của hắn vô cùng không phù hợp.

“Nhưng ngươi yên tâm, bởi vì ta muốn tặng cho ngươi một món quà, chỉ cần có nó, ngươi cũng sẽ không lại e ngại bà ta. Đây là ta dùng mấy ngàn năm nghiên cứu ra được”.

Dứt lời, một viên cầu xuất hiện trước mặt Lạc Cảnh Thiên. Hắn có thể cảm nhận được năng lượng cường đại bên trong, một loại hấp dẫn vô tình nổi lên trong đầu hắn, nhưng bị hắn cưỡng ép đè xuống.

Trong cơ thể, một luồng sức mạnh kỳ lạ dâng lên đem loại hấp dẫn kia triệt để thanh tẩy.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hiện lên ý cười, tên pháp sư kia chết mới chỉ có vài ngàn năm, nhưng tên này lại bảo cả trăm vạn năm. Tên kia nói hắn là con của Vận Mệnh Nữ Thần, nhưng lại bảo Thượng Cổ Tôn Giả có mưu đồ với hắn. Tên kia nói chế tạo ra thứ này có thể giúp hắn, nhưng bản thân lại không dùng.

Mâu thuẫn chồng chất.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay nhận lấy quả cầu kia, sau đó nhìn tên kia nói.

“Ta từng nghe qua, sinh linh ý thức, không có cách nào mô phỏng. Ngươi… còn kém nhiều lắm”.

Dứt lời, thân thể Lạc Cảnh Thiên giống như phồng lên, Viễn Cổ Tinh Linh hư ảnh hiện lên sau lưng hắn, sau đó đồng thời cùng hắn đem quả cầu kia bóp nát bấy.

“Không…”. Tên kia biến sắc kêu lên nhưng đã muộn.

Ngay khi Lạc Cảnh Thiên đem quả cầu bóp nát, thân hình hắn liền biến mất. Oanh một tiếng, không gian bị càn quét, thay vào đó là những người hắn biết, đương nhiên không phải là mấy người Lạc Cảnh Điềm, mà là Thượng Cổ Chi Linh, Thượng Cổ Tôn Giả cùng với Nguyệt Thần.

Thế giới này không có tốt như vậy, nhưng mà cũng không có hắc ám như thế.

Ít nhất, những người này cũng không phải vì có mục đích mới đến tìm hắn. Nhất là Thượng Cổ Tôn Giả cùng Thượng Cổ Chi Linh, đương nhiên còn có Nguyệt Thần, nhưng nàng chỉ là vì tiểu Nguyệt mới quan tâm hắn mà thôi.

“Xem ra ý chí của ngươi kiên định hơn ta nghĩ”. Thượng Cổ Tôn Giả cười nói.

“Sư phụ, vừa rồi là…”.

“Bản thể thế giới nảy sinh ý thức mà thôi, không có gì đáng ngại. Chẳng qua ta không nghĩ tới nó lại muốn lợi dụng ngươi”. Thượng Cổ Chi Linh nói.

“Đó là cái gì?!”.

“Nói đơn giản chính là, thế giới bước vào cấp vũ trụ sẽ đản sinh ra ý trí, nhưng bình thường đều sẽ bị quy tắc mạt sát. Bởi vì giống với quy tắc, đản sinh ra ý thức sẽ đối với vũ trụ cực kỳ đáng sợ, cho nên quy tắc sẽ đem nó giết đi. Đến cả quy tắc cũng chỉ là một loại quy tắc, mà không phải ý thức, chỉ có tác dụng vận hành vũ trụ”.

“Mà thế giới đản sinh ý thức sẽ phá vỡ loại quy tắc này. Nhưng lần này nó lại muốn lợi dụng ngươi tránh né quy tắc, nhưng mà xem ra nó chọn lầm người”. Thượng Cổ Tôn Giả cười nói.

Dù sao ý thức mới sinh ra vô cùng yếu ớt, nó có thể mô phỏng theo nhân loại, nhưng lại làm không được hoàn mỹ như thế. Nhất là ở tính logic, rất yếu ớt.

“Thì ra là thế. Đúng, Nguyệt Thần, ngài tới đây là…”. Lạc Cảnh Thiên tò mò hỏi. Hắn cùng Nguyệt Thần quan hệ còn chưa tới mức nàng đến xem hắn.

“Ta là tới nói cho ngươi biết một chuyện, tiểu Nguyệt bị bắt đi rồi”. Nguyệt Thần lạnh nhạt nói.

“Cái gì?!”. Lạc Cảnh Thiên đứng bật dậy, ánh mắt khó tin nhìn Nguyệt Thần.

(PS: do đang tạo bố cục mới nên mất chút thời gian cho chương này, m.n thông cảm tý :v )

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.