Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 413: Cá cắn câu



(Thank Thằng Vinh, tuan vuong đã tặng kẹo)


“Cái… cái gì?!”. Mấy người khác kinh ngạc thốt lên.

“Không phải, Lãnh ca, Lạc đại ca làm sao có thể…”. Diễm Đan Tâm khó tin nói.

“Đúng vậy a Lãnh ca, nếu Lạc đại ca muốn giết chúng ta, hắn thời gian qua hoàn toàn có thể làm được, không cần thiết phải phí thời gian như vậy”. Hỏa Đao cũng lên tiếng.

“Ta biết các ngươi không tin, vòng tay của hắn còn có ghi hình, các ngươi không tin liền lấy ra xem”. Lãnh Viêm nói.

Lúc này, Lạc Cảnh Thiên hơi giãy dụa, nhưng mà Lãnh viêm ép đao sát vào cổ hắn không cho hắn động đậy.

“Ngươi tốt nhất đừng động”. Lãnh Viêm trầm giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên phát ra tiếng thở dài, sau đó đưa tay lên nắm lấy thanh đao, Lãnh Viêm ánh mắt lạnh xuống, cho rằng Lạc Cảnh Thiên muốn phản kháng, hắn liền tăng lên lực đạo ép xuống.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên lại chỉ dùng một tay liền đem thanh đao của hắn đoạt lại. Sau đó vèo một cái, Lãnh Viễm liền bị hắn chế trụ.

“Lạc đạc ca!”. Mấy người vội kêu lên, họ sợ hắn động thủ với Lãnh Viêm.

Lạc Cảnh Thiên không có đoái hoài tới họ, hắn cầm lên thanh đao, tại trên lưỡi đao, bàn tay dùng lực trực tiếp đem nó bóp nát. Sau đó hắn nhìn Lãnh Viêm lạnh lùng nói.

“Ta muốn giết các ngươi còn cần nhờ người khác? Muốn giết các ngươi còn cứu các ngươi nhiều lần? Muốn giết các ngươi còn chờ tới hiện tại? Ban đầu sau nửa tháng ta liền muốn đi, nhưng chính ngươi là người giữ lại ta. Mà không phải ta muốn ở lại”.

“Ngươi nghĩ ta không biết? Ngoài Diễm Đan Tâm ra, những người khác có người nào thật lòng tín nhiệm ta? Ngươi tưởng ta nhìn không ra sao?”.

“Nhưng ngươi…”.

“Ta thế nào? Ta từng làm cái gì có lỗi với ngươi? Đã các ngươi không chào đón, vậy cứ như thế đi. Ta đi là được”. Lạc Cảnh Thiên dứt lời, tức giận đem vòng tay tháo ra ném xuống đất, sau đó quay người rời đi.

Sau một lúc, Diễm Đan Tâm đột nhiên đi tới đem vòng tay cầm lên, sau đó nàng kinh ngạc nói.

“Cái này tại sao hết năng lượng rồi?”.

“Đưa ta xem một chút”. Cốc Tư Tư âm thanh yếu ớt vang lên.

Vòng tay rơi vào trên tay Cốc Tư Tư, nàng xem một chút, sau đó nàng liền lấy ra một viên pin năng lượng, đem pin cũ tháo ra, sau đó liền nhét pin mới vào.

Vòng tay lần nữa có thể tràn ngập năng lượng. Nhưng khi nàng vào xem ghi hình ở trong, con mắt từ kinh ngạc tới giật mình, sau đó dần dần trở lên khác thường.

“Ngươi thấy được cái gì?”. Kim Nhiệt Trát Đa khó hiểu hỏi.

Diễm Đan Tâm đi tới, sau khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, nàng ánh mắt cũng dần biến đổi, sau đó quay đầu nhìn Lãnh Viêm nói.

“Lãnh đại ca, ngươi… trách nhầm Lạc đại ca rồi”.

“Có ý gì?”.

“Ngươi tự xem đi”. Diễm Đan Tâm ném vòng tay cho hắn rồi tức giận Jf9oU quay người đi.

Lãnh Viêm nghi ngờ cầm lên, sau khi xem xong, con ngươi hắn co lại.

Trong ghi hình ghi lại toàn bộ cảnh tượng từ lúc Lạc Cảnh Thiên gặp được người của Hỏa Trúc Quân. Hắn thấy được Lạc Cảnh Thiên là như thế nào đem người kia giết, thấy được Lạc Cảnh Thiên lấy đồ của tên kia.

Hóa ra tất cả chỉ là hắn hiểu lầm.

Cái vòng tay này cũng không phải của Lạc Cảnh Thiên, Lạc Cảnh Thiên cũng không biết dùng thứ này. Thậm chí hắn có thể thấy rõ ngày đó Lạc Cảnh Thiên trong lúc vô tình kích hoạt ra pháo tín hiệu, nhìn bộ dáng hoảng hốt của hắn cùng với hắn thanh lý sạch sẽ dấu vết khi trở lại.

Hắn biết, hắn đã mắc phải sai lầm khó thể sửa đổi.

Lúc này hối hận đã muộn, nhìn cảnh hắn giết tên kia dứt khoát cùng nhanh nhẹn kinh khủng như vậy, hắn biết chỉ cần Lạc Cảnh Thiên muốn giết họ, bọn họ một người cũng chạy không thoát.

Đáng tiếc, hết thảy cũng đã muộn.

Mà trong lúc đó, Lạc Cảnh Thiên lại ẩn thân trong không gian kính âm thầm theo dõi đám người họ.

Vở kịch kế tiếp mới gọi là hấp dẫn.

Sau hai ngày, đám người Hỏa Trúc Quân cũng tìm ra được mấy người Lãnh Viêm. Do nhân số chiếm đông đảo cũng với hỏa lực vượt trội, mấy người Lãnh Viêm rất nhanh liền thúc thủ chịu trói. Sau đó, mấy người Lãnh Viêm bị Hỏa Trúc Quân áp giải trở về.

Do quãng đường khá xa, cho nên cần khá nhiều thời gian mới có thể tới nơi.

Sau bảy ngày, khi đám người Hỏa Trúc Quân đang nghỉ ngơi, nơi này khoảng cách với địa bàn của Hỏa Trúc Quân không xa, Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng xuất hiện.

Hắn đeo lên khăn che mặt rồi đi ngang qua chỗ này.

Phát hiện Lạc Cảnh Thiên, đám người Hỏa Trúc Quân đem hắn ngăn lại.

“Đứng lại, ngươi là ai?!”.

Âm thanh hấp dẫn đám người khác chú ý, mấy người Lãnh Viêm đang bị trói cũng chú ý tới. Khi nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, đám người đều kinh ngạc không thôi.

“Ta?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh hơi kéo dài, ánh mắt nhìn qua về phía đám người Lãnh Viêm, sau đó âm thanh dần trở lên lạnh nhạt.

“Lạc đường thôi”.

Dứt lời hắn liền quay người đi.

Thấy cảnh ngày, đám người Lãnh Viêm ánh mắt hiện lên vẻ ảm đạm. Không ai nói tiếng nào, cũng không có người oán trách Lạc Cảnh Thiên làm như vậy. Bởi vì đây là Lãnh Viêm tự làm tự chịu.

Chỉ là, ngay khi Lạc Cảnh Thiên rời đi thì liền bị đám người Hỏa Trúc Quân ngăn lại.

“Đem khăn che mặt tháo xuống”.

“Ta nói, ta lạc đường. Ngươi nghe không hiểu?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh trầm thấp vang lên.

“Ta quản ngươi lạc đường hay không, cho ta đem khăn tháo xuống. Nếu không tự gánh hậu quả”. Một tên nâng lên súng nhắm thẳng hắn cười lạnh nói.

Xẹt!

Bóng người lóe lên, chỉ trong chưa đến một giây, mấy người bao vây hắn đều bị giết sạch.

“Đều nói ta lạc đường, vì cái gì không ai tin đây?”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh bất đắc dĩ vang lên.

“Giết hắn!”. Những người của Hỏa Trúc Quân còn sống thấy vậy liền vội quát lên.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên làm sao có thể để chúng động thủ trước được, cảnh giới hắn hiện tại là Thánh Ma Đạo Sư tầng bốn, sắp bước vào tầng bốn đỉnh phong.

Ở tầng thứ ba hắn đã đem một tia không gian quy tắc dung hợp với ma lực, đến tầng thứ năm càng là đem ma lực áp súc tinh thuần vô cùng. Chỉ với đám người này, mức độ thân thể nhiều nhất liền là Thánh cảnh, còn phải dựa vào trang bị ngoại lực làm chỗ dựa, hắn muốn giết họ thì có tới hàng trăm cách.

Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên đưa tay ra, Vạn Tượng Thiên Dẫn đem chúng hút lại, ngay sau đó, tác một tiếng, sau cái bung tay của Lạc Cảnh Thiên, từ mặt đất đâm lên ba cái cọc nhọn dài vài mét xuyên thẳng qua đám người Hỏa Trúc Quân.

Nhìn người đã chết sạch, hắn liền vung tay lên một cái, chiến trường liền được dọn dẹp sạch sẽ, thi thể đám người Hỏa Trúc Quân bị hắn đốt thành tro bụi tan vào không khí.

Mấy người Lãnh Viêm ngơ ngác nhìn, nội tâm kinh hãi tới tột độ. Mặc dù đã biết thực lực của Lạc Cảnh Thiên rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại khủng bố tới mức độ này. Giết người giống như cắt rau thái dưa, Lãnh Viêm âm thầm cảm thấy may mắn, may mà ngày đó hắn không có làm quá đáng, không có nóng nảy tới mức trực tiếp động thủ.

May mà Lạc Cảnh Thiên không có tức giận.

Hắn không dám nghĩ hậu quả sẽ biến thành thế nào.

Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn đám người Lãnh Viêm, ma lực trong tay bắn ra liền đem xích trên tay họ cắt đứt.

“Lạc đại ca, đa tạ”. Hỏa Đao cúi đầu nói.

“Không cần, lạc đường, thuận tay mà thôi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Đám người: …

Có thể không nói từ này được không? Mỗi lần ngươi nói đều không phải là chuyện gì tốt.

Nói xong, Lạc Cảnh Thiên liền quay đầu đi.

Diễm Đan Tâm vội chạy tới ngăn hắn lại, nàng nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau một lúc mới nói ra lời.

“Lạc đại ca, có thể… có thể không đi được không?”.

“Không đi? Ta giống như cùng các ngươi không có quan hệ gì chứ? Không đi, ở lại để các ngươi tiếp tục nghi ngờ ta? Tiểu Tâm, ngươi đơn thuần, không hiểu lòng người hiểm ác. Đám người các ngươi, ngoại từ ngươi ra thì những người khác vẫn luôn nghi ngờ ta”.

“Từ ngày đầu Lãnh Viêm luôn ngầm theo dõi ta, đến những người khác cứ vài ngày lại lén lút theo dõi ta mỗi lần ta ra ngoài. Những thứ này ta biết, chẳng qua ta không muốn nói”.

“Cho đến lần trước, ta rõ ràng… quên đi, ta cũng lười giải thích. Các ngươi nghĩ thế nào cũng được. Xem như ta là một người qua đường là được rồi, thế đi”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền rời đi.

Xẹt!

Lãnh Viêm thân ánh lóe lên, sau đó xuất hiện trước mặt Lạc Cảnh Thiên.

“Thế nào? Lại muốn dùng đao áp lên cổ ta?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng hỏi.

“Không, ta là muốn xin lỗi ngươi. Là ta hiểu lầm ngươi, ta hẳn nên nghĩ ra sớm hơn. Ngươi vốn là người từ nơi khác tới, không biết pháo tín hiệu là gì cũng bình thường. Hơn nữa ta cũng thấy được ngươi che giấu dấu vết cẩn thận ra sao. Là ta ngu ngốc, mong ngươi tha thứ. Cầu người đừng rời bỏ chúng ta, chúng ta cần ngươi”. Lãnh Viêm cúi thấp đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười, nhưng mặt ngoài vẫn vô cùng lạnh nhạt, hắn nhàn nhạt lên tiếng.

“Tha thứ? Cần ta? Ta từng nói qua, ta tính cách thật sự không tốt. Trước đó ngươi làm những thứ kia ta không quan tâm, là vì ta không muốn tiểu Tâm phải áy náy. Nhưng mà hiện tại, ngươi bảo ta nên tin tưởng ngươi thế nào?”.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.