Nghe được lời của Lạc Cảnh Thiên, Lãnh Viêm trầm mặc.
“Vẫn là nói, ta ở lại, cùng các ngươi cả đời này không rời khỏi chốn chim không thèm ỉa này?”. Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.
“Ta không phải vì muốn tốt cho họ sao?”. Lãnh Viêm vội nói.
“Lãnh đại ca, mặc dù ta hiểu được lúc đó ngươi làm như vậy là xuất phát từ bảo vệ chúng ta. Nhưng mà, ngươi không thấy tư tưởng của mình quá mức bảo thủ rồi sao? Chẳng lẽ cả đời chúng ta chỉ có thể trốn tránh hay sao?!”. Kim Nhiệt Trát Đa lên tiếng.
“Đúng vậy a Lãnh ca, thực ra ta cũng từng có ý nghĩ rời khỏi đây, nhưng mà…”. Kỷ Đinh cũng nói.
“Các ngươi…”. Lãnh Viêm nói không ra lời.
Lạc Cảnh Thiên không nói lời nào, trực tiếp quay người rời đi. Dục cầm cố túng, chính là đạo lý này. Dù sao cũng phải tránh hiềm nghi, hắn ở lại, chẳng phải sẽ để người có ý nghĩ khác sao?!
Hơn nữa, đám người này cần không phải là an toàn, mà là một cái cơ hội. Một cơ hội có thể trở mình, mà hắn chính là người mang tới cơ hội đó cho họ.
Cho nên, hắn không chờ đám người nói xong liền trực tiếp quay đầu.
“Lạc đại ca, chờ một chút”. Cốc Tư Tư âm thanh yếu ớt vang lên, sau đó nàng chống lên thân thể bị thương của mình cố gắng đứng dậy.
Diễm Đan Tâm vội chạy tới đem nàng nâng lên, Cốc Tư Tư dựa vào sự giúp đỡ của Diễm Đan Tâm đi tới gần Lạc Cảnh Thiên, sau đó âm thanh suy yếu của nàng vang lên.
“Lạc đại ca, ta không… không ngăn cả ngươi đi. Nhưng mà… có thể… có thể hay không… mang theo Đan Tâm?”.
Diễm Đan Tâm ngẩn ra, nàng nhất thời không hiểu tại sao Cốc Tư Tư lại nói như vậy. Những người khác cũng hiểu được đôi chút, nhưng đều không nói gì, họ đang chờ Lạc Cảnh Thiên đáp lại.
“Tại sao?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.
“Đan Tâm nha đầu này từ nhỏ vốn cơ cực, gặp nhiều bất hạnh. Tương lai nàng còn rất dài, không giống như chúng ta, Viêm Tinh chiến tranh liên miên, người đáng tin cậy không nhiều, người có thể giữ vững bản tâm, không đam mê giết chóc, có quy tắc rõ ràng như ngươi càng đáng quý”.
“Cho nên Đan Tâm chỉ có đi theo ngươi mới có tương lai, Lạc đại ca, có thể không?”. Cốc Tư Tư ánh mắt tràn ngập hy vọng nói.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một cái lắc đầu, sau đó Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.
“Ngươi sai, ta mặc dù làm người có quy tắc, nhưng cũng sẽ tham lam, cũng điên cuồng. Nàng đi theo ta cũng không phải có tương lai, mà là tràn ngập nguy hiểm. Bởi vì ta không quá ưa thích thanh nhàn, ta thích những nơi nhiều tranh đấu, như vậy mới có thể thể hiện ra giá trị của bản thân”.
“Một mình ta có lẽ không làm được quá nhiều, nhưng ít nhất ta không có gì phải lo lắng. Mang theo nàng chỉ khiến bản thân gò bó cùng vác trên vai gánh nặng với hai từ ‘trách nhiệm’ mà không phải như ngươi nghĩ”.
“Như hiện tại, lần này ta là hướng về nơi có chiến tranh xảy ra mà đi. Hiện tại, ngươi còn có ý nghĩ đó nữa hay không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Nghe vậy, đám người toàn bộ đều sửng sốt.
“Lạc đại ca, ngươi thật sự… có ý định đó?”. Hỏa Đao hỏi.
“Ý định gì?”.
“Đương nhiên là cùng tam đại phe phái tranh đấu a”. Hỏa Đao ánh mắt hiện lên đấu chí nói.
“Ngươi đây là…”.
Nhưng mà Hỏa Đao còn không có trả lời, Lãnh Viêm liền đi lên kéo hắn lại, sau đó nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.
“Lạc huynh đệ, ngươi nói đúng. Trước đây ta… hoặc là nói, chúng ta vẫn luôn cảnh giác ngươi, đề phòng ngươi. Nhưng tất cả đều xuất phát từ tự bảo vệ chính mình, bởi vì chúng ta những người này gặp qua không ít kẻ tàn nhẫn. Cho nên khi thấy được hình ảnh kia ta mới nhạy cảm tới mức mà làm hành động… điên rồ như vậy”.
“Ta biết, ta sai. Nhưng mà, chỉ cần ngươi có thể dẫn theo chúng ta, ta nguyện vì ngươi vào nam ra bắc, ngươi nói đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây. Nếu ngươi không tin, ta có thể lập thệ”.
“Ta cần lý do”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Tại Viêm Tinh, không có ai là không muốn đánh ra một phen sự nghiệp. Trước kia ta không muốn đi tranh đấu, thứ nhất là vì thực lực không đủ, thức hai là không có niềm tin đó, ta sợ ta quyết định sai lầm sẽ dẫn tới đại họa”.
“Nhưng từ trên người ngươi, ta có thể nhìn thấy được cơ hội to lớn, cơ hội để chúng ta thay đổi cuộc sống này. Cơ hội để có thể khống chế vận mệnh chính mình”. Lãnh Viêm nói.
Lạc Cảnh Thiên nhẹ gật đầu, nội tâm lại cười như hoa.
Cần thực lực, hắn có.
Cần tài nguyên, cũng có thể đi đoạt.
Thứ hắn thiếu chính là nhân lực cùng trung thành. Cho nên mới tốn tâm tư đi bố trí đám người này, bởi vì chỉ dựa vào thực lực là không thể để người khác tuyệt đối nghe theo lệnh của ngươi.
Chỉ cần trong tay hắn có một số nhân lực, không cần nhiều, chỉ cần vài người là đủ. Như vậy hắn có thể từ trong những “kẻ ngoại địa” khác cướp đoạt tài nguyên cùng với thu phục họ sát nhập cùng với hắn.
Đem thế lực bành trướng tới mức độ nhất định, thì lúc đó cũng là cuộc chiến tranh đỉnh điểm của Viêm Tinh.
“Các ngươi… thật sự muốn như vậy? Dù cho ngày mai sẽ chết?”. Lạc Canh Thiên hỏi.
“Đúng vậy”. Đám người kiên định gật đầu đáp.
“Tốt, nhưng ta nói trước, bất kể là ai, bao quát Diễm Đan Tâm, chỉ cần ta hạ lệnh, như vậy cho dù địch nhân của ngươi chỉ là một đứa bé, ngươi cũng phải giết. Có thể làm được hay không?”. Lạc Cảnh Thiên lần nữa hỏi.
“Đương nhiên có thể”.
Chiến tranh, không có chỗ cho sự nhân từ, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình.
“Vậy được, lập thệ xem như xong, ta lại tin tưởng các ngươi một lần. Chẳng qua, có lẽ vài ngày sau đó các ngươi sẽ hối hận”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Đám người trong đầu hiện lên vài dấu chấm hỏi.
Một tuần sau…
Hỏa Đao ngồi trên đất khóc không ra nước mắt, bên cạnh hắn mấy người khác cũng như vậy, chỉ có Kỷ Đinh cùng Cốc Tư Tư đang bị thương nên không phải tham gia. Nhưng hai người họ nhìn Lạc Cảnh Thiên ra tay tàn nhẫn như vậy đều không rét mà run.
Một tuần, vẻn vẹn một tuần, một tuần này họ cảm giác giống như sống trong địa ngục. Bởi vì Lạc Cảnh Thiên không bắt họ làm cái gì, có chỉ là… huấn luyện.
Ma quỷ huấn luyện.
Hắn cùng đám người này luyện tập thuật cận chiến, bao quát tốc độ, lực bộc phát, cách tránh thoát ám toán.
Lãnh Viêm có thể nói là người chịu khổ nhất, hắn còn nhớ kỹ khi Lạc Cảnh Thiên bắt hắn luyện tập né tránh đạn. Hắn cho rằng Lạc Cảnh Thiên dùng súng bắn hắn, nhưng mà hắn sai, mười phần sai.
Lạc Cảnh Thiên không biết làm thế nào bố trí ra một cái huấn luyện tràng rồi đem hắn ném vào, tại bên trong, không có súng đạn, cũng không có thân ảnh Lạc Cảnh Thiên. Có chỉ là những mũi tên không biết từ lúc chỗ nào bay ra, hơn nữa còn mẹ nó là vô hình.
Một tuần, trên thân Lãnh Viêm có ít nhất trên trăm cái lỗ thủng, nếu không phải Lạc Cảnh Thiên chỉ đem uy lực ma lực ở mức độ tổn thương ngoài da, có lẽ Lãnh Viêm chỉ chịu được một ngày liền gục.
Lại tới huấn luyện lực bộc phát.
Hỏa Đao thật sự muốn hét lên, ngươi mẹ nó ở chỗ nào học được loại huấn luyện này? Đem hắn nhét vào giữa vách tường, hai bên vách tường ép vào làm hắn sắp biến thành miếng bánh thịt bị đè bẹp.
Ép như vậy bộc phát kiểu gì? Ngươi mẹ nó nói cho ta biết a.
Lại thêm huấn luyện cơ bắp.
Từ trên trời thỉnh thoảng lại rơi xuống trên đầu một tảng đá nặng cả vạn cân là thế nào? Ngươi muốn đem chúng ta mai táng sao? Cần nhiều đá như vậy làm gì? Hơn nữa ngươi vận chuyển đến kiểu gì đó a?!
Nhưng mà hết thảy những thứ này họ cũng không có tâm tư đi hỏi, bởi vì mỗi ngày huấn luyện kết thúc, ai nấy cũng kiệt sức mà bất tỉnh. Bao quát Diễm Đan Tâm trong đó, Lạc Cảnh Thiên huấn luyện trước giờ không có khái niệm thương hương tiếc ngọc.
Huấn luyện của Diễm Đan Tâm chính là… ăn đòn.
Không sai, chính là ăn đòn.
Hắn đem nàng bịt mắt lại rồi ném vào huấn luyện tràng, khi đó Lãnh Viêm, Kim Nhiệt Trát Đa cùng với Hỏa Đao phụ trách đánh. Nếu không đánh, huấn luyện của họ sẽ tăng lên gấp đôi, uy hiếp này đem họ dọa sợ run lẩy bẩy.
Diễm Đan Tâm mức độ thân thể khá yếu, không sánh bằng những người khác, nhưng bù lại tốc độ lại khá nhanh. Nàng am hiểu là xạ tiễn, sợ nhất là người khác áp sát, cho nên Lạc Cảnh Thiên mới đem nàng huấn luyện kiểu này để cho nàng có năng lực kháng đòn tránh cho việc không may xảy ra.
Cuối cùng, sau một tuần ma quỷ huấn luyện, đám người họ cũng xem như miễn cưỡng giải thoát, bởi vì lúc đó, Cốc Tư Tư cùng Kỷ Đinh thương thế đã khỏi, có thể tham gia huấn luyện. Mà Lạc Cảnh Thiên lười dùng lực, trực tiếp để cho những người khác huấn luyện họ. Cứ dựa theo những gì họ được huấn luyện huấn luyện hai người kia.
Nhìn nụ cười của đám người Lãnh Viêm cùng với ánh mắt tràn ngập vui vẻ của Lạc Cảnh Thiên, hai người Cốc Tư Tư cùng với Kỷ Đinh nghĩ tới những gì họ sắp gặp phải trong một tuần tới, nhịn không được sống lưng đổ ra mồ hôi lạnh, không rét mà run.
(PS: Một lát nữa lại thêm 1c, có lẽ hôm nay chỉ có thể viết 3c, hôm qua còn O1IMF thiếu 2c, lại thêm số kẹo buff là 50k kẹo, cho nên tổng cộng thiếu là 7c nhé, trong 2 ngày tới sẽ trả đủ)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc