Lãnh Viêm bị áp giải vào khu khai thác số ba, nơi này có thể nói là nơi cực khổ nhất, người trong này cơ bản đều là loại bất trị. Cũng không phải nô lệ đều là bị bắt tới, trong đó có không ít kẻ tàn ác.
Mà nơi này chính là chỗ như vậy, mặc dù nguy hiểm, nhưng mà cũng là nơi có thể tạo phản nhất.
Khi Lãnh Viêm bị đưa vào, không ít người quay lại nhìn. Ánh mắt toát ra vẻ nóng bỏng. Điều này làm Lãnh Viêm có chút rợn cả người, quả nhiên là những kẻ điên rồ, ta mẹ nó là nam a.
Ngay khi Lãnh Viêm bị đưa vào, ngay tại giờ cơm trưa tại phòng ăn, hắn liền bị không ít “ma cũ” vây quanh.
“Tiểu tử, từ đâu tới”. Một tên đầu trọc đi tới ngồi xuống phía trước hất cằm hỏi.
Trước khi vào, Lãnh Viêm có hiểu qua được mấy người này. Chắc chắn trong này không có nội gián của Hỏa Trúc Quân, sẽ không có ai ngu đi vào cái chỗ này cả.
Cho nên hắn cũng không sợ bị lộ.
“Từ đâu tới không quan trọng, nhưng mà, các ngươi cứ định ở tại chỗ này cả đời? Không muốn tìm lại tự do?!”. Lãnh Viêm nhìn quanh, sau đó thấp giọng hỏi.
Nghe vậy, tên đầu trọc kia cau mày lại, hắn nhìn quanh một chút, thấy đám linh canh khoảng cách không nghe được tới đây, hắn liền cúi thấp đầu xuống nói.
“Ngươi có ý gì?”.
“Ta có ý gì ngươi hẳn là hiểu, vấn đề là, ngươi muốn ở lại đây tiếp tục làm lô lệ, vẫn là muốn tự do muốn làm gì thì làm?”. Lãnh Viêm lần nữa hỏi.
“Ngươi cũng bị bắt, ngươi lại có thể làm được cái gì? Đừng quên chúng ta trên cổ vẫn đeo lấy thứ này. Dù cho đứng lên phản kháng, làm sao có thể tháo nó ra? Họ chỉ cần bấm nút một cái, chúng ta đều sẽ chết”.
“Ha ha, nếu như ta nói ta có bột thiết hỏa đây?”. Lãnh Viêm nhếch miệng nói.
Bột thiết hỏa có thể làm hỏng những thứ máy móc giống như thứ đeo trên cổ họ.
“Ta làm sao có thể tin ngươi?”. Trầm ngâm một chút, tên đầu trọc liền hỏi.
“Yên tâm, chỉ cần ngươi tin tưởng ta, nội trong hôm nay chúng ta sẽ tự do”. Lãnh Viêm mỉm cười đáp.
“Tốt, nhưng nếu như ngươi làm không được, đêm nay ngươi đừng nghĩ yên ổn”.
Mặc dù không tin được, nhưng mà hấp dẫn tự do mang lại làm lu mờ lí trí của hắn, hắn liền dẫn người rời đi, yên ổn chờ đợi.
Kế hoạch diễn ra đúng theo dự định, dựa vào sơ đồ thiết kế, Cửu Tư Khang tìm được lỗ thông gió. Sau đó mang theo dụng cụ bắt đầu bò vào trong.
Men theo lỗ thông gió, hắn tìm được nơi trung tâm, lấy ra trong người một quả cầu sắt, bên trong chưa đựng Hỏa Độc, lấy ra đại pháo, hắn nhắm ngay trên không trung, nhét vào cầu sắt sau đó bắn một phát.
Oanh!
Tiếng nổ vang lên, Hỏa Độc tan vào không khí bay khắp nơi.
Bíp! Bíp! Bíp!
Tiếng cảnh báo vang lên, đám người Hỏa Trúc Quân đều biến sắc.
“Là Hỏa Độc! Sơ tán, lập tức sơ tán”. Âm thanh từ loa phát thanh phát ra.
Đám Hỏa Trúc Quân vội đeo lên mũ giáp bảo hộ, sau đó bắt đầu sơ tán đám nô lệ ra ngoài. Tốn một chút thời gian mới có thể đem toàn bộ những người này đi ra, nhưng mà dù vậy cũng có chút trễ. Có trên ba phần nô lệ trúng độc, tại chỗ dùng đủ mọi cách cắt đứt cổ tay của mình, có thậm chí là dùng vật nhọn đâm lấy cổ họng, chỉ cầu cho cơ thể không còn nóng như vậy.
Thảm trạng có thể nói là cực kỳ đáng sợ.
“Đáng chết. Tại sao lại có Hỏa Độc? Cho ta đem Hỏa Độc lọc sạch sẽ rồi tìm ra nguyên nhân cho ta”. Một tên Hỏa Trúc Quân lớn giọng quát.
Piu!
Ngay tại lúc này, một mũi tên bắn ra, xuyên thẳng qua đầu một tên Hỏa Trúc Quân gần đó!
“Địch tập!”.
Lời vừa ra, đám người vội lập hàng rào phòng ngự cảnh giác nhìn quanh, nhưng là một cái bóng người cũng không thấy được. Nếu nkHg0 không phải có người chết trước mặt, họ còn cho rằng đây là ảo giác.
“Tìm ra con chuột nhắt đáng chết đó cho ta”. Tên dẫn đầu quát lớn.
Piu!
Lại một tiếng vang kêu lên, lần này không phải mũi tên, mà là một viên đạn phá không bắn ra xuyên thẳng qua bả vai tên đó. Ở phía xa, Cốc Tư Tư cùng Diễm Đan Tâm liền lập tức rút về vị trí càng gần hơn.
Mà ngay tại khi đó, Kỷ Đinh cũng vội vang hành động, hắn lấy ra một cái quả cầu năng lượng bạo phá ném ngay dưới chân đám người đang tổ chức phòng ngự.
Oanh!
Vụ nổ vừa phát ra, Kim Nhiệt Trát Đa cũng hành động, hắn cướp lấy trên thân tên chỉ huy thiết bị khống chế nô lệ, sau đó lập tức tắt đi chức năng khống chế. Ngay lập tức, từng tiếng pi pi vang lên.
Lãnh Viêm cười lạnh, hắn dựa vào lực lượng cường đại đánh về phía đám Hỏa Trúc Quân, cướp đoạt vũ khí sau đó lập tức hét lớn.
“Các huynh đệ, còn chờ cái gì? Tự do đang ở trước mặt, mau phản công”.
Đám nô lệ thấy có người dẫn đầu, không chút do dự lao về đám người Hỏa Trúc Quân bắt đầu đánh giết. Tại phía xa, hai người Diễm Đan Tâm không ngừng yểm trợ, chỉ mất chưa tới năm phút liền giết sạch đám Hỏa Trúc Quân.
Chẳng qua, chuyện kế tiếp mới là trọng yếu nhất.
Lạc Cảnh Thiên xuất hiện, hắn nhìn mấy người Lãnh Viêm gật đầu nói.
“Làm rất tốt”.
Sau đó, hắn liền nhìn đám nô lệ lớn giọng nói.
“Các ngươi không biết ta là ai, nhưng từ hôm nay, các ngươi sẽ biết. Bởi vì chúng ta mới tới tự do cho các ngươi, quyền lợi này ta cũng sẽ không tước đoạt. Ta chỉ có điều cùng các ngươi nói”.
Đám nô lệ vừa lấy được tự do, nghe được như thế, mặc dù khó chịu nhưng vẫn muốn biết hắn muốn nói gì.
“Tất cả chúng ta đều không có địa vị gì cả, điểm xuất phát đều như nhau. Các ngươi hẳn là đã chán ghét chiến tranh, từ trong mắt các ngươi, ta thấy được càng nhiều là khát vọng tự do”.
“Nhưng các ngươi phải biết, một ngày chưa lật đổ tam đại phe phái, đến lúc đó chiến tranh vẫn còn trên Viêm Tinh, mà các ngươi cũng có thể sẽ một lần nữa biến thành nô lệ”. Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.
“Vậy phải làm thế nào?”. Một người lớn giọng hỏi, người này chính là Lãnh Viêm, rất ít người biết thân phận của hắn ngoài mấy tên đầu trọc, cho nên hắn đứng ra hỏi không có ai sẽ nghi ngờ.
“Rất đơn giản, gia nhập vào chúng ta, các ngươi liền sẽ thu được chân chính tự do”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Nực cười, chỉ dựa vào ngươi?”.
Một người cười lạnh nói, người này chính là tên mà Hỏa Trúc Quân cài vào đám người nô lệ. Lời của hắn gây tới cộng minh rất lớn, rất nhiều người cũng đứng ra lớn giọng phản bác lời Lạc Cảnh Thiên.
Lạc Cảnh Thiên mỉm cười, sau đó nói.
“Đêm qua, ta nằm mơ, ta thấy được con dân Viêm Tinh sẽ đứng lên, chân chính thực hiện chân lý: tự do – hòa bình”,
“Hôm nay, ta có một cái ước mơ, ta tin tưởng, tinh cầu này, bất kỳ là ai đều có thể tự do đi lại mà không sợ bị đạn lạc giết chết”.
“Hôm nay, ta có một cái ước mơ, ta tin tưởng, những vùng đất đã hóa thành sa mạc, những đồng bằng đã biến thành khói lửa chiến tranh sẽ lần nữa được thánh quang của Tứ Đại Ma Thần chiếu rọi”.
“Ta hy vọng tất cả mọi người đều có loại ý nghĩ như vậy, đây là một loại tín niệm tốt đẹp”.
“Loại tín niệm này, chúng ta mang theo năng lượng tuyệt vọng bổ ra một khối thạch hi vọng… Bởi vì chúng ta biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ tự do”. Ngay tại câu cuối cùng, Lạc Cảnh Thiên lớn giọng kêu lên.
“Tự do!”.
Đám nô lệ bị lời nói của hắn kích động nhiệt huyết sôi trào.
“Nói cho ta biết, chúng ta có thể thành công hay không!”. Lạc Cảnh Thiên quát lớn.
“Có thể!”.
“Nhưng, rất đáng tiếc, có người không muốn chúng ta lấy được tự do. Các ngươi sẽ đối với hắn như nào?”.
“Giết!”.
Xoạt!
Lạc Cảnh Thiên đưa ngón tay chỉ về tên kia, sau đó quát lớn.
“Chính là hắn, hắn là người của Hỏa Trúc Quân, nhiều năm qua vẫn là hắn ngăn cản các ngươi tìm lại tự do!”.
Ầm!
Tên kia hơi biến sắc, vội nâng lên vũ khí bắn vào một tên nô lệ lao về phía mình, mà đi theo bên cạnh hắn, có không ít nô lệ đứng về phía hắn.
“Các ngươi đừng tin lời yêu ngôn hoặc chúng của hắn”. Tên kia quát lên.
Vèo!
Một vệt sáng bắn lên trên không trung, đây là Cửu Tư Khang tìm được tư liệu về tin này, trên bầu trời đem toàn bộ tư liệu của hắn bộc lộ ra.
“Đây là ta tìm được trong số danh sách nô lệ, hiện tại các ngươi biết, vì cái gì nhiều năm qua các ngươi vẫn phải làm nô lệ trong cái chốn khỉ ho cò gáy này rồi chứ?”. Cửu Tư Khang lớn giọng nói.
Xoạt!
Đám người đồng thời quay người, ánh mắt cừu hận nhìn về mấy tên kia.
“Hừ! Các ngươi chờ, hôm nay dù ta có chết, các ngươi cũng trốn không thoát. Bởi vì tín hiệu cầu cứu đã được gửi tới Hỏa Trúc Quân, các ngươi… một người cũng chạy không được”. Tên kia giơ tay lên, trong tay hắn là một cái máy phát tín hiệu.
“Nhưng nếu như… các ngươi đem người này giết, có thể lập công chuộc tội”. Tên kia lần nữa nói.
Vừa dứt lời, có một số nô lệ lâm vào do dự, nhưng mà làm Lãnh Viêm không nghĩ tới là, đám người đầu trọc lại trực tiếp làm phản đứng ra chống lại họ.
Thấy vậy, Lãnh Viêm tức muốn chết. Chẳng qua bị Cửu Tư Khang ngăn lại, hắn đi tới, âm thanh lớn giọng hỏi.
“Các ngươi muốn theo Hỏa Trúc Quân, tiếp tục trở thành nô lệ? Vẫn là theo chúng ta, tìm kiếm tự do?!”.
Đám nô lệ nhìn nhau, một lát sau đó, số người liền phân chia ra. Cũng có bốn phần nô lệ đứng về phía Lạc Cảnh Thiên, nhưng người khác… toàn bộ đều đứng về phía kia.
Cửu Tư Khang cười lạnh đi tới, lấy ra một cái trang bị đưa lên, cùng lúc đó, Lãnh Viêm nở ra nụ cười gằn nói.
“Vốn chẳng có cái gì bột thiết hỏa cả, đã phong tỏa xong chưa?!”. Tâm phòng người nhất định phải có, cho mình một đường lui mới là kế sạch vẹn toàn. Thứ này chính là Lạc Cảnh Thiên dạy hắn.
“Ha ha, đã xong”.
“Tốt, tiễn chúng lên đường đi”.
Vừa dứt lời, Cửu Tư Khang lần nữa khởi động lại trang bị khống chế, chỉ trong nháy mắt sau khi bấm nút phát động, đám người đi theo tên kia toàn bộ bị cái vòng trên cổ cắt đứt đầu rơi xuống mặt đất.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.