Đám nô lệ còn lại sợ hãi sờ lấy vòng cổ của mình, Lạc Cảnh Thiên lúc này lên tiếng.
“Các ngươi yên tâm, ta đối với người mình không có ác độc như vậy”.
Vừa dứt lời, hắn liền lấy trang bị khống chế trên tay của Cửu Tư Khang, sau đó bấm vào nút đem trang bị giải trừ, vòng cổ trên cổ đám người đồng loạt rơi xuống đất.
Thấy vậy, đám nô nệ nhẹ thở ra, cũng tin tưởng lời Lạc Cảnh Thiên nói hơn.
Ầm!
Ngay tại lúc này, một phát đạn pháo bắn tới, Lạc Cảnh Thiên vội ném ra ma pháp phá hủy nó tại trên không trung. Từ phía xa là hàng chục cái phi thuyền cỡ nhỏ đang bay tới, cùng với dưới mặt đất là những chiếc chiến xa đang tới gần.
Đám nô lệ sợ hãi lùi lại phía sau. Nhưng cùng lúc đó, âm thanh của Lạc Cảnh Thiên vang vọng trong tai đám người.
“Các ngươi vẫn muốn trở thành nô lệ?”.
Đám người dừng lại kinh ngạc nhìn hắn.
“Các ngươi muốn mất đi tự do?”.
“Các ngươi muốn sau này con cháu của mình khi nhắc đến các ngươi đều sẽ cảm thấy xấu hổ?!”.
Đám người đồng thời dừng lại, yên lặng chờ Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.
“Ta có một người bạn, hắn có gia đình, có con cái. Có một mái ấm hạnh phúc của chính mình. Nhưng cũng vì chiến tranh, hắn mất đi tất cả, cũng mất đi tính mạng của mình”.
“Bọn hắn, nhưng người tạo ra chiến tranh, các ngươi biết, trong mắt của chúng nhìn các ngươi thế nào sao?”.
“Bọn hắn căn bản là một chút cũng không quan tâm các ngươi”.
“Bọn hắn căn bản là một chút cũng không đem các ngươi để vào mắt”.
“Bọn hắn… vốn không xem các ngươi là người”.
Từng lời, từng câu nói đều giống như gai đâm vào tim đám người làm họ thở không ra hơi.
“Ta thấy sự sợ hãi trong mắt các ngươi, giống như nỗi sợ của ta trước kia làm ta run rẩy”.
“Một ngày nào đó sẽ đến, những người như chúng ta, những người thuộc tầng lớp dưới chót, chỉ mặc cho người bóc lột như chúng ta không còn can đảm mà chấp nhận làm bất kỳ thứ gì bao gồm bán rẻ tự do chỉ vì để sống sót…”.
“Nhưng, không phải hôm nay”.
“Sẽ có một thời khắc đáng sợ bao phủ chúng ta chìm trong chiến tranh và loạn lạc dẫn tới chúng ta mất đi tự do vĩnh viễn…”.
“Nhưng, không phải hôm nay”.
“Hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu!”.
Những lời của hắn giống như ma lực, đem đám nô lệ, thậm chí là những mấy người Lãnh Viêm ở bên cạnh mê hoặc. Từ bất lực, tới hi vọng tràn đầy.
“Người nào tin tưởng ta?!”.
Lạc Cảnh Thiên đưa nắm đấm lên trời quát lớn.
“Ta!”.
Đám nô lệ đồng loạt đưa tay lớn rống giận quát.
“Cầm lên vũ khí… chiến đấu”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh trầm thấp vang lên.
Đám nô lệ lập tức nhặt lên vũ khí của đám Hỏa Trúc Quân chết đi, sau đó đồng loạt lập thành trận hình đối diện với những tên Hỏa Trúc Quân đang tới.
“Lạc đại ca, ngươi thế nào làm được?!”. Cốc Tư Tư kinh ngạc hỏi.
Lạc Cảnh Thiên cười cười không nói, một chút ngôn từ kích động nhân tâm cùng với ma lực, có thể dễ dàng đem nhân tâm mê hoặc.
“Chuẩn bị chiến đấu, Hỏa Trúc Quân sẽ là bàn đạp cho chúng ta bước lên vương tọa cùng ba phe phái ngang hàng tọa đàm. Ngày đó, sẽ không lâu”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Nghe vậy, Cốc Tư Tư nhiệt huyết dâng trào, nàng hiện tại tràn ngập kích động. Những người khác cũng bắt đầu cầm lên vũ khí phản công.
Nhìn Hỏa Trúc Quân tới gần, Lạc Cảnh Thiên nhếch lên khóe miệng cười lạnh. Ngay sau đó, ma pháp phát động, không gian kính đem đám người bao phủ lại.
Những người khác có kIfe2 thể thấy rõ trước mặt giống như một tấm gưỡng vỡ làm họ giật mình không thôi.
“Yên lặng. Chờ địch nhân tiếp cận, sau đó chúng ta sẽ đánh lén, chúng không thấy được chúng ta, yên tâm. Nhưng nhớ kỹ, đừng tổn thương phi thuyền cùng chiến xa. Những thứ đó là trang bị sau này của chúng ta, nghe rõ chưa?!”. Lạc Cảnh Thiên lớn giọng quát.
“Rõ!”.
Bị lời nói của hắn mê hoặc, đám nô lệ hiện tại xem hắn như lãnh tụ tinh thần, lời của hắn không khác nào thêm cho họ sĩ khí tăng lên cực điểm. Chính vì vậy họ mới dâng lên tinh thần không sợ hãi cùng liều mạng như vậy.
Hỏa Trúc Quân chỉ là một nhóm quân nhỏ, nhân số chưa tới năm ngàn người, trước mặt họ cũng chỉ khoảng một phần ba số người của Hỏa Trúc Quân mà thôi.
Đám người Lạc Cảnh Thiên đột nhiên không thấy, Hỏa Trúc Quân sử dụng quét hình cũng không tìm ra được, chúng bắt đầu hạ xuống đi xung quanh tìm kiếm. Lại không biết mình đang bị nhắm tới.
Ngay tại lúc đó, Lạc Cảnh Thiên sau khi bố trí xong xuôi liền đem không gian kính triệt tiêu.
Xẹt!
Tiếng chém giết bắt đầu vang lên.
Do bị tập kích bất ngờ nên Hỏa Trúc Quân có chút phản ứng không kịp, nhưng mà khi lấy lại tinh thần, họ thể hiện ra là một đội quân tinh nhuệ ra sao. Đám nô lệ rất nhanh liền bị hỏa lực áp chế, cũng trong lúc đó, mấy người Lạc Cảnh Thiên đã thâm nhập tới phía sau, đem những tên khác giải quyết rồi mới bắt đầu viện trợ đám nô lệ.
Mấy người Lãnh Viêm thể hiện ra năng lực chiến đấu cực kỳ kinh khủng, nhất là Cốc Tư Tư cùng Diễm Đan Tâm, hai người họ thể hiện ra trình độ thiện xạ bách phát bách trúng vô cùng đáng sợ. Dù cho có Hỏa Trúc Quân muốn tiếp cận cũng làm không được.
Mất nửa giờ, Hỏa Trúc Quân cuối cùng bị đánh bại, những kẻ đầu hàng, Lạc Cảnh Thiên không có để lại người nào. Hiện tại không phải lúc để tiếp tục tăng thêm nhân số. Chỉ khi kiến tạo ra một tòa căn cứ chân chính thì mới là lúc cần.
Ngay cả đám người nô lệ, hắn cũng chỉ là đang lợi dụng, chết liền chết, không quá quan trọng. Chỉ cần để họ phát ra giá trị vốn có của mình là làm bia thịt, như vậy là đủ rồi.
Rất tàn nhẫn, nhưng cũng chân thực.
Chiến tranh, không có chỗ cho lòng nhân từ.
Sau khi kết thúc chiến đấu, toàn bộ đám nô lệ chỉ còn lại chưa tới trăm người. Đây là những người có chiến lực mạnh nhất, cũng có năng lực cơ bản để tự vệ.
Lạc Cảnh Thiên hạ lệnh đem người chết gom lại thành đống rồi đốt đi, để lại chỉ làm gây ra dịch bệnh mà thôi.
Cuộc chiến không chỉ dừng lại ở đó, sau khi đánh bại Hỏa Trúc Quân tới tiếp viện, Lạc Cảnh Thiên liền cho đám người trang bị lại vũ khí, cưỡi phi thuyền cùng chiến xa tiến về phía Hoả Trúc Quân cách nơi này hơn hai trăm dặm.
“Lạc đại ca, ngươi đang nghĩ gì? Mặc dù chúng ta đã có vũ khí, nhưng nhân số cũng không bằng. Ngay cả đánh lén cũng khó mà thành công, tại sao còn đi liều mạng làm gì?”. Hỏa Đao ngồi trong chiến xa khó hiểu hỏi.
“Ngươi cho rằng những nô lệ này liền có thể trở thành binh lực của chúng ta? Đó cũng không phải. Họ thực lực vốn không đủ, ngay cả Đan Tâm cũng không bằng. Quanh năm không huấn luyện đã đem họ mài tới mức tận cùng, hiện tại thể hiện ra được chỉ là do ý chí chống đỡ”.
“Ta dám nói, chỉ cần sau một tháng, toàn bộ họ sẽ trở thành người bị đào thải. Ngươi phải biết, chiến tranh, binh lực là rất trọng yếu. Mà họ đã không có cơ hội để tăng lên, ta cũng không muốn lãng phí tinh lực vào đám người này. Lợi dụng họ làm lá chắn để tiến công, so với huấn luyện họ còn có giát rị hơn nhiều”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Nhưng mà…”.
“Cảm thấy rất quá đáng sao?”.
“Ta chỉ là…”.
“Ta biết, nhưng đây là chiến tranh. Binh lực thực lực không bằng, như vậy chỉ có chết. Đừng quên Hỏa Trúc Quân chỉ là một thế lực nhỏ, so với tam đại phe phái thì quá nhỏ bé. Nếu như không thể đem chiến lực binh lực tăng lên, chúng ta còn đứng lên làm gì? Trực tiếp chờ chết không phải tốt?”.
“Càng quan trọng hơn là, họ cũng không có trung thành. Họ hiện tại chỉ bị ta mê hoặc nhất thời, khi có thêm người chết trước mặt họ, tín niệm của họ liền sẽ sụp đổ. Đây chính là hậu quả do nhiều năm làm nô lệ tạo ra”.
“Tâm tư của họ đã không có cái gọi là tự do, tự do chỉ là một chút tàn niệm mà mà thôi. Muốn dựa vào họ để lớn mạnh, đó là điều không thể”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh nói.
“Lạc đại ca nói đúng, ta cũng cho rằng như vậy. Chúng ta cũng không phải quân chính quy, nhưng nhiều năm qua chúng ta có thể sống sót, ngoài thực lực ra còn là tâm tư đề phòng không lúc nào không có”.
“Nhưng họ thì khác, họ đã đánh mất điểm này. Họ có thể đánh ra hiệu quả nhất thời, nhưng lại không được lâu dài”. Cốc Tư Tư cũng lên tiếng.
“Không nói những thứ này, Cửu Tư Khang, tư liệu thu thập được bao nhiêu rồi?”.
“Đã đầy đủ, Hỏa Trúc Quân hết thảy có hai ngươi chỉ huy, một người là người bản địa, một người khác không khẳng định. Suy đoán là từ địa phương khác tới, hơn nữa hắn sử dụng sức mạnh là tự thân, không ỷ vào vũ khí. Cho nên có thể khẳng định hắn là võ giả mà không phải thể tu hay hồn tu”. Cửu Tư Khang nói.
Võ giả, chính là luyện ra linh lực trong người như mấy người Sở Như Mộng, khác biệt chỉ là tên gọi của linh lực mà thôi. Hơn nữa phân chia cấp bậc cũng khác, tại trong vũ trụ, bất kể tu luyện cái gì đều chia thành Nhất Giai đến Cửu Giai.
Thánh cảnh chính là Nhất Giai, Thần cảnh là Nhị giai…
Thánh Ma Đạo Sư tầng một là Nhất Giai, mà hiện tại Lạc Cảnh Thiên là Tứ Giai.
Thể tu là chỉ mấy người như Lãnh Viêm, thân thể rất mạnh mẽ, nhưng tự thân lại không chống lại những người võ giả cho nên sẽ dựa vào võ khí ngoại lực để tăng lên sức chiến đấu.
Uy lực của trang bị khoa kỹ cũng không yếu chút nào.
Hồn tu, chính là ám chỉ mấy người như Lạc Cảnh Thiên, ma lực, linh hồn lực đều là hồn tu.
Đương nhiên, tại sao lại khác biệt lớn như vậy, chuyện này để sau hãy nói.
“Võ giả sao? Xem ra có trò hay rồi”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.