“Hừ, vậy ta cũng muốn xem một chút ngươi có thể phân thân bao lâu”. Tên kia hừ lạnh một tiếng rồi nói.
Phân thân của ma pháp sư cực kỳ hao tổn ma lực, bao quát Lạc Cảnh Thiên bên trong, hắn không thể duy trì lâu được. Chính vì thế mà trước kia hắn rất ít dùng loại chiêu thức này cho phạm vi quần công. Đối đầu với đám quân đội yếu một chút còn có thể, nhưng đối mặt với tên ngũ giai này, thật đúng là không duy trì lâu được.
“Ngươi ra khỏi được chỗ này rồi nói”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.
Một giây sau, Lạc Cảnh Thiên quán thâu ma lực vào Bạch Cốt Tiêu, sau đó ném mạnh lên bầu trời. Từ Bạch Cốt Tiêu bắn ra một đạo ánh sáng bao trùm lấy người kia.
Ầm!
Tên kia một quyền đánh lên vòng sáng, nhưng là lại không làm được gì.
“Ma pháp không gian? Trò hề. Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là lấy nhất lực phá vạn pháp”.
Dứt lời, hắn đưa lên nắm đấm, tụ lực, sau đó…
Oanh!
Vòng sáng bị đánh một phát nát bấy, có điều, Lạc Cảnh Thiên không hề thất vọng, ngược lại là nở ra nụ cười bí hiểm.
“Ừm?”.
Sau khi đánh ra một quyền, mặc dù vòng sáng nát bấy, nhưng mà hắn phát hiện cánh tay mình giống như bị thứ gì đó giữ lại, khi nhìn kỹ lại hắn liền biến sắc. Không kịp rút tay lại thì Lạc Cảnh Thiên đã quát lên.
“Toái!”.
Xoảng!
Tiếng kính vỡ vụn vang lên, một đạo máu tươi bắn ra. Tên kia trực tiếp lùi lại cả trăm mét, hắn nhìn trên tay bị cắt đứt nhiều chỗ, may mắn là thân thể hắn đủ cường đại, nếu không cả cánh tay hắn đều phải đứt. Nhưng mà, dù như vậy, ngón út của hắn vẫn bị Lạc Cảnh Thiên cắt xuống.
Thời Không Kính!
Lạc Cảnh Thiên đem Thời Không Kính ẩn dấu vào bên trong, cho nên khi tên kia đánh vào, cánh tay của hắn cũng chìm vào trong Thời Không Kính, cho nên liền bị Lạc Cảnh Thiên ám toán biến thành thế này.
“Pháp sư các ngươi đều âm hiểm như vậy sao?”. Tên kia dừng lại trên không trung, móc ra một bình dung dịch uống vào, thương thế trên cánh tay hắn nhanh chóng khép lại, sau đó một đầu ngón tay mọc ra.
“Ngũ giai cùng tứ giai đánh, ngươi thật đúng là có mặt mũi nói ta âm hiểm”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh đáp.
“Thật phiền phức. Nếu không ngươi thúc thủ chịu trói, thế nào? Ta có thể xem xét một chút tha cho bọn chúng rời đi. Ngươi phải biết, giết ngươi mặc dù tốn chút thời gian, nhưng giết chúng, ngươi quản không được”. Tên kia chỉ về đám người Lãnh Viêm nói.
Hai tên thủ lĩnh của Hỏa Trúc Quân là thể tu, đã bước vào tam giai. Mà trong đám người Lãnh Viêm, chỉ có Lãnh Viêm là bước vào tam giai, những người khác đều chỉ là nhị giai. Hơn nữa trang bị cũng chênh lệch rất lớn, hiện tại họ đã lâm vào thế hạ phong, nếu không phải do nhân số áp đảo, sợ rằng đã sớm bị đánh bại.
“Chết liền chết thôi, chết xong vào luân hồi, nói không chừng kiếp sau còn có thể nắm giữ thiên phú cao siêu hay vào một cái đại gia tộc. Điều này cũng không tệ, nếu không ngươi giết vài người cho ta trợ hứng một chút?”. Lạc Cảnh Thiên mỉm cười nói.
Muốn uy hiếp hắn? Thật sự là trò cười.
“Vậy sao?”.
Tên kia cười cười, cách không một chưởng đánh ra, chưởng lực rơi xuống dưới chân đám người Lãnh Viêm.
Oanh một tiếng.
Đám người Lãnh Viêm bị dư chấn đánh bay ra ngoài, toàn bộ đều bị trọng thương.
“Hiện tại đây?”. Tên kia nhìn Lạc Cảnh Thiên mỉm cười hỏi.
Đám người Lãnh Viêm bò trên mặt đất, vài người bất tỉnh, vài người còn có ý thức, ánh mắt đều nhìn về phía hai người Lạc Cảnh Thiên. Họ lúc này cũng đoán được đôi chút, hẳn là tên kia đang uy hiếp Lạc Cảnh Thiên, nếu không sẽ giết họ.
“Đều nói, ngươi giết vài người cho ta trợ hứng, làm sao không giết đâu? Thật cho rằng ta sẽ để ý chúng sống vẫn là chết?”. Lạc Cảnh Thiên nghiêng đầu kỳ quái hỏi.
Lời này thật sự rất tàn nhẫn, nhất là khi mấy người Lãnh Viêm nghe được. Ánh mắt họ đều hiện lên vẻ ảm đạm cùng không cam lòng, nhưng không có ai nói cái gì.
Họ biết, Lạc Cảnh Thiên cũng biết.
Hiện tại, Lạc Cảnh Thiên không cứu được họ, thúc thủ chịu trói, cùng tự sát không có khác biệt nào. Còn không bằng liều mạng, nếu Lạc Cảnh Thiên vì họ mà đầu hàng, có lẽ họ sẽ cảm động, nhưng… cũng không thay đổi được cái gì. Đến lúc đó hắn cũng sẽ cùng họ chết chung.
“Đủ tàn nhẫn. Ta thích!”. Tên kia nhếch miệng cười nói, ngón tay bắn ra một đạo quang mang, trực tiếp xuyên thủng đầu của Cửu Tư Khang.
Máu tươi chảy ra nhộm vào đại địa.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt thản nhiên mở miệng nói.
“Còn chưa đủ, lại thêm một người nữa, đến lúc đó ta mới đủ vui vẻ cùng ngươi tiếp tục đánh”.
“Theo ý ngươi”.
Piu!
Lại một đạo ánh sáng bắn ra, Kim Nhiệt Trát Tư trên đầu thủng một lỗ bất lực ngã xuống.
“Vui vẻ sao?”. Tên kia mỉm cười hỏi.
“Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ, nhưng là… nhường ngươi đánh trước hai chiêu, có phải hay không tới lượt ta?”. Lạc Cảnh Thiên nở ra nụ cười nói. Nhưng nụ cười này, nhìn thế nào cũng cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Tên kia hơi nhướng mày không hiểu Lạc Cảnh Thiên có ý gì.
Nhưng mà, một giây sau…
Từng cái phân thân của Lạc Cảnh Thiên xuất hiện xung quanh. Lần này không phải là Kính Tượng Phân Thân, mà là Không Gian Phân Thân. Nói ngắn gọn chính là tất cả đều là bản thế.
Không Gian Tước Đoạt – phát động.
Băng Phong Chi Địa – phát động.
Bất Hủ Chương Nhạc – Thống Khố Thiên Khúc!
Tinh Vân Vẫn Lạc!
Thời Không Kính!
Chỉ chưa tới một giây, năm cái ma pháp cường đại bộc phát.
Tên kia hơi biến sắc, ánh mắt nhìn về đám người Lãnh Viêm, hai tên thủ lĩnh của Hỏa Trúc Quân không biết đã bị Lạc Cảnh Thiên giết lúc nào, mà Kim Nhiệt Trát Đa cùng với Cửu Tư Khang đáng ra đã chết thì vẫn còn sống ở đó, trên trán vẫn có một đạo vết thương, nhưng không chí mạng.
Lạc Cảnh Thiên ngay từ lúc đầu đã lập ra một cái ảo trận chân thật, hắn dùng Thiên Mệnh Khả Biến suy yếu uy lực hai chiêu của tên kia khi đánh về mấy người Lãnh Viêm. Đồng thời chuyển dời nó về phía hai tên thủ IrCrry lĩnh.
Mà lúc này, Lạc Cảnh Thiên đã đứng bên cạnh đám người Lãnh Viêm, thân thể cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn mở miệng châm chọc tên kia.
“Ngươi từ từ chơi”.
Dứt lời, hắn đem toàn bộ đám người ẩn vào không gian kính.
Nhìn năm cái uy lực cực đại ma pháp bắn tới, còn có một cái thời không kính khổng lồ từ trên đầu ép xuống, không gian còn bị phong tỏa. Tên kia nghiến răng lẩm bẩm nói.
“Ma pháp sư thật mẹ nó âm hiểm, chúng ta ngày sau gặp lại!”.
Dứt lời, hắn lấy ra thứ gì đó, bóp nhẹ một cái, thân ảnh hắn bị một đạo vòng xoáy không gian quấn lấy, sau đó biến mất tại chỗ.
Tại nơi hắn đứng, một cái hố sâu mấy trăm mét xuất hiện. Do không gian bị phong tỏa nên cũng không có lan ra xung quanh. Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng đã suy yếu tới mức không cách nào tiếp tục vận dụng ma lực, hắn cùng đám người bị cưỡng ép rời khỏi không gian kính.
Chẳng qua, chờ lấy họ là hàng trăm cái phi thuyền cỡ nhỏ nhắm tới.
Chỉ là ngay tại lúc này, khi những phi thuyền kia còn chưa khai hỏa thì một đạo ánh sáng… không, phải nói là nó giống như là một viên vẫn thạch xuyên qua tầng khí quyển bị ngọn lửa bao trùm từ phía xa lao tới.
Khi nhìn thấy rõ ràng, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên.
Người tới, chính là Sở Như Mộng.
Thân ảnh phượng hoàng lửa xuất hiện, xẹt một cái liền lao vào đống phi thuyền, nơi đi qua, toàn bộ phi thuyền liền cháy thành than. Chưa tới 30 giây thì mấy trăm cái phi thuyền bị Sở Như Mộng biến thành cục than hết.
Sau đó, ngọn lửa biến mất, Sở Như Mộng từ trên không hạ xuống, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
“Ta mà không tới kịp, ngày này năm sau liền là ngày giỗ của ngươi rồi”.
“Khụ khụ, vậy ngươi tới làm gì?!”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
“Ta lười đi cho ngươi thắp nén hương. Phí tiền”. Sở Như Mộng bĩu môi nói.
Trong khi đó, mấy người Lãnh Viêm vẫn còn tỉnh, khi thấy được Sở Như Mộng, họ đều ngẩn người ra.
Đẹp!
Đẹp tới rung động lòng người!
Đẹp tới đủ để khuynh đảo thế nhân!
“Tỉnh, các ngươi nhìn cái gì?!”. Sở Như Mộng tức giận, âm thanh khẽ nâng lên.
“Ta… ta… thật… thật xin lỗi, ta không cố ý”. Lãnh Viêm vội cúi đầu nói.
Kỷ Đinh, Hỏa Đao cùng Cốc Tư Tư bất tỉnh xem như không nói, tại nơi này, ngoài Lạc Cảnh Thiên cùng với ‘nhan trị quan chưa thành hình’ Diễm Đan Tâm ra, những người khác đều ngẩn ra nhìn Sở Như Mộng.
Nhất là Cửu Tư Khang với Kim Nhiệt Trát Đa.
Hai người vừa mới bị thương nặng, hiện tại không chỉ không kêu đau, gương mặt còn mẹ nó hiện ra vẻ mê luyến. Thậm chí hai người trên lỗ mũi còn chảy máu, gương mặt đỏ như gấc.
“Đa ca, Khang ca, các ngươi thế nào?”. Diễm Đan Tâm thấy họ mũi chảy máu liền giật mình vội lay lay họ một cái.
Nhưng mà sau đó, cả hai người ánh mắt bắt đầu tan rã, sau đó ngã về phía sau bất tỉnh.
Lạc Cảnh Thiên thở dài che mặt, nội tâm điên cuồng gào thét.
Thật mẹ nó hoang đường. Lại có hai người bị tên yêu nghiệt này mê đảo, đây là nhân tính vặn vẹo, vẫn là đạo đức tiêu vong? Hắn mẹ nó là nam đó a, các ngươi chảy máu mũi cái rắm!
(PS: đi ăn rồi viết tiếp :v )
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.