Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 421: Chân tướng ngoài ý muốn



(Thank Nguyễn Hoàng IT đã tặng kẹo :v )

Sau vụ “kém chút đổ máu đến chết” của hai người Cửu Tư Khang, mấy người họ lết tấm thân tàn trở lại chỗ ở. Đương nhiên, Sở Như Mộng cũng đi theo. Lạc Cảnh Thiên có thể khẳng định, từ lúc hắn biết đám người này, hắn còn chưa thấy qua cảnh tượng lúng túng tới thế này.

Hắn là lão đại, là lão đại, lão đại đó a.

Các ngươi đem đồ ăn cho con hàng này là thế nào? Ta mẹ nó còn đang bị thương đây, ngươi không đưa cho ta liền đưa cho hắn?!

Hỏa Đao, ngươi mẹ nó vừa tỉnh lại liền ‘đói’? Đem nước miếng trên miệng cho ta lau sạch sẽ!

Kim Nhiệt Trát Đa, không có giấy sao? Không có liền cho ta đem tay chặn lại cái mũi. Mẹ nó, ngươi là thừa máu sau? Hắn nhìn ngươi một cái cũng có thể đổ máu?!

“Lạc đại ca, bọn họ đây là thế nào?”. Diễm Đan Tâm khó hiểu thấp giọng behQS hỏi.

“Còn thế nào? Cả đám động vật tới mùa động dục chứ sao”. Lạc Cảnh Thiên âm thanh rất lớn, giống như sợ người khác nghe thấy.

Đám người nghe xong, gương mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn mặc kệ lời của hắn.

“Muốn ăn không?”. Sở Như Mộng cầm lên miếng thịt vừa ăn vừa nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ăn đi, dù sao cũng là bữa ăn cuối cùng, nói không chừng ngày mai ngươi liền chết cũng khó nói”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

“Đây là thái độ của ngươi cùng ân nhân cứu mạng nói chuyện?”.

“Ha ha”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh hai tiếng không nói lời nào.

“Lạc đại ca, ngươi vì cái gì thái độ đối với… vị tỷ tỷ này… ác liệt như vậy?”. Diễm Đan Tâm khó hiểu hỏi.

Lạc Cảnh Thiên há to miệng, hắn rất muốn nói: con hàng này mẹ nó là nam!

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Sở Như Mộng hắn liền ngậm miệng, ai biết nếu hắn nói ra con hàng này sẽ làm chuyện phát rồ gì.

“Nhìn ‘nàng’ ngứa mắt”. Lạc Cảnh Thiên nghiến giọng nói.

“Được rồi, không phải là một ít thức ăn sao? Cần thiết không?”. Sở Như Mộng bĩu môi, cầm lên cái đùi hỏa thú ném cho hắn nói.

“Vậy còn tạm được”. Lạc Cảnh Thiên bắt lấy, sau đó vừa ăn vừa nói.

“Lạc đại ca, ngươi… ghen?”. Diễm Đan Tâm nhìn hai người, sau đó phun ra một câu.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên còn chưa có nuốt xuống miếng thịt liền phun ra. Sở Như Mộng cũng cười lên ha hả.

“Ta nói có gì sai sao?”. Diễm Đan Tâm khó hiểu gãi đầu.

“Không có, ngươi nói đúng, hắn là đang ghen”. Sở Như Mộng nhịn cười nói.

“Oẹ!”. Lạc Cảnh Thiên làm bộ nôn mửa. Sau đó hắn nhìn Diễm Đan Tâm nói.

“Tránh xa con hàng này ra một chút, đừng để ‘nàng’ dậy hư”.

“Thân thể ngươi thế nào rồi? Bao lâu thì khôi phục?”. Sở Như Mộng đi tới, đưa tay ra chạm vào trên ngực Lạc Cảnh Thiên, linh lực truyền vào thăm dò hỏi.

“Không có vấn đề, thoát lực mà thôi. Hết ngày liên không có việc gì”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Hôm nay đám người kia là thế nào? Ta nhớ được trước lúc ta tới có cảm nhận được một loại khí tức cường đại. Đó là ai?”.

“Không biết, nhưng hắn là nhắm tới ta. Ta nghi ngờ có thể là do tên Ám Thần phái tới”.

“Nói một chút những chuyện xảy ra đi, ta nghe một chút”. Sở Như Mộng hơi nhíu mày, sau đó nói.

Lạc Cảnh Thiên chậm rãi nói ra.

Sau khi biết toàn bộ những gì đã xảy ra, Sở Như Mộng nhẹ gật đầu nói.

“Không tệ, có ta ba phần công lực, bất quá có quá nhiều lỗ thủng, không cần nghe ngươi nói rõ ta cũng hiểu được quá trình”.

Lạc Cảnh Thiên khóe miệng giật giật, những người khác nghe không hiểu, nhưng hắn là nghe hiểu. Sở Như Mộng hiểu rõ hắn, cho nên chỉ nghe sơ qua cũng biết hắn hố đám người Lãnh Viêm thế nào.

“Đừng nhăn mặt, ít nhất ngươi cũng có thu hoạch. Nhưng mà về việc chiến tranh, ngươi phương hướng không đúng. Chiến tranh không có đơn giản như ngươi nghĩ, đó chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi”. Sở Như Mộng ngồi xuống lạnh nhạt nói.

“Ngươi có kế gì?”.

Sở Như Mộng nhìn đám người một chút, sau đó nói.

“Chiến tranh, bất kể là vì tự vệ, hay vì hòa bình, những thứ này tất cả chỉ là thứ không đáng kể. Mục đích trong chiến tranh cuối cùng tất cả đều là một chữ LỢI”.

“Không có lợi, sẽ không có ai đi phát động chiến tranh. Như ngươi nói mấy tên nô lệ kia, ngươi chỉ phương hướng tự do, để họ tăng thêm sĩ khí là đúng, nhưng nếu áp dụng cho người khác, tất cả chỉ là đánh rắm”.

“Chiến tranh chính là vì tranh đoạt lợi ích, đây chính là bản chất của chiến tranh. Nói trắng ra chính là tiền. Viêm Tinh chiến tranh nhiều năm như vậy vẫn không dừng, chứng tỏ lợi ích còn chưa có được tối đại hóa”.

“Tam đại phe phái chỉ phát sinh những quy mô chiến đấu nhỏ lẻ, chưa từng có toàn lực phát động chiến tranh, chứng tỏ chúng đang chờ đợi. Tại cái tinh cầu này, thứ có thể khiến chúng gác lại chiến tranh lâu như vậy, hẳn là tài nguyên khoáng sản”.

“Quên hỏi, mấy cái mỏ khoáng kia là khai thác cái gì? Tác dụng là gì?”. Sở Như Mộng hỏi.

“Là hỏa thạch, tác dụng rất nhiều, có thể dùng làm năng lượng, cũng có thể đổi lấy đơn vị năng lượng. Nhưng ta nghe nói mục đích chủ yếu chính là tam đại phe phái muốn bán chúng cho tinh cầu khác”. Lãnh Viêm cũng sắp lại gần nói.

Sở Như Mộng liếc hắn một cái, lạnh nhạt phun ra một cấu:

“Tránh ta xa một chút, trên người ngươi mùi rất khó ngửi”.

Lãnh Viêm gương mặt cứng lại, sau đó mới xấu hồ lùi lại phía sau.

Sở Như Mộng quay người lại nhìn Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.

“Ta từ Nguyệt th… từ Nguyệt tỷ nơi đó tìm hiểu qua về Linh Hỏa Quốc. Sau khi tìm hiểu, ta thấy ở rất nhiều nơi cũng không có chiến tranh kéo dài, đa phần đều chỉ là trong khoảng 10 năm đầu, sau đó đồng loạt trong một ngày bắt đầu đình chiến. Rất giống Viêm Tinh”.

“Ngươi làm sao biết được những thứ này? Nàng hẳn là không nói cho ngươi chứ?”. Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

“Đần! Đương nhiên là tiền, tiền đủ, thứ gì không có? Trên chợ đen muốn thứ gì mà mua không được? Ngươi tin có đủ tiền ta cũng có thể đem cả cái Linh Hỏa Quốc mua lại không?”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

“Ta tin, nhưng vấn đề là, tiền ngươi từ đâu tới”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Sở Như Mộng không đáp, chỉ đưa tay lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, hắn dùng ngón tay vạch nhẹ lên cổ tay, sau đó bàn tay tụ lại thả ra như đang miêu tả một vụ nổ.

Huyết Tế!

Một hình ảnh đột ngột xuất hiện trong đầu hắn, gương mặt hắn hiện vẻ khó coi bật dậy.

“Ngươi…”.

“Yên nào, không có chuyện gì. Ta đổi cho Nguyệt tỷ, nàng cũng không cần thứ đó. Nghe bảo có một nữ đệ tử của nàng cũng là… có huyết mạch giống ta. Cho nên cần một chút vật dẫn. Đổi lại ta lấy được một con số khá lớn”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

“Bao nhiêu?!”.

Sở Như Mộng đưa lên một ngón tay.

“Một tỷ?”. Lạc Cảnh Thiên dò hỏi.

“Ngươi mẹ nó sao không đi ăn cướp a? Là một trăm triệu”.

“Cái đó… tỷ tỷ, ta muốn hỏi một chút, các ngươi đang nói cái gì? Còn cái gì mà một trăm triệu?”. Diễm Đan Tâm dò hỏi.

“Tiểu nha đầu, ngươi không cần biết. Hắn hiểu là được”. Sở Như Mộng đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, sau đó cùng Lạc Cảnh Thiên nói tiếp.

“Theo ta được biết, nguồn năng lượng chúng lấy được, đều sẽ chuyển tới Hắc Hỏa Thiên Hà, hơn nữa còn mua về số lượng lớn Ám Nguyên Thạch. Mà lại, ta nghe được một tin rất thú vị, muốn nghe không?”. Sở Như Mộng cười bí hiểm nói.

“Có rắm mau thả”.

“… Nghe bảo Hắc Hỏa Thiên Hà đang xây dựng… Ám Thần Đài”.

Nghe vậy Lạc Cảnh Thiên càng lúc càng không hiểu. Ám Thần Đài có rất nhiều, cơ bản tại Linh Hỏa Quốc nơi nào cũng có, có gì đang ngạc nhiên?!

“Ngươi nghĩ một chút, Ám Thần Đài, lượng lớn Ám Nguyên Thạch…”. Sở Như Mộng nhìn ra được sự khó hiểu của hắn liền nói.

Tạo Thần!

Hai chữ này hiện lên trong đầu hắn, nhưng cũng không đúng, tạo thần, đầu tiên phải được người dân Linh Hỏa Quốc tin tưởng, sau đó mới có thể hấp thu đại lượng tín ngưỡng lực, lúc đó mới chân chính trở thành thần.

Thần này cũng không phải giống như Nguyệt Thần, mà là chỉ là một cái danh hiệu. Tốn không biết bao nhiêu vạn năm cũng chưa chắc có thể trở thành chân chính thần.

“Ta cũng có một tin thú vị khác”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

“Ngươi mẹ nó nói nhanh lên, lề mà lề mề”. Lạc Cảnh Thiên đen mặt nói.

“Nghe nói Ám Thần Đài đang xây… là nữ”.

“Nữ? Thì thế nào? Hắc Ám Quân Chủ muốn nạp thiếp?”.

“Ngươi ngốc a. Hắc Ám Quân Chủ sắp nhượng vị, kế tiếp đương nhiên là Ám Thần lên ngôi. Người ta đang nói chính là Ám Thần, mà không phải Hắc Ám Quân Chủ”. Sở Như Mộng đáp.

“Hắn lấy vợ thì liên quan gì đến ta? Ngươi đang nói nhảm cái gì?!”.

“Thật là, làm sao đầu óc đột nhiên chậm hiểu vậy? Ngươi nghĩ xem, thời gian bộc phát chiến tranh đều không quá 10 năm, toàn bộ Linh Hỏa Quốc đều đang vận chuyển năng lượng đến Hắc Hỏa Thiên Hà, chế tạo Ám Thần Đài là nữ, chứng tỏ Ám Thần đã chuẩn bị từ trước”.

“Trùng hợp là… các đây không lâu, người nào đó bị bắt đi. Cho nên… chúc mừng ngươi. Sắp có một cái em rể rồi”. Sở Như Mộng nhếch miệng cười nói.

Phốc!

Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu.

Xâu chuỗi hết những thứ này lại, hắn phát hiện thật đúng là như những gì Sở Như Mộng nói.

Ám Thần… muốn cưới tiểu Nguyệt?!

“Ta xxx tổ tông 18 đời của ngươi!”. Lạc Cảnh Thiên tức giận bạo tục nói.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.