Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 422: Giao dịch



(Thank 38N1BT đã tặng kẹo)

Nhìn cảnh Lạc Cảnh Thiên đột nhiên tức giận, đám người đều có chút sợ hãi lùi lại một chút.

“Ngươi biết thời gian lúc nào không?”. Lạc Cảnh Thiên nghiến răng hỏi.

“Yên tâm, Ám Thần Đài xây dựng xong cũng mất 7-8 năm, lại thêm nạp vào năng lượng, tiếp nhận tín ngưỡng cũng phải thêm 3-4 năm. Cho nên thời gian còn khá đầy đủ. Bất quá ngươi đầu tiên phải đem Viêm Tinh đánh xuống, sau đó từ Viên Tinh đánh lên Xích Hỏa Thiên Hà. Đánh xong Xích Hòa Thiên Hà phải chờ Linh Hỏa Quốc phong tước, lúc đó ngươi mới có thể từ Xích Hỏa Thiên Hà chuyển tới Hắc Hỏa Thiên Hà”.

“Để ta tính một chút, toàn bộ Xích Hỏa Thiên Hà có tất cả 100 tiểu thiên hà, mỗi cái tiểu thiên hà có có khoảng 1080 cái tinh cầu có sự sống giống như Viêm Tinh. Mà Viêm Tinh là tinh cấp thực lực trong tầng thứ thấp nhất Xích Hỏa Thiên Hà”.

“Nói cách khác, ngươi thực lực phải ít nhất bước vào thất giai, lúc đó mới có thể có thực lực cùng các thế lực Xích Hỏa Thiên Hà đối chiến. Bước vào bát giai mới có thể thống trị được Xích Hỏa Thiên Hà. Chờ Linh Hỏa Quốc ban xuống tước hiệu, lại thêm sử dụng truyền tống trận từ Xích Hỏa Thiên Hà tới Hắc Hỏa Thiên Hà cũng tốn thời gian một năm, cho nên…”.

“Đủ, đừng mẹ nó nói nữa”. Lạc Cảnh Thiên trừng mắt nói.

Ngươi đang yên đang lành nói những thứ này làm gì? Ta mẹ nó không biết sao? Thật có thể đánh lên Xích Hỏa Thiên Hà, ta mẹ nó còn cần nói nhiều như vậy làm gì?!

“Ngươi không cần quan tâm quá nhiều, trước tiên đem tinh cầu này đánh xuống. Lợi dụng đường vận chuyển năng lượng có thể đi vào Xích Hỏa Thiên Hà, ở nơi đó dùng chút tiền là có thể đến Hắc Hỏa Thiên Hà. Có lẽ thời gian làm được như vậy phải tốn vài năm, nhưng cũng đủ rồi. Hiểu ý ta không?”. Sở Như Mộng liếc mắt nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, nhưng cũng gật đầu.

Hắn biết Sở Như Mộng có ý gì, chính là dùng tiền, giả thành nhân viên vận chuyển để tới được Hắc Hỏa Thiên Hà là được.

“Vậy… kế tiếp làm gì? Chiêu mộ thêm người?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Đương nhiên là… không. Thứ nhất, muốn chiêu mộ người, chúng ta đầu tiên phải có trụ sở chính. Phải thể hiện ra được tiền cảnh hùng mạnh của mình mới có thể hấp dẫn người khác tới. Mà tất cả đều bắt nguồn từ… tiền!”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.



Thời gian kế tiếp, sau khi đám người Lãnh Viêm dưỡng thương xong liền bắt đầu suốt nửa năm hoành hành. Đó chính là – ăn cướp!

Không sai, chính là cướp!

Không phải đánh cướp những thế lực nhỏ yếu, mà là trực tiếp đánh cướp đồ vật của tam đại thế lực. Thời gian đầu, tam đại thế lực cũng không để tâm. Nhưng mà càng về sau tổn thất càng lúc càng nhiều dẫn tới sự chú ý của chúng.

Bởi vì đám người Lạc Cảnh Thiên cướp xong cũng không phải để sử dụng, mà là toàn bộ bán vào chợ đen.

Ban đầu còn không có người dám mua, nhưng do giá cả quá mức ưu đãi cho nên dần dần những tên đó cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ. Sau đó càng lúc càng trót lọt. Cho đến hiện tại, mấy người Lạc Cảnh Thiên đã bán được đồ vật lên tới con số hơn một tỷ đơn vị năng lượng.

Mục đích chính là tích lũy tiền tài, chỉ có đủ tiền tài mới có thể chiêu mộ nhân thủ, thành lập quân đội cho chính mình.

Nuôi sống một cái quân đội, con số có thể nói cực kỳ lớn. Về phần trang bị vũ khí, trực tiếp mua ở chợ đen là được, nơi đó thứ gì cũng có.

Mà ngày hôm nay, Lạc Cảnh Thiên cùng với Sở Như Mộng lần nữa tới chợ đen, chính là vì muốn chiêu mộ nhân thủ. Điều này dẫn tới sự chú ý của tam đại phe phái, chúng đã tìm mấy người Lạc Cảnh Thiên đã lâu, hiện tại là lúc đem hai tên trộm cướp này bắt về hỏi tội.

Lần này chúng phục kích sẵn tại chợ đen, chỉ chờ hai người họ xuất hiện, mà không biết rằng, Lạc Cảnh Thiên và Sở Như Mộng sớm đã tới chợ đen, nhưng không có người nào biết, bởi vì có người đem họ ẩn nấp đi vào.

Trong một căn nhà bí mật trong chợ đen, xung quanh có người bảo vệ nghiêm ngặt, bên trong có mấy người đang nói chuyện.

“Lạc huynh đệ, Sở tiểu thư, vất vả rồi”. Một tên nam tử cao lớn cười nói.

“Không sao, người vất vả là ngươi. Nếu không có ngươi có lẽ chúng ta sẽ mất chút thời gian mới có thể đi vào. Nói không chừng còn phải đánh một trận với bọn chúng đây”. Sở Như Mộng cười nói.

Người này tên là La Thiên, tại chợ đen, địa vị của hắn có thể xếp trong ba người đứng đầu.

Sở dĩ cùng người này hợp tác, đó là vì địa vị của hắn càng lúc càng bị uy hiếp. Chợ đen cái gì cũng không thiếu, thiếu chính là nguồn hàng. Mà hai người họ lại có thể cung cấp nguồn hàng với số lượng cực lớn, nửa năm cướp đoạt, vật tư của họ đạt tới con số cực kỳ kinh người.

Bán suốt nửa năm cũng vẫn còn tận hai phần ba. Đủ biết nhiều cỡ nào.

“Không biết lần này tới, hai vị là muốn bán thứ gì?”. La Thiên cười hỏi.

“Lần này cũng là bán, nhưng thực ra… ta còn muốn làm một cuộc làm ăn. Không biết La ca có làm hay không”. Sở Như Mộng nói.

“Sở tiểu thư, thứ cho ta nói thẳng. Nếu như là muốn để cho ta gây trở ngại với tam đại thế lực, thế ta làm không được. Ta cùng các ngươi làm ăn đã là một chuyện rất nguy hiểm. nếu như…”.

“La ca, ngươi nói vậy liền không đúng, nói về gây trở ngại, nói thật, ngoài hai chúng ta ra, ngươi là người gây trở ngại lớn nhất. Ngươi đem hàng của chúng ta bán cho ngươi bán lại cho thế lực đối địch của tam đại phe phái”.

“Chờ một chút, Sở tiểu thư, ngươi nói như vậy không phải rất mâu thuẫn sao? Ta bán cho họ, đồng nghĩa với việc ta trả lại đồ cho họ. Cái này sao gọi là cản trở?!”. La Thiên vội nói.

“Không, ngươi quả thật làm Ufhqa thế. Nhưng ngươi lựa ra đồ vật của Hỏa Nguyên bán cho Tinh Viêm, đồ của Tinh Viêm bán cho Thiên Diễm, đồ Thiên Diễm bán cho Hỏa Nguyên”.

“Ngươi chính là muốn để họ không thể phát động chiến tranh, chỉ có thể thỉnh thoảng đánh nhỏ lẻ, kiềm chế lẫn nhau, ngươi mới có thể kiếm lợi lớn nhất. Ta nói đúng không?”. Sở Như Mộng cười nhạt nói.

La Thiên nghe vậy hơi biến sắc, mấy người xung quanh tập thể đi tới muốn động thủ nhưng bị La Thiên ngăn lại.

“Xem ra Sở tiểu thư hiểu rất rõ ta. Như vậy không biết lần này hai vị muốn bán thứ gì? Lại muốn giao dịch cái gì?!”. La Thiên khôi phục lại bộ dáng bình thường hỏi.

“Ngươi nói đi”. Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên nói, sau đó ngả lưng xuống ghế thảnh thơi uống rượu.

Nhìn bộ dáng của hắn, Lạc Cảnh Thiên có chút xúc động muốn cho con hàng này một cái tát.

“Đầu tiên, nói về thứ chúng ta bán đi. Chúng ta lần này bán là 50 vạn đạn không gian, 100 chiếc Hỏa Nguyên Pháo, cùng với hai triệu tấn hỏa thạch”. Lạc Cảnh Thiên điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói.

“Có chút nhiều, nhưng ta vẫn ăn vào được, còn gì nữa không?”. La Thiên hỏi.

“Cùng với… một bản vẽ Toái Tinh Pháo”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.

“Cái gì?!”. La Thiên sợ hãi bật dậy.

Đám người bên cạnh nghe không được hai người nói gì, cho nên còn cho rằng Lạc Cảnh Thiên uy hiếp La Thiên, họ vội đi tới…

“Đi ra ngoài!”. La Thiên quát lên.

“Nhưng mà…”.

“Ra ngoài, lập tức cút!”.

“Vâng, La ca”.

Nhìn đám thủ hạ ra ngoài, La Thiên mới ngồi xuống lại, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Ngươi xác định là Toái Tinh Pháo? Loại bản vũ này… là vật cấm chứ?”.

“Vật cấm? Ngươi đừng chọc ta cười. Thứ đó nhiều lắm liền cấm ở những tinh cầu dạng này. Tại mấy cái thiên hà cỡ lớn, nó chỉ là đồ chơi hơi mạnh một chút mà thôi. Bị cấm là do không muốn người khác lợi dụng nó gây ra rối loạn cùng tàn sát quy mô lớn, ta dám nói ngươi đem tới Xích Hỏa Thiên Hà bán cũng sẽ không có người nói ngươi một câu”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

La Thiên đương nhiên biết điều này, hắn chỉ là đang thăm dò mà thôi. Dù sao hắn cũng không phải người của tinh cầu này, biết được những thứ này cũng rất bình thường.

“Như vậy… giá cả là bao nhiêu? Nếu như mua hết những thứ trên, tha thứ ta nói thẳng, ta không có số tiền lớn như vậy để mua bản vẽ của ngươi”. La Thiên nói.

“Yên tâm, bản vẽ ta không đòi tiền”.

“Vậy ngươi muốn cái gì?”.

“Quân đội”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng nói.

“Ngươi…”. La Thiên giật mình, ánh mắt có chút kinh hãi nhìn Lạc Cảnh Thiên.

“Ta cần một nhóm người, thực lực đều phải tam giai trở lên, nhân số từ một ngàn đến năm ngàn người. Cái giá này, hẳn là đủ cho Toái Tinh Pháo chứ?”. Lạc Cảnh Thiên nói.

“Chỉ sợ không được, nguy hiểm quá lớn”. La Thiên lắc đầu nói.

“Ai nói ta muốn dùng người của ngươi? Ta cho ngươi thời gian hai tháng, ngươi chiêu mộ cũng tốt, mua ở thị trường nô lệ cũng được. Ta chỉ xem kết quả. Điều này, hẳn là được chứ?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

“Quá nhiều, hơn nữa vận chuyển vào Viêm Tinh cũng sẽ bị chặn lại”.

“Có câu rất hay, không có bức tường nào mà không lọt gió, cũng không có quy tắc nào mà không thể phá bỏ. Nếu như thêm thứ này đây”. Sở Như Mộng đột nhiên ngồi thẳng dậy, đặt lên bàn một cái huy hiệu.

“Ngươi… các ngươi là Tinh Nguyệt…”.

“Biết quá nhiều đối với ngươi không có lợi, ngươi chỉ cần nói, làm được hay không”. Sở Như Mộng suỵt một tiếng rồi hỏi.

“Có thể, chỉ cần có thứ này, truyền tống trận hẳn là có thể dễ dàng thông qua. Thời gian hai tháng… đầy đủ”. La Thân suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Như vậy, hợp tác vui vẻ”. Sở Như Mộng đứng lên duỗi tay ra cười nói.

“Hợp tác vui vẻ”.



Sau khi rời đi, Lạc Cảnh Thiên liền hỏi.

“Ngươi lấy thứ đó từ đâu ra?!

“Trên người một tên đệ tử của Nguyệt Thần”.

“Ngươi… làm tốt lắm”.

“Ha ha, dù sao ta đem tinh huyết của mình cho nàng, cũng phải cho ta chiếm chút lợi ích, không phải sao?”. Sở Như Mộng nở ra nụ cười nói.

(PS: giờ ta phải đi có việc, chắc hôm nay k lên được 5c rồi, giờ là chương thứ 3, một lát 10h về ta sẽ viết tiếp, dự tính là khoảng 11h30-12h sẽ lên chương thứ 4 nhé)

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.