Cách chợ đen gần một dặm, toàn bộ xung quanh những con đường có thể tới chợ đen đều bị phong tỏa. Ba đại phe phái mỗi nơi đều có nhân thủ đang truy tìm Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng.
Nhưng họ không biết rằng hai người bọn hắn lúc này đã ẩn thân tại phụ cận.
Dù sao, tới mà không trả lễ cũng không phải thói quen tốt. Nhất là khi đám người này gần đây quả thật truy lùng họ có chút quá đáng.
Nếu không phải Lạc Cảnh Thiên đem đồ vật giấu trong không gian kính thì thật đúng là bị tìm ra là chắc chắn. Mấy vạn người lùng xục toàn cái khu vực chỉ để tìm họ thì cũng đủ biết chúng hận họ cỡ nào.
Mà cũng phải, cướp đoạt nhiều đồ vật như vậy, không hận mới kỳ quái.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng phối hợp ăn ý vô cùng, lúc ẩn lúc hiện, chỉ mất một lúc, toàn bộ đám người chặn đường đều vô thanh vô tức biến mất. Đám người này cao nhất liền tứ giai, mà tứ giai... thật đúng là không đáng tiền.
Mặc dù đối với hai người họ là rất bình thường, võ giả đánh thể tu không phải chuyện đơn giản sao? Nhưng khi những người của La Thiên âm thầm quan sát, thấy từng người từng người chết đi rồi biến mất trong không khí, cả đám đều lạnh cả sống lưng.
Nhìn trên người những tên này có ký hiệu của Thiên Diễm, Sở Như Mộng ánh mắt loé lên sự giảo hoạt, hắn cùng Lạc Cảnh Thiên nói vài lời, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt cũng sáng lên, hắn liền giơ lên ngón tay cái nói.
“Cao! Về khoản âm hiển, ta tự nhận không bằng ngươi”.
“Âm em gái ngươi, cái này gọi là đa mưu túc trí”. Sở Như Mộng trợn mắt nói.
“Tốt, bắt đầu hành động”.
Rất nhanh sau đó, tại một chỗ khác, đám người Tinh Viêm còn đang phòng thủ, đột nhiên thân ảnh Lạc Cảnh Thiên xuất hiện.
“Là hắn! Là tên họ Lạc, mau đuổi theo”. Một người lớn giọng kêu lên.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt hiện wAS8a ra vẻ sợ hãi, vội vàng quay đầu bỏ chạy thục mạng. Phía sau, đám người Tinh Viêm cưỡi phi thuyền cùng chiến xa đuổi theo, nhưng tốc độ của Lạc Cảnh Thiên rất nhanh, phải mất một lúc chúng mới đuổi kịp hắn.
“Ngươi chạy! Ngươi tiếp tục chạy cho ta xem một chút”. Một tên Tinh Viêm quân nhảy xuống khỏi chiến xa quát lên.
Lạc Cảnh Thiên không có nói gì, chỉ nở ra nụ cười cổ quái.
“Ta mẹ nó đang hỏi...”.
Piu!
Một phát đạn bắn ra, trên trán tên kia xuất hiện một cái lỗ thủng to lớn, sau đó hắn liền ngã xuống trong vũng máu.
“Có mai phục!”.
Từng người của Thiên Diễm đi ra, liên tục bắn phá về phía đám người Tinh Viêm.
“Con mẹ nó, Thiên Diễm Quân các ngươi mắt mù? Muốn khai chiến đúng không?!”. Một tên Tinh Viêm thấy được thân ảnh của họ liền tức giận quát lớn.
“Ta nhìn Tinh Viêm các ngươi khó chịu, thế nào? Có ý kiến?”. Một âm thanh vang lên.
“Ta xxx, rất tốt, rất tốt, cho ta giết”.
Ngay sau đó, hai đoàn người bắt đầu bắn phá lẫn nhau. Cho tới khi toàn bộ người của Thiên Diễm chết sạch mới dừng tay. Có điều làm họ kỳ quái là, phía bên họ ngoài người chết đầu tiên ra lại không chết thêm người nào, đây là chuyện ra sao?!
Mang theo nghi ngờ, hắn đi tới gần, phát hiện xác chết của đám người Thiên Diễm, lúc này càng kỳ quái. Tại sao lại như vậy?!
Cạch!
Một tiếng động vang lên doạ cho tên kia giật bắn cả mình, hắn nâng súng nhắm thẳng quát.
“Ai?!”.
Nhưng mà, đáp lại hắn cũng là âm thanh như thế.
“Ta là Tinh Viêm quân đoàn trung đội trưởng, ngươi là người nào?!”.
“Ta là Hoả Nguyên quân đoàn phó lĩnh”.
Nghe vậy, cả hai đều ngẩn ra. Sau đó, hai quân liền tiến tới gần, thấy trên đất đều là xác của Thiên Diễm quân, họ đều ngẩn ra.
Mà khi biết được hai bên đều gặp tình cảnh giống nhau, cả hai đều ngẩn người.
Ngay tại lúc này, một chiếc phi thuyền cỡ lớn bay tới, là người của Thiên Diễm quân đoàn. Ngay khi hạ xuống, thấy được người của mình đều bị giết sạch, tên quân đoàn trưởng kia sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn Hoả Nguyên quân cùng Tinh Viêm quân trầm giọng hỏi.
“Các ngươi làm gì?”.
“Chúng ta không làm gì cả, là người của các ngươi khiêu khích trước. Chúng nổ súng bắn người của ta”. Hoả Nguyên quân cùng Tinh Viêm quân đáp lại.
“Đánh rắm, ta rõ ràng nhận được tín hiệu cầu cứu, khi tới liền thấy được các ngươi. Đây mẹ nó là nơi chúng ta hạ quân, không phải chỗ của các ngươi, các ngươi xuất hiện ở đây, còn bảo người của ta khiêu khích? Khiêu mẹ nó đâu”. Quân đoàn trưởng tức giận quát lên.
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Chuyện này ta sẽ báo lên thủ lĩnh của chúng ta, đến lúc đó thủ lĩnh của các ngươi cùng thủ lĩnh của ta tự nói đi”. Tinh Viêm quân lạnh lùng đáp.
Ngay tại lúc này, một âm thanh yếu ớt vang lên.
“Cứu... cứu..”.
Quân đoàn trưởng Thiên Diêm quân vội đi tới, liền thấy một tên Thiên Diễm quân đang nằm trong vũng máu, bàn tay còn đang nắm lấy cái vòng vươn về phía quân đoàn trưởng, âm thanh yếu ớt vang lên.
“Báo... báo thù... thù... cho... cho chúng... chúng...”.
Lời còn chưa nói hết hắn liền mất đi sinh mệnh.
Quân đoàn trưởng cầm lên vòng đeo tay, bên trên vẫn còn dính máu. Hắn nhìn quanh, sau đó đem thu hình mở ra.
Chỉ thấy trong hình chiếu phát ra từng đạo hình ảnh, đầu tiên chính là những hình ảnh bình thường lúc canh gác, cho đến khi phát hiện Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng chạy tới. Sau đó bị Thiên Diễm quân bắt được.
Hình ảnh kế tiếp chính là đăm người Tinh Viêm cùng Hoả Nguyên chạy tới.
“Đem người giao ra”. Tinh Viêm cùng Hoả Nguyên quân lên tiếng.
“Người là chúng ta bắt được, muốn giao cho các ngươi? Nằm mơ!”.
“Ta xxx, rất tốt, cho ta giết!”.
Ngay tại đám người Thiên Diễm mới bắn ra một phát đạn đem một người của Tinh Viêm giết thì đột nhiên từ phía sau, Hoả Nguyên quân xuất hiện, đồng thời nâng súng trong tay lên nả súng.
Hình ảnh tới đây bị gián đoạn.
Xem xong, tên quân đoàn trưởng Thiên Diễm quân sắc mặt tái xanh, hắn lập tức hạ lệnh.
“Giết!”.
Trong nháy mắt, đạn từ trên phi thuyền cùng với những tên thủ hạ hắn mang theo nã súng về phía đám người. Hắn là quân đoàn trưởng, quân của hắn trang bị rất mạnh, lại thêm phi thuyền từ trên không hoả lực áp chế, Tinh Viêm quân cùng Hoả Nguyên quân rất nhanh liền bị giết sạch.
Quân đoàn trưởng đem hình ảnh gửi về, thủ lĩnh Thiên Diễm sau khi xem xong, nổi giận đùng đùng, sau đó đem nó gửi cho hai vị thủ lĩnh của Tinh Viêm cùng Hoả Nguyên, cùng với âm thanh tức giận.
“Ta câng một lời giải thích!”.
...
Chuyện kế tiếp Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng không biết được, nhưng họ biết, chắc chắn Thiên Diễm quân sẽ không để yên như vậy. Mặc dù chỉ chết ít người, nhưng mà đây chẳng khác nào đánh vào mặt thủ lĩnh Thiên Diễm cả.
Mà hai vị thủ lĩnh của Tinh Viêm cùng Hoả Nguyên cũng sẽ không chấp nhận bồi thường hay xin lỗi, đây chẳng khác nào là đang nói chính mình không bằng Thiên Diễm quân.
Đương nhiên, kết quả có lẽ sẽ khác, nhưng mà cái vết rách này sẽ vẫn còn đó, sớm hay muộn Thiên Diễm sẽ đem hai thế lực khác đánh. Bởi vì chỉ bằng chuyện này cũng đủ chứng minh Tinh Viêm cùng Hoả Nguyên không xem họ ra gì.
Mà Tinh Viêm cùng Hoả Nguyên cũng sẽ cực kỳ đề phòng Thiên Diễm, dù sao chính người của họ ra tay trước, sau này dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần không có chứng cứ, điều đầu tiên họ nghi ngờ chính là Thiên Diễm quân.
Cho nên nói, Lạc Cảnh Thiên mặc dù đầu óc không tệ, nhưng so về mưu kế, Sở Như Mộng mới là lão tổ.
Về phần tại sao lại xảy ra chuyện như trong ghi hình, đó là vì Lạc Cảnh Thiên vận dụng khôi lỗi thuật điều khiển, cùng với một chút ảo cảnh thay đổi âm thanh kích thích hai bên mới có thể diễn ra như vậy.
Về phần âm thanh trong ghi hình... ma pháp, có gì mà làm không được chứ?!
Trừ khi có một tên ma pháp sư ngũ giai tại nơi xảy ra sự việc chứng kiến hết thảy, nếu không chỉ dựa vào nhìn ghi hình là không cách nào nhận ra.
Nhìn quân đoàn trưởng Thiên Diễm quân rời đi, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng ở trong không gian kính đi ra.
“Ha ha, xem ra thành công”. Lạc Cảnh Thiên cười nói.
“Cũng không nhìn một chút ta lac ai? Chút thủ đoạn này có đáng là gì”. Sở Như Mộng hất tóc về phía sau cười nhạt nói.
“Ngươi âm hiểm đã là cấp bậc tổ sư gia, ta cam bái hạ phong. Bất quá, ngươi nghĩ chúng bao lâu sẽ phát hiện?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.
“Bao lâu? Không tồn tại. Người đều đã chết hết, trừ khi lục giai ma pháp sư, hoặc là lục giai hồn tu, hơn nữa còn là thời gian hệ xuất hiện, đem khung cảnh tái hiện, nếu không đừng nghĩ biết được. Đương nhiên, người của Địa Ngục Quân Chủ xem như ta không nói”. Sở Như Mộng đáp.
“Vậy là được rồi, thời gian tới chúng ta hành động nên cẩn thận một chút, sau hai tháng, nếu như người tới đủ, đến lúc đó lại cùng đám người này chơi. Đúng, ngươi không sợ La Thiên hắn bán đứng chúng ta?”.
“Ha ha, hắn bán đứng chúng ta tỷ lệ là năm thành, nhưng mà hắn giúp chúng ta làm việc lại là chín thành. Lợi ích đối với một tên thương nhân cao hơn hết thảy, ngươi cứ chờ xem”.
(Ps: Về hơi trễ nên giờ mới ra chương đc)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.