Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 425: Ám Thần xuất hiện, thư của tiểu Nguyệt



(Thank Duong Dao Tien đã tặng kẹo)

“Các ngươi…”. La Thiên trợn tròn mắt.

Hai tấn hảo thạch cùng vũ khí, cứ như vậy nói nổ liền nổ? Hơn nữa còn đám nô lệ kia… cả gia tài của hắn đó a.

Xoạt!

Sở Như Mộng nháy mắt liền lao tới, trên thân huyết mạch phượng hoàng phát động, ngọn lửa xung quanh đem tên kia bao phủ. Trong lúc đó, Lạc Cảnh Thiên thuận tay ném ra một cái ma pháp đem La Thiên trói lại, rồi lao về phía đám người chết kia.

Ngay khi đến nơi, hắn ngửa tay ra, trên tay một quả cầu ma pháp xuất hiện.

Đây là quả cầu của Thần Ra.

Dựa vào nó, hắn có thể hồi sinh người chết, hơn nữa, những người này đều sẽ nghe lệnh hắn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thân thể phải còn nguyên, chứ kiểu bị đứt gãy như hiện tại… khó mà làm được.

Cho nên, Khôi Lỗi Thuật lập công lớn.

Quanh thân hắn phát ra một luồng ma khí đem xung quanh quét một cái, từng cái thi thể bắt đầu tự động gắn lại với nhau, sau đó, Lạc Cảnh Thiên nâng lên quả cầu của thần Ra, từ bên trong rút ra một luồng hắc khí, kết hợp với ma lực, sau đó hắn bóp mạnh một cái.

Oanh!

Sóng năng lượng bắn ra xung quanh, những thi thể kia bắt đầu giãy dụa, sau đó từng tên từng tên bắt đầu sống lại.

“Quả cầu của thần Ra? Địa Ngục Quân Chủ làm có thể đưa nó cho ngươi?!”. Tên kia biến sắc kêu lên.

Xoạt!

Ngay sau khi sử dụng, quả cầu của thần Ra liền biến mất. Thứ này là Địa Ngục Quân Chủ đưa cho hắn, hiện tại biến mất, bởi vì hắn biết rõ, hắn chỉ có cơ hội dùng một lần.

Mà hắn hiện tại đã dùng, cho nên quả cầu liền biến mất.

Thực tế Địa Ngục Quân Chủ đưa cho hắn chính là vì không muốn hắn nắm lấy chuyện Ám Thần vi phạm khế ước nói ra, nhưng mà… chỉ bằng dùng quả cầu một lần liền muốn như vậy, giá còn kém xa lắm.

Ngay sau khi thành công đem đám người sống lại, Lạc Cảnh Thiên liền tiếp tục lấy ra Bạch Cốt Tiêu, sau đó một khúc vang lên.

Bất Hủ Chương Nhạc – Trấn Hồn Khúc!

Triệt để đem những linh hồn này áp chế lại, chỉ vì hắn mà phục vụ.

Tên kia thấy vậy muốn ngăn cản, nhưng mà bị Sở Như Mộng quấn lấy, muốn thoát thân cũng khó khăn. Dù sao Sở Như Mộng nhưng là huyết mạch phượng hoàng, hỏa nguyên trên người hắn có thể dễ dàng làm bị thương bất kỳ ai. Hắn cũng không muốn bị dính vào thứ này.

Do có Sở Như Mộng cản trở, cho nên Lạc Cảnh Thiên rất nhanh liền đem linh hồn đám người trấn áp, sau đó lại dùng Bạch Cốt Tiêu, trên không trung vẽ lấy ma văn Khôi Lỗi Thuật.

Sau đó, một cái ma pháp trận từ trên không trung hạ xuống đem đám người bao phủ. Ánh mắt của chúng từ từ dần trở lại có sinh cơ, sau đó…

“Bái kiến chủ nhân”.

“Giết hắn!”. Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng ra lệnh.

Nghe vậy, đám nô lệ liền nâng lên vũ khí hướng về tên kia đi tới. Mà tên kia chứng kiến hết thảy, biết mình không còn cơ hội, hắn cơ thể lúc này đột nhiên trở lên bình thản, chỉ nhẹ vung tay lên liền đem Sở Như Mộng đẩy ra.

Sau đó, thân hình hẳn từ từ biến đổi.

“Ám Thần?!”. Lạc Cảnh Thiên trợn tròn mắt.

Sở Như Mộng cũng ngẩn ra.

Làm… làm sao lại là Ám Thần?!

“Đã lâu không gặp”. Ám Thần bình thản lên tiếng.

“Bắt đầu nhịn không được rồi? Muốn đích thân ra tay?”. Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Nghe vậy, Ám Thần nhẹ lắc đầu, hắn chỉ lạnh nhạt nói.

“Đây cũng không phải bản thể của ta, chỉ là một tên tạp nham do ta khống chế mà thôi. Muốn giết ngươi không cần phiền phức như vậy, trực tiếp thiên hàng hình chiếu là có thể giết ngươi rồi”.

Lạc Cảnh Thiên vẻ mặt cứng lại, quả thật, hắn không có lời nào có thể phản bác. Đặt ở chỗ khác còn khó nói, nhưng đây mẹ nó là Linh Hỏa Quốc, Ám Thần muốn xuất hiện chỗ nào mà không được?!

“Vậy ngươi tới làm gì?!”.

“Ta tới chỉ là đưa cho ngươi một vật”. Ám Thần nói xong liền vung tay lên, một đạo ánh sáng bay lên rơi vào trên tay Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng.

Nhìn thấy thứ trên tay, Lạc Cảnh Thiên gương mặt đen lại.

Đây không phải là thiệp cưới sao?!

“Ta xxx mẹ ngươi!”. Lạc Cảnh Thiên nhịn không được bạo tục, trực tiếp lao lên, nhưng mà bị Sở Như Mộng ngăn lại.

“Buông ra, ta phải giết tên chó chết này!”.

“Ngươi đánh không lại hắn, cũng giết không nổi”. Sở Như Mộng lập tức buông lời đả kích.

“Ngươi ngậm miệng cho ta”. Lạc Cảnh Thiên tức giận nhìn Sở Như Mộng quát.

Con hàng này làm sao lại đi nâng lên đối phương, đả kích chính mình? Thích gây chuyện đúng không?!

“Ta tới không phải cùng ngươi cãi nhau. Mở ra xem ngươi liền hiểu, trước đó chỉ muốn xem một chút thực lực của ngươi tới mức nào. Rất không tệ, nhưng mà… so với ngươi, ta càng kinh ngạc hơn là người bên cạnh ngươi, mưu kế thật vô cùng hoàn mỹ”. Ám Thần nhẹ giọng nói.

“Luận thực lực, ta không phải đối thủ của ngươi, luận mưu kế, ta có thể cùng tổ tông của ngươi chơi đùa”. Sở Như Mộng cười lạnh nói.

“Tổ tông của ta có hết thảy 317 vạn người, người muốn cùng người nào chơi?”. Ám Thần khó hiểu hỏi.

“Ta…”.

Sở Như Mộng lần đầu tiên bị người khác nói làm nghẹn lời.

“Cứ như vậy đi, tiểu Nguyệt nói với ta, trong lễ cưới muốn có sự hiện diện của ngươi. Cho nên ta mới xuất hiện ở đây, một là giao thư của nàng cho ngươi, hai là muốn cùng ngươi ngừng chiến. Mặc dù ta không quan tâm, nhưng là tiểu Nguyệt nàng muốn, cho nên ta mới đích thân tới đây”. Ám Thần nói.

Sắp kế vị, Ám Thần tâm tính cũng thay đổi rất nhiều, đã có chút bộ dáng của quân chủ kế vị.

“Hết chuyện liền lăn! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, hơn nữa, ngươi chờ, sớm muộn có ngày ta đến Hắc Hỏa Thiên Hà đánh chết ngươi!”. Lạc Cảnh Thiên cười gằn nói.

“Ta chờ. Đúng, 12 năm sau Ám Thần Đài cũng thành hình, ngươi cũng đừng tới trễ. Đây xem như là thử thách cuối cùng của ta dành cho ngươi, nếu tới không được, bất kể tiểu Nguyệt nàng nghĩ gì, cũng bất kể hậu quả gì, ngươi cũng đừng mong rời khỏi Xích Hỏa Thiên Hà nửa bước. Ngươi biết, ta có thể làm được”. Ám Thần nói.

“Ha ha, nếu như không có ngươi, ta hiện tại cũng đã thống trị tinh cầu này rồi”. Lạc Cảnh Thiên mỉa mai đáp.

“Cứ như vậy đi”.

Dứt lời, Ám Thần liền biến mất tại chỗ.

“Ngươi tin lời hắn?!”.

“Trên này có khí tức của tiểu Nguyệt, không giả được. Hắn cũng không có cái bản lĩnh đó”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói, sau đó liền mở ra xem.

“Thân gửi Cảnh Thiên ca ca”.

“Là ta, tiểu Nguyệt, ca ca còn nhớ ta không? Tiểu Nguyệt đi theo sư phụ hơn trăm năm qua mỗi ngày đều nhớ ca ca. Nhiều năm qua ta học được rất nhiều thứ, cũng quen biết rất nhiều người, còn cứu được vô số vô số người, ca ca thấy tiểu Nguyệt lợi hại hay không?”.

“Cảnh Thiên ca ca, biết được tin ngươi vào vũ trụ, ta thật sự vô cùng vui vẻ. Tiểu Nguyệt biết, ca ca cùng Ám Thần có mâu thuẫn, nhưng Ám Thần thật sự là người tốt, nếu như… nếu như ca ca tin tưởng tiểu Nguyệt, vậy ngày xxx năm yyy tới Hắc Hỏa Quốc. Đến lúc đó tiểu Nguyệt sẽ nói với ngươi tất cả”.

“Của ngươi thân yêu tiểu muội – Lạc Tiểu Nguyệt thân bút”.

Bức thư không dài, nhưng Lạc Cảnh Thiên có thể nhìn ra được nội tâm của nàng muốn biểu đạt cái gì. Gương mặt hắn hiện vẻ xoắn xuýt, nếu như thật là tiểu Nguyệt, hắn… nên làm cái gì?!

“Đừng nghĩ nhiều, thời gian không phải còn nhiều sao? Sau này từ từ rồi suy nghĩ, hiện tại nên tới thời điểm xử lý tên kia”. Sở Như Mộng đưa tay ra vỗ vai hắn cười nói.

Lạc Cảnh Thiên thu lại tinh thần, nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về La Thiên.

La Thiên từ lúc bị Lạc Cảnh Thiên trói lại liền đã không có cách nào hành động, chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn.

“La ca, thế nào? Kinh hỷ không? Bất ngờ không?!”. Sở Như Mộng vỗ vỗ mặt hắn cười hỏi.

La Thiên hiện tại cực kỳ sợ hãi, vừa rồi Ám Thần xuất hiện, loại uy năng kia làm hắn phát ra sợ hãi sâu tận linh hồn. Nhất là khi nghe được cuộc đối thoại của họ, hắn biết, mình chọc lầm người.

Hắn khóc không ra nước mắt.

Đại ca, các ngươi đều sắp trở thành người nhà còn hố ta làm cái gì? Ta chỉ là một tên thương nhân nhỏ bé lăn lộn trong chợ đen nhiều năm mà thôi. Cần thiết không?!

“Ta… ta… thật xin lỗi, ta đáng chết, ta không nên làm trái quy tắc. Cầu nhị vị buông tha ta có được không”. La Thiên vội khóc lóc nói.

“La ca, làm sao nói đâu? Là ngươi giở trò trước tiên mà không phải chúng ta. Quên nói cho ngươi biết, mục tiêu ban đầu của chúng ta không phải tam đại phe phái, mà là thị trường chợ đen. Ai bảo ngươi ngu xuẩn nhảy vào đâu”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.

La Thiên há to miệng giống như hiểu ra được cái gì, sau đó gương mặt chản nản không nói ra lời.

Tam đại thế lực hiện tại không phải Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng có thể đối phó, chưa nói tới quân lực chênh lệch, ngay cả trang bị cũng không bằng một góc.

Mà chợ đen lại khác, nó là nơi hỗn tạp không có luật lệ, vũ khí tràn lan, người cũng không 1SwRe thiếu.

Cho nên chỉ cần khống chế lại chợ đen, lợi dụng thị trường chợ đen, bán ra tin tức giả cho tam đại phe phái cùng với những thứ trang bị “được cải tạo” của họ.

Dù sao, hiện tại tam đại phe phái nghi kỵ lẫn nhau, làm sao có thể quản được chuyện ở nơi này, càng sẽ không nghĩ tới họ sẽ đi khống chế chợ đen. Phải biết chợ đen ai nấy cũng là kẻ giảo hoạt, muốn để họ thần phục, đơn giản là nói nhảm.

Nhưng mà… ai bảo Lạc Cảnh Thiên là pháp sư đâu? Khôi lỗi thuật cũng không chỉ áp dụng được trên người chết. Ngươi sống… đối khi còn có tác dụng hơn.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.