Thời gian kế tiếp, Lạc Cảnh Thiên không hề tham gia vào bất kỳ vấn đề gì, bởi vì hắn cần chuẩn bị đột phá bước vào ngũ giai.
Tứ giai cùng ngũ giai là một cái ranh giới, võ giả còn dễ nói, nhưng đối với pháp sư như hắn, bước vào ngũ giai, không khác gì là thay đổi về chất lượng lẫn số lượng.
Trước đó thế giới lên cấp, trực tiếp đem hắn bước vào tứ giai đỉnh phong, bất kể là một tia quy tắc không gian cùng ma lực dung hợp, hay là thân thể chứa đựng ma lực đều đã tràn đầy.
Hiện tại, muốn bước vào ngũ giai, hắn cần làm chính là ma lực cùng một tia quy tắc không gian biến thành không gian lực.
Chỉ có thay đổi ma lực thành không gian lực mới có thể tiếp tục lĩnh ngộ không gian quy tắc, nếu không, chỉ với thân thể bình thường là không cách nào hấp thu thêm không gian quy tắc. Bất kể là bán thần cũng tốt, thần vị cũng được, mỗi khi bước vào tầng thứ này đều sẽ phải trải qua bước này.
Dù cho hắn mang huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh cũng giống như vậy, nếu trong thân thể không thể mở ra một bước này, cả đời này cũng không cách nào tăng lên thực lực.
Lạc Cảnh Thiên ngồi trên giường, hai mắt nhắm chặt, ý thức xuất thể trực tiếp đi vào ý thức hải.
Không gian bao quát vạn vật, bất kể ở nơi nào, vị trí nào đều cũng sẽ có sự hiện diện của không gian. Không gian không phải cao nhất, nhưng thiếu nó lại không thể. Nó chưa đựng vũ trụ vạn vật, bao quát thời gian cùng hỗn độn.
Xoạt!
Trước mặt Lạc Cảnh Thiên xuất hiện một cái tinh đồ, cũng chính là bản đồ vũ trụ. Hắn dựa vào ký ức truyền thừa của Viễn Cổ Tinh Linh, đem quá trình diễn sinh của vũ trụ tái hiện lại.
Loại mô phỏng này tiêu hao cực lớn, nó không chỉ là một cái hình ảnh, mà là một loại vũ trụ được thu nhỏ bằng lòng bàn tay. Chính vì hắn nắm giữ một tia quy tắc không gian mới có thể miễn cưỡng làm được, nếu như là pháp sư khác, ở cái cảnh giới này, không phải chuyên tu không gian sợ rằng tinh thần sẽ tự động sụp đổ dẫn tới tử vong.
Hắn có thể thấy được, không gian nói mạnh thì thật sự mạnh, nhưng nói yếu thì cũng thật sự yếu. Bởi bất kể lực lượng nào đều có thể xé ra không gian, nhưng hắn lại hiểu rõ, không gian mặc dù yếu ớt, nhưng mà… nó lại có tiền năng phát triển vô hạn.
Giống như không gian vũ trụ, ban đầu bị xé rách, nhưng mà sau đó nó học được thích ứng, không ngừng đem bản thân mở rộng để hoàn toàn có thể chưa đựng toàn bộ vũ trụ.
Đương nhiên, đây chỉ là một cách giả dụ, nhưng mà nếu như đem bản thân pháp sư cùng với không gian so sánh, như vậy có thể dễ dàng nhận thấy có một điểm tương đồng cực kỳ rõ rệt. Đó chính là thuận theo tự nhiên.
Lạc Cảnh Thiên không ngừng tái diễn, lại ngừng lại, sau đó lại tiếp tục tái diễn lại từ đầu. Ý thức của hắn chìm trong sự tái diễn này không biết đã qua bao lâu, cho đến một lúc, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt dần sáng lên.
Hắn thử đem ma lực tràn vào bên trong mô phỏng, sau đó đem nó thúc đẩy nhằm xé tan không gian.
Sau đó…
…
Thời gian Lạc Cảnh Thiên bế quan đột phá đã qua nửa năm, nhưng chưa có bất kỳ dấu hiệu nào trong thời gian tới sẽ xuất quan. Trong lúc đó, Sở Như Mộng không ngừng bắt đầu đánh sâu vào nội bộ của tam đại phe phái. Với kế hoạch ban đầu, Tinh Viêm quân đoàn rất nhanh liền rơi vào tình trạng mâu thuẫn nội bộ cùng với nội chiến.
Hỏa Nguyên quân đoàn ngược lại rất thoải mái, bởi vì chúng không ngừng chiếm được vô số mỏ hỏa thạch, nhưng mà đổi lại lại là sự gây chiến càng lúc càng nhiều của Thiên Diễm quân đoàn.
Trước đó có Tinh Viêm đứng chung một chỗ, nhưng hiện tại họ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể cung cấp trợ giúp cho Hỏa Nguyên quân được?!
Vẻn vẹn nửa năm, Viêm Tinh liền rơi vào tình trạng đại loạn.
Trong lúc đó, tại Thiên Diễm quân đoàn.
“Thủ lĩnh, ngài gọi ta?”.
“Tình hình thế nào rồi?”. Diêu Nhu nhíu mày hỏi.
“Thủ lĩnh, có chút không khả quan. Hỏa Nguyên quân giống như nắm rõ tình hình của chúng ta, chúng ta phục kích đều sẽ rơi vào tình trạng bị động, giống như…”.
“Giống như cái gì?!”.
“Ta hoài nghi nội bộ của chúng ta có nội gián”.
“Có chứng cứ nào không?”.
“Còn không có, chỉ là hoài nghi”.
“… Đem tư liệu tình hình gần đây của Viêm Tinh cho ta xem”. Diêu Như nói.
“Thủ lĩnh, ngài là muốn…”.
“Chưa nói được cái gì, nhưng ta nghĩ hẳn là có thế lực nào đó đang ngấm ngầm bày mưu hết thảy. Nửa năm trước Tinh Viêm quân đoàn nội bộ mâu thuẫn nổ ra, cũng trong nửa năm đó chúng ta lại cùng Hỏa Nguyên quân xảy ra nhiều lần chiến đấu quy mô nhỏ”.
“Trùng hợp này có chút bất thường, hơn nữa… đám chuột nhắt kia… thời gian này lại quá mức yên tĩnh. Không nói, mang tư liệu cho ta”.
“Vâng, thủ lĩnh”.
Diêu Nhu đem toàn bộ tư liệu xem lại một lần, đầu óc hơi xoay chuyển, nàng liếc mắt qua tình hình trước nửa năm, đồng thời phát hiện một chuyện bất thường.
Chợ đen… giống như có chút quá yên ổn. Nhất là khi nàng biết, La Thiên từng tổ chức một bữa tiệc gặp mặt những thủ lĩnh khác trong chợ đen, nàng ánh mắt liền hiện lên vẻ nguy hiểm.
Sau một lúc lâu…
La Thiên người này… làm việc có chút không giống. Ổn tới mức có chút bất thường.
“Chuẩn bị người, xuất phát tới chợ đen”. Diêu Nhu hạ lệnh.
…
Sở Như Mộng lúc này đang tại trong căn cứ ở chợ đen nhàn nhã uống rượu. Nhưng bên tai hắn vang lên tín hiệu, đưa tay lên nhận tín hiệu, sau đó âm thanh vang lên.
“Chuyện gì?!”.
“Sở tiểu thư, Thiên Diễm quân đoàn thủ lĩnh đang kéo người tới chợ đen, ta nghi ngờ…”. Lãnh Viêm ngập ngừng nói.
“Đã biết, không cần làm gì cả, nàng chỉ là đang thăm dò thôi, cứ như bình thường là được”.
“Đã hiểu”.
Sở Như Mộng tắt đi tín hiệu, sau đó ngồi vắt chân lên đùi, ánh mắt hiện lên ý cười.
Sau vài giờ, Thiên Diễm quân đoàn cũng hạ xuống chợ đen. Thấy được người của Thiên Diễm quân, nhất là có thủ lĩnh đi cùng, đám người xung quanh sợ hãi vội né tránh. Uy danh của Diêu Nhu cũng không phải trưng cho đẹp, đó là nàng dùng quyền đầu cùng máu đúc thành.
Diêu Nhu nhắm thẳng tới chỗ của La Thiên, trực tiếp đi vào bên trong. Chẳng qua so với trước kia, nơi này lại được trang trí hoàn toàn khác biệt, rất trang nhã, cũng rất nhẹ nhàng.
Nơi này là phòng khách, vốn dĩ ban đầu La Thiên đều sẽ ở chỗ này chờ đợi sẵn, nhưng mà hiện tại, ngồi ở vị trí chủ tọa cũng không phải La Thiên, mà là một cái nữ tử dung nhan tuyệt mỹ ngồi đó đang nhìn nàng.
“Ngươi là…”. Diêu Nhu hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày dò hỏi.
“Diêu Nhu tiểu thư đã tới, mời ngồi”. Sở Như Mộng khẽ cười đưa tay nói.
“La Thiên hiện tại không rảnh, Diêu tiểu thư cùng ta nói là được”.
“Thế nào? Hắn sợ hãi đến nỗi phải để một nữ tử gặp ta? Cho rằng là nữ ta không dám giết?”. Diêu Nhu cười lạnh nói.
“A… vậy ta giải thích lại lần nữa, La Thiên, hắn đang ở bên trong làm việc, hiện tại chỗ này là do ta làm chủ. Hiểu chưa?”. Sở Như Mộng chống cằm cười nói.
Nghe vậy, Diêu Nhu lông mày nhíu càng sâu, nàng nhìn chằm chằm vào Sở Như Mộng, sau đó lạnh nhạt lắc đầu nói.
“Ngươi không được”.
“Thật là, làm sao lại không tin đây?”.
Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói, sau đó đưa tay lên vỗ nhẹ hai cái, La Thiên từ bên trong đi ra, trên tay bưng một khay trà, để lên bàn trước mặt Sở Như Mộng sau đó nói.
“Chủ nhân, trà tới”.
“Tốt, lui xuống đi”.
La Thiên cúi đầu chào rồi đi xuống.
“Hiện tại tin chưa?”. Sở Như Mộng rót ra một lý trà nhàn nhạt nói.
Diêu Nhu ánh mắt co lại, nhưng sau đó lại nở ra nụ cười đi tới ngồi xuống.
“Mời dùng”. Sở Như Mộng rót cho nàng một ly nói.
Diêu Nhu nhìn ly trà trước mặt, sau đó cầm lên nhẹ nhàng thưởng thức, lông mày wtr19 hơi nhíu lại.
“Có chút đắng, nhưng vào cổ là ngọt. Tin tưởng ta, loại đồ uống này rất nâng cao tinh thần, giống như Diêu Nhu tiểu thư xinh đẹp như vậy, suốt ngày mặt mày cau có, hẳn là gặp không ít chuyện phiền phức, có nó ngươi liền thoải mái nhiều”. Sở Như Mộng cười nói, hắn âm thâm phát động mị thể, chớp chớp mắt nhìn lấy Diêu Nhu.
Diêu Nhu bị nàng nhìn có chút hoàng hốt, ánh mắt có chút né tránh, rất nhanh liền lấy lại tinh thần rồi nói.
“Thời gian qua… đều là ngươi khống chế chợ đen?”.
“Ta nghĩ Diêu Nhu tiểu thư tới đây không phải vì xác nhận việc này sao? Hiện tại hẳn là đã có đáp án, cơ gì lại phải hỏi?”.
“Xem ra tam đại phe phái chúng ta là bị ngươi tính kế, mưu kế rất tốt, cũng rất độc. Nhưng là ngươi không sợ chúng ta phát hiện sao? Phải biết, ta nhưng là đem quân tới. Chỉ cần ta hạ lệnh một tiếng, nơi này sẽ bị san thành bình địa”. Diêu Nhu nhíu mày hỏi.
“Thương nhân chúng ta có câu châm ngôn, lợi ích là vĩnh hằng, những thứ còn lại đều là phù vân”. Sở Như Mộng cười đáp.
“Lợi ích? Có người muốn chúng ta xảy ra xung đột?”.
“Không không không, phải nói là ta muốn các ngươi xảy ra xung đột, từ đó mới có thể thu được lợi ích càng lớn”. Sở Như Mộng lắc đầu, sau đó đưa chân vắt lên đùi, ngả về phía sau, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống Diêu Nhu nói.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc