Vừa nghe được lời này, đám lính đi theo sau Diêu Nhu liền lập tức nâng súng lên nhắm ngay Sở Như Mộng.
“Thế này đi, ngươi kêu người của ngươi bỏ súng xuống, ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra, thế nào?”. Sở Như Mộng liếc mắt đám binh lính nhàn nhạt nói.
“Nếu không đây?”. Diêu Nhu lạnh lùng hỏi.
“Nếu không thì…”.
Tách!
Sở Như Mộng đưa tay búng một cái. Ngay sau đó, dưới mặt đất bắn ra từng cái mũi thương, nhưng không có đâm trúng họ, mà là những mũi thương này sượt ngang qua, đem vũ khí của họ đánh rơi, đồng thời cố định lại họ trên mặt đất không thể di chuyển, trên đỉnh đầu một mũi thương cũng hạ xuống cách đầu của họ của có vài cm.
“Ngươi nói xem?”. Sở Như Mộng cười hỏi ngược lại.
Không khí nhất thời ngưng kết, Diêu Nhu trước kia chưa từng bị uy hiếp như vậy, cho nên nàng liền tức giận lên. Trực tiếp vung quyền đánh tới, Sở Như Mộng hời hợt né tránh, một chưởng đánh vào trên ngực của nàng đem nàng đẩy lui lại.
“Xúc cảm không tệ”. Sở Như Mộng đưa tay lên, trên không trung hơi bóp bóp cười nói.
Diêu Như gương mặt đỏ lên, nàng hiện tại thật sự có một loại xúc động muốn đem Sở Như Mộng bóp chết tại chỗ.
“Thật muốn đánh sao? Ngươi mang người tới mặc dù nhiều, nhưng mà… người của ta cũng không ít. Mặc dù ngươi là thể tu ngũ giai đỉnh phong, là mạnh hơn ta. Nhưng nếu ta muốn, ngươi là không làm gì được ta. Mà ta ngược lại lại có thể giết sạch người của ngươi”. Ngay khi Diêu Nhu chuẩn bị động thủ tiếp, Sở Như Mộng liền nói.
Diêu Nhu nghe vậy liền hơi biến sắc, quả thật là như thế. Nàng thực lực là ngũ giai thể tu đỉnh phong, nhưng mà… muốn cùng một cái võ giả tứ giai đánh, nàng mặc dù đánh lại, thậm chí có thể giết được. Nhưng đó là khi người này cùng nàng đối cứng, hoặc ít nhất là có thể hạn chế lại di chuyển mới có thể làm được.
Nhưng nói về xa luân chiến… võ giả nhưng là biết bay. Nàng sức bật mạnh hơn cũng không bằng được chứ. Lại thêm nàng đem người tới, những người kia mặc dù đều là thiện chiến, nhưng đối mặt võ giả tứ giai… thật đúng là không nói được cái gì.
“Ngươi là Sở Như Mộng?”. Diêu Nhu sắc mặt âm trầm, nhưng nhớ tới cái gì liền hỏi.
“Nhận ra rồi sao?”.
“Quả nhiên là các ngươi. Không nghĩ tới đám chuột các ngươi lại có thể đem chợ đen đánh xuống. Hơn nữa còn đem tam đại phe phái chúng ta lừa gạt xoay quanh. Khó trách có thể trốn lâu như vậy”. Diêu Nhu sắc mặt khó coi nói.
“Đám chuột sao? Đúng là có chút giống. Bất quá hiện tại chúng ta là sói, còn các ngươi chỉ là một đám con hùng sư đơn độc. Lại có thể làm được gì đây? Ta dám cùng ngươi gặp mặt thì ta cũng có đủ tự tin để đem các ngươi đều đè xuống đất không ngóc đầu lên được”. Sở Như Mộng cười cợt nói.
“Ha ha, tự tin quá liền sẽ thành tự phụ”.
“Vậy sao? Vậy ta đánh cược, nếu như hôm nay ngươi trở về, điều đầu tiên sẽ là cùng Hỏa Nguyên quân đình chiến, sau đó sẽ huy động toàn lực đem chợ đen đánh hạ. Ta nói đúng không?”.
“Vậy thì thế nào? Ngươi lại có thể làm gì?”.
“Không, phải nói, ngươi sẽ làm gì. Dù sao một tên tính đa nghi quá lớn, lúc này còn đang trong nội chiến, một tên hữu dũng vô mưu, chỉ dựa vào một tên người dưới để nghĩ kế. Cùng với… một cái nữ tử, thực lực mạnh, mưu kế có, nhưng lại… tứ cố vô thân”.
“Ngươi có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta? Đừng đùa. Dù là tam đại phe phái các ngươi hợp sức, nhiều nhất liền để chúng ta lại ẩn náu một thời gian, kết quả cuối cùng vẫn là các ngươi chết, mà chúng ta thì sống”.
“Nhất là… bên trong các ngươi cũng đã có người của ta giám sát. Bất kỳ hành động nào cũng đều bị chúng ta phát hiện. Ta có thể bẫy các ngươi nửa năm, cũng có thể bẫy các ngươi thêm một năm, hai năm… kết quả vẫn IVV8Kr là các ngươi thua”.
“Luận vũ lực, các ngươi không làm gì được chúng ta, luận mưu kế, ngươi có chỗ nào hơn được ta? Chúng ta hiện tại không phải là mấy con chuột trong miệng ngươi nữa, mà là có thể cùng các ngươi ngang hàng tọa đàm. Cho nên, Diêu tiểu thư, sau này nói chuyện nên cẩn thận, tránh cho sẽ hối hận”. Sở Như Mộng cười cợt nói.
“Ngươi!”. Diêu Nhu tức giận nói không ra lời.
“Đừng vội tức giận, hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”. Sở Như Mộng mỉm cười nói.
“Giao dịch?”.
“Trước khi nói, ta muốn đính chính lại một việc. Chúng ta làm, chưa bao giờ là muốn thống trị cái tinh cầu này, cũng chẳng cần tới tiền tài”.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”.
“Không tin sao? Nếu như ta muốn, hoàn toàn có thể trong 10 năm đem tinh cầu này chiếm lấy, đây là sự thật, chúng ta cũng có cái thực lực này. Về phần tiền tài, thứ cho ta nói thẳng, luận tiền tài, ta có thể đem nửa cái Xích Hỏa Thiên Hà mua lại”. Sở Như Mộng nói.
Ngay sau đó, hắn liền lấy ra một cái lông vũ đưa lên.
“Phượng… phượng…”. Diêu Nhu nhìn thấy cái lông vũ liền trừng lớn con mắt, ánh mắt hiện vẻ khiếp sợ không thôi.
Phượng hoàng lông đuôi!
Không cần bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có thể nhận biết thứ này, bởi vì bất kỳ viễn cổ ma pháp sinh vật nào đều có một loại biểu hiện, chính là trên sinh mệnh áp chế.
Chính vì vậy, bất kỳ ai đều có thể dễ dàng nhận ra.
“Suỵt!”. Sở Như Mộng đưa tay ra hiệu, sau đó phất tay một cái, đám lính của Diêu Nhu bị mũi thương đâm xuyên đầu chết tại chỗ.
Thứ này là Sở Như Mộng nhờ Nguyệt Thần chế tạo ra.
Phượng hoàng huyết có thể nói là thứ cực kỳ chân quý, nhất là Sở Như Mộng, hắn chưa từng nói cho Lạc Cảnh Thiên biết, ngày đó khi thế giới lên cấp, huyết mạch của hắn độ thuần tăng lên vượt quá một thành.
Mà tại cái vũ trụ mà phượng hoàng đã biến mất này, huyết mạch của hắn có thể sánh ngang với vô số tài bảo. Thậm chí vì đó mà dẫn tới bán thần điên cuồng.
Trước đó Lạc Cảnh Thiên còn cho rằng Sở Như Mộng huyết mạch lực độ thuần chỉ chưa tới một phần trăm, bởi vì hắn cũng nằm ở cái ngưỡng này, nhưng thực tế huyết mạch lực của Sở Như Mộng đã vượt xa hắn.
Cho nên ngày đó Sở Như Mộng sau khi đem huyết cho Nguyệt Thần, cũng nhờ nàng chế tạo ra thứ này. Công dụng là gì chưa biết, nhưng giá trị của nó… đích thật là đủ để đem nửa cái Xích Hỏa Thiên Hà mua xuống. Hơn nữa, giá trị khi nàng đem huyết đưa ra cũng không phải chỉ có mỗi như vậy.
Diêu Nhu thấy Sở Như Mộng giết người của mình, nàng cũng không có tức giận, ngược lại là cảm thấy may mắn. Bởi vì hắn không làm, nàng cũng sẽ làm như vậy, nếu tin tức lộ ra, toàn bộ Viêm Tinh đều sẽ gặp tai nạn hủy diệt.
“Đương nhiên, còn có cả thứ này”. Sở Như Mộng lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ đặt lên trên bàn nói.
Thấy được lệnh bài kia, Diêu Nhu trợn tròn mắt.
Bởi vì bên trên ghi rõ là chữ “Sở”.
“Đây… đây không phải… Tước… Tử Tước?!”. Diêu Nhu kinh hãi bưng kín miệng.
Tước hiệu cũng không phải dựa vào thực lực mà có được, mà là phải có công lao lớn mới có thể phong tước đó a. Nhưng mà Sở Như Mộng lại… lại có thể là Tử Tước? Cái này sao có thể!
Tước hiệu hết thảy có sáu cấp bậc, chia thành Nam Tước, Tử Tước, Bá Tước, Hầu Tước, Công Tước cùng với Thân Vương.
Nam Tước thấp nhất, nhưng muốn có được nó ít nhất phải tham gia qua một cái chiến tranh cấp bậc thiên hà. Hơn nữa còn là phải có công lao đầu, còn mẹ nó phải phục vụ ít nhất trên ngàn năm mới có được.
Nhưng mà Sở Như Mộng thì không, hắn trực tiếp được phong Tử Tước. Còn là Linh Hỏa Quốc ban phát, cái này sao có thể? Sao có người có được thứ này?!
Chẳng lẽ là của gia tộc? Không đúng, thứ này nhưng là có ghi chép, chỉ có người được ban tước mới có thể mang theo. Dù làm bất kỳ thứ gì, chỉ cần dính tới tước hiệu liền bị tra xét cực kỳ khắt khe.
Nếu không phải, hậu quả chỉ có thể là chết.
Cho nên nàng có thể bài trừ việc Sở Như Mộng trộm trong nhà mang ra ngoài, bởi vì mang theo cũng không có cái gì dùng.
“Vậy… vì cái gì ngài còn phải… tốn công phí sức… làm những thứ này?”. Diêu Nhu khó hiểu hỏi.
“Nhàn rỗi mà thôi, có nhiều thứ ngươi không cần hiểu. Chỉ cần biết, bất kể là mặt nào, chỉ cần ta muốn, cái tinh cầu này đều sẽ thuộc về ta. Đương nhiên, thân phận này chỉ là tượng trưng, để cho ta hưởng một chút đặc quyền. Đôi khi tự mình động thủ, nó mới thú vị”. Sở Như Mộng cười nói.
“Là… là vì Lạc Cảnh Thiên, không, là vì Lạc đại nhân?”. Diêu Nhu dò hỏi.
“…Không sai”.
“Xem ra Lạc đại nhân thật sự có phúc”. Diêu Nhu cười khổ nói.
Sở Như Mộng nghe vậy khóe miệng giật giật, sau đó thấp giọng nói.
“Ta là nam”.
“Gì?”. Diêu Nhu kinh ngạc tới ngây người.
“Rất kinh ngạc?”.
“Là… là có chút…”.
Diêu Nhu thật không cách nào bình tĩnh được, hết kinh hãi này lại tới kinh hãi khác. Nhất là nghĩ tới thân phận của Sở Như Mộng làm nàng thật sự bình tĩnh không nổi.
Loại nhân vật này, đè chết nàng chỉ cần một câu nói đó a. Bất kể thực lực ra sao, ở cái tầng lớp của nàng, người được phong tước chính là thiên.
“Ta… ta có chút hiếu kỳ, nếu đã như vậy, vậy vì cái gì ngài lại…”.
“Lại giúp hắn? Quên nói, ta cùng hắn là huynh đệ, từ một cái tinh cầu đi ra. Có điều có một số người nhìn hắn quá thuận, cho nên muốn cho hắn chút phiền phức mà thôi”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.
Dù sao loại chuyện này cũng không có nguy hiểm gì, hơn nữa, hố Lạc Cảnh Thiên, hắn là chuyên nghiệp. Cớ sao mà không làm? Nghĩ tới cảnh vẻ mặt khó coi của Lạc Cảnh Thiên khi biết sự thật, hắn liền muốn cười.
(Tác giả: tuyệt đối không phải là ta, ta không có, đừng nói nhảm)
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.