Sở Như Mộng biết ý của nàng, hắn hơi trầm tư một chút, sau đó nhìn Diêu Nhu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói.
“Vậy còn phải xem ngươi chấp nhận hay không”.
Diêu Nhu ngẩn ra, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mê người của Sở Như Mộng, nàng gương mặt liền đỏ lên.
Mấy chục năm chưa có nam tử nào dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng khiến nàng có chút không thích ứng. Mặc dù nói Sở Như Mộng là nam, nhưng mà… quả thật nếu so sánh nhan trị thật đúng là đem nàng đả kích không đáng một đồng. Nhưng mà…
Không có nhưng mà, loại chuyện này cũng chẳng có gì là hiếm lạ, ngươi tình ta nguyện mà thôi. Sở Như Mộng quay người đi vào trong, Diêu Nhu do dự một chút liền đi theo phía sau.
Hình ảnh kế tiếp liền không thích hợp thiếu nhi…
Đáng thương Lạc Cảnh Thiên lúc này còn đang liều mạng đột phá, trong khi Sở Như Mộng bên ngoài tiêu diêu tự tại cùng mỹ nữ “lăn ga giường”. Nếu hắn biết không biết có hộc máu hay không.
…
Lạc Cảnh Thiên nhìn mô phỏng trước mặt lâm vào trầm tư. Nếu như muốn đem ma lực dung hợp một tia quy tắc không gian biến thành không gian lực, như vậy phải đem không gian chứa đụng ma lực.
Nhưng loại này lại cùng đột phá Thánh Ma Đạo Sư tầng thứ ba không sai biệt lắm, nếu như là đảo ngược lại thì thật không có đạo lý. Nó không thể đơn giản như vậy.
Suy nghĩ một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên mắt dần sáng lên. Hắn làm sao lại quên thứ kia?!
Trong nháy mắt, Hỗn Độn Châu xuất hiện. Lạc Cảnh Thiên đưa hai tay ra, ma lực trong nháy mắt bao phủ Hỗn Độn Châu. Hỗn độn lực bắn ra từng tia năng lượng làm Hỗn Độn Châu càng lúc càng trở lên đáng sợ.
Sau một lúc, Lạc Cảnh Thiên đưa tay chộp một cái, một tia hỗn độn lực rơi vào tay hắn, lập tức, Lạc Cảnh Thiên đem quy tắc không gian tràn vào, nháy mắt, hỗn độn lực cùng không gian quy tắc bắt đầu va chạm tạo ra từng cái tia điện bắn ra bốn phía.
Một lát sau, hỗn độn lực bị không gian quy tắc đồng hóa. Hóa thành không gian lực.
Hỗn độn bao hàm vạn vật, mà không gian vì hỗn độn mà sinh. Cho nên có thể dễ dàng đồng hóa hỗn độn lực khi không có bất kỳ loại lực nào khác ngăn chặn. Cũng vì vậy mà hỗn độn lực trở lên quý giá, vì đó mà khiến vũ trụ ngươi tranh ta đoạt.
Nắm lấy không gian lực, Lạc Cảnh Thiên có thể cảm nhận được bàn tay của hắn phát ra từng tia nhiệt, thậm chí là đau nhức. Nếu như đem không gian lực dung hợp…
Nghĩ tới đây hắn liền làm.
Không gian lực bị đưa vào thân thể, nhưng khi đi vào liền cùng ma lực sinh ra va chạm, đau đớn làm Lạc Cảnh Thiên gương mặt vặn vẹo không thôi. Nhưng có Hỗn Độn Châu không ngừng chữa trị, dần dần không gian lực cùng ma lực cũng bắt đầu yên ổn lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua…
Hai tháng sau.
Oanh!
Xung quanh nơi Lạc Cảnh Thiên bế quan, một luồng năng lượng bỗng nhiên bạo phá đem toàn bộ xung quanh trong nháy mắt quét bay. Lúc này, Lạc Cảnh Thiên mở mắt, hắn có thể cảm nhận được thực lực tăng lên một mức độ trước nay chưa từng có. Hắn thậm chí có thể khẳng định, nếu như gặp lại Ám Thần ở mức độ ngũ giai ngày đó, hắn có một vạn loại biện pháp đem Ám Thần giết.
Nhưng mà một giây sau đó, thân thể hắn có cảm giác hơi chút bành trướng, Lạc Cảnh Thiên đưa tay vỗ trán.
Thật sự là.
Thân thể hắn còn chưa có chưa đựng nổi không gian lực, cho nên trước tiên phải đem thân thể tăng lên tới tứ giai.
Trước đó thân thể hắn nằm ở trạng thái bán thần, cũng chính là Thánh cảnh đỉnh phong tăng thêm một chút. Hay còn gọi là tam giai đỉnh phong, vẫn không cách nào bước vào tứ giai.
Nhưng hiện tại lại khác, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trên tay một tia không gian lực xuất hiện, sau đó… nghịch chuyển.
Vận hành không gian lực nghịch chuyển lại con đường vận hành của ma lực, như vậy sẽ đem thân thể tàn phá bừa bãi. Nhưng hắn có Hỗn Độn Châu, loại thương thế này cũng không đáng là gì.
Lại sau một tháng…
Răng rắc.
Xương cốt phát ra tiếng vang giòn tan, Lạc Cảnh Thiên hơi biến sắc, lúc này thân thể hắn đã không thể lại chịu đựng tiếp không gian lực. Không phải vấn đề thương thế, mà là không gian lực đã bắt đầu bài xích thân thể hắn.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, tu vi của hắn sẽ rơi xuống ngàn trượng.
Cắn răng, Lạc Cảnh Thiên mở ra Viễn Cổ Tinh Linh huyết mạch. Thân thể trong nháy mắt biến đổi, mái tóc dài ra, tai cũng trở lên bén nhọn. Hóa thân Viễn Cổ Tinh Linh đem tới cho hắn lực lượng cực kỳ cường đại. Nhưng nếu duy trì mãi sẽ đem thân thể kéo sụp đổ.
Cho nên trước tiên phải để không gian lực triệt để dung nhập vào từng thớ thịt mới được.
Lạc Cảnh Thiên từ trong người lấy ra một cái Linh Tâm. Đây là Linh Tâm của Quân Tinh Trúc, năm đó khi Quân Tinh Trúc đem thứ này dung nhập vào người hắn, hắn chỉ hấp thu có một nửa, sau đó liền cưỡng ép dừng lại. Mà hiện tại…
Lạc Cảnh Thiên vuốt ve Linh Tâm, ánh mắt hiện vẻ không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đặt nó lên ngực.
Một giây sau, Linh Tâm dần tan biến, triệt để hòa nhập vào thân thể Lạc Cảnh Thiên. Sau một lúc lâu, Lạc Cảnh Thiên dần dần thở nhẹ ra, ánh mắt nhìn lên lòng bàn tay lẩm bẩm.
“Tỷ…”.
Bàn tay nắm lại, không gian lực lập lòe, xung quanh bán kính vài mét bị bóp thành phấn vụn.
Lại mất thêm 10 ngày để bình ổn lại cảnh giới, thân thể hắn cũng dần trở lại bình thường, ánh mắt hiện lên quang mang, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng mà đi không được vài bước hắn liền ngã khụy xuống, tay ôm lấy bụng.
“Thật mẹ nó đói a!”.
Cùng lúc đó, Sở Như Mộng đang ở trong chợ đen, hắn ngẩng đầu lên, sau đó xẹt một cái tại chỗ biến mất. Sau đó liền xuất hiện cách đó vào trăm dặm, trước một căn phòng đã bị tàn phá bữa bãi.
Đứng tại bên ngoài nhìn vào thấy được Lạc Cảnh Thiên khụy gối ôm bụng, Sở Như Mộng khóe miệng nhếch lên nói.
“Không cần thực hiện đại lễ đâu, ta ngại tổn thọ”.
Ngay khi Sở Như Mộng xuất hiện hắn liền đã biết, nhưng còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy lời này, gương mặt hắn đen lại trừng mắt nói.
“Lễ em gái ngươi, kêu người cho ta chuẩn bị ít đồ ăn, đói chết ta rồi”.
Sở Như Mộng cười cười đi tới đem Lạc Cảnh Thiên nâng lên, để tay hắn khoác lên vai mình rồi dìu hắn đi.
Nhưng mà, khi cùng Sở Như Mộng tiếp xúc, Lạc Cảnh Thiên nháy mắt liền ngẩn ra, ánh mắt có chút dại ra nhìn Sở Như Mộng hỏi.
“Ngươi lúc nào bước vào ngũ giai?”.
Sở Như Mộng: …
Xong đời, bị phát hiện, làm sao xử lý?!
“… Vừa đột phá không lâu, so ngươi nhanh hơn nửa tháng”. Sở Như Mộng im lặng vài giây rồi đáp.
“Nói nhảm, ta hai tháng trước liền tỉnh, làm sao không phát hiện? Không đúng… ngươi mẹ nó diễn ta?!”. Lạc Cảnh Thiên dừng lại, con mắt trừng lớn khó tin nhìn Sở Như Mộng.
“Diễn cái gì? Ngươi nói nhảm cái gì a? Không tin ngươi liền hỏi mấy người Lãnh Viêm. Ta là huyết mạch phượng hoàng, không biết cách che giấu sớm bị người làm thịt có được hay không?”. Sở Như Mộng trừng mắt nói.
Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, bán tín bán nghi nhìn hắn. Không phát hiện được gì, hắn lúc này lông mày mới hơi giãn ra nói.
“Là ta nghĩ nhiều, mẹ nó, đói bụng đều đói tới hoang tưởng”.
Sở Như Mộng âm thầm thở phào một hơi, cuối cùng xem như giấu được. May mắn con hàng này không hiểu về phượng hoàng, nếu không hắn nhất định sẽ bại lộ.
Lạc Cảnh Thiên được Sở Như Mộng đưa trở lại căn cứ, sau khi cơm nước no nê, hắn cuối cùng mởi thở ra.
“Ngươi thật đúng là có thể ăn”. Sở Như Mộng nói.
“Ngươi thử đói suốt thời gian dài như vậy xem, sợ rằng so với ta ngươi còn ăn nhiều hơn”. Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói, con hàng này là võ giả, thật đúng là có thể ăn. Hắn là pháp sư, yếu hơn nhiều.
“Nói tới thật có chút trùng hợp, ngươi bế quan nửa năm để đột phá ma pháp, lại mất ba tháng cho thân thể bước vào tứ giai. Cuối cùng lại thêm 10 ngày để bình ổn cảnh giới. Ngươi là mang thai sao? Chín tháng 10 ngày… ha ha ha”. Sở Như Mộng cười nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Nhớ lại, thật đúng là có chút trùng hợp.
Không đúng.
“Ngươi mẹ nó mới mang thai, đây là trùng hợp, ngươi mẹ nó có thể ít liên tưởng hay không? Cơm ăn vào kém chút bị ngươi nói phun ra”. Lạc Cảnh Thiên bực bội IVV8Kr nói.
“Được rồi, ngươi cũng xuất quan, đem những tư liệu này xem lại một lượt đi, cũng đến lúc đem tinh cầu này đánh hạ. Thời gian kéo có chút dài rồi”. Sở Như Mộng cười cười, sau đó nói.
Lạc Cảnh Thiên tiếp nhận, nhưng mà một lát sau, gương mặt hắn dần trở lên đặc sắc.
“Ừm? Cái này là…”. Lạc Cảnh Thiên chỉ vào hình của Diêu Nhu, không dám chắc dò hỏi.
“Nàng? Đã trở thành người của ta”. Sở Như Mộng đưa tay vẩy lọn tóc lạnh nhạt nói.
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên kém chút thì phun ra.
“Ngươi đem nàng ngủ?!”. Hắn khó tin hỏi.
“Biết dùng từ không? Cái này gọi là thân thể cùng linh hồn giao thoa, là tạo vật chủ ban cho nhân loại năng lực sáng tạo sinh linh mới. Trong miệng ngươi liền biến thành ngủ? Dung tục!”. Sở Như Mộng cải chính.
Lạc Cảnh Thiên: …
Xem như ta thua.
Ngươi lại hại.
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc