Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 430: Mỹ nhân kế



“Như vậy, hiện tại chúng ta đã có được Thiên Diễm quân đoàn?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Có thể xem như vậy, nhưng hiện tại hai thế lực khác cũng không dễ chơi. Mặc dù ta cùng ngươi đều bước vào ngũ giai, nhưng luận về nhân lực lẫn vũ khí đều không bằng chúng. Cứng đối cứng, thương vong sẽ rất lớn”. Sở Như Mộng đáp.

“Không quan hệ, chỉ cần chúng không hợp lại, như vậy chiến thắng liền sẽ là của chúng ta”. Lạc Cảnh Thiên trầm tư một chút rồi nói.

“Ngươi định làm thế nào?”.

“Ngươi nói… nếu như Triệt Ôn Đạt cùng Cổ Lực Thang bị ám sát đây?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Muốn chơi ám sát? Trực tiếp chui vào không gian kính rồi lẻn vào không phải tốt hơn sao?”. Sở Như Mộng kỳ quái hỏi.

“Ngươi không hiểu, mặc dù chúng ta đều bước vào ngũ giai, nhưng mà chúng là thể tu. Lực lượng thân thể rất mạnh, đủ để ngạnh kháng dù cho bị đánh vào điểm chí mạng. Thể tu yếu chỉ có là j48p6 linh hồn, cho nên…”.

Nói tới đây Lạc Cảnh Thiên ngừng lại, trước mặt hắn xuất hiện một cái ly rượu bằng ma lực, sau đó một giọt chất lỏng từ trên không rơi xuống.

“Nếu như thêm một chút dược vật, xác xuất thành công sẽ đề cao tới bảy thành”.

“Ý nghĩ không tệ, nhưng ngươi định làm thế nào?”. Sở Như Mộng vuốt vuốt cằm hỏi.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, mà quay đầu lại nhìn Sở Như Mộng. Sở Như Mộng hơi ngẩn ra, khóe miệng hơi giật giật.

“Ngươi nhìn xem xử lý, ta tiến hành ám sát”. Lạc Cảnh Thiên khóe miệng cong lên nói.

“Tốt thôi, nhưng mà… ngươi cũng phải tham dự”. Sở Như Mộng ánh mắt hiện lên ý cười nói.

“Gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nhất thời sửng sốt.

Ngày kế tiếp…

“Chân khép lại một chút, ngươi đêm qua bị bạo cúc hay sao mà không thể khép chân?!”.

“Đứng thẳng người lên, trái, phải, trái… ngươi là ngu ngốc sao? Trái phản cũng không biết? Còn có thể tự đạp lên chân mình được? Ngươi thật mẹ nó não tàn”.

“Ánh mắt, cho ta dịu dạng một chút, ánh mắt của ngươi tốt nhất biểu hiện cho tốt, mở rộng ra, trừng cái gì trừng? Nghe không hiểu tiếng người đúng không?”.

“Đầu ngẩng cao một chút, khổng tước biết không? Chính là loại kia cao ngạo biết hay không”.

“… Ta có thể không đi không?”. Lạc Cảnh Thiên đau khổ nói.

“Không được. Ngươi không phải muốn để ta dùng mỹ nhân kế sao? Nhưng một mình ta không làm, nếu ngươi không đi cùng liền quên đi. Dù sao đây cũng là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta”. Sở Như Mộng nhún vai nói.

“Vậy được, để ta tìm biện pháp khác”. Lạc Cảnh Thiên mừng rỡ nói.

“Đánh rắm, lên thuyền còn muốn xuống? Nằm mơ đi. Tới, cười một cái cho bản công tử xem một chút”.

Lạc Cảnh Thiên hiện tại hối hận muốn chết tâm cũng có.

Sớm biết không nên yêu cầu con hàng này đi dùng mỹ nhân kế, hiện tại hắn cũng bị lôi vào. Hắn đi tìm ai nói lý lẽ a?!

Sau vài ngày bị Lạc Cảnh Điềm cưỡng ép huấn luyện, Lạc Cảnh Thiên cuối cùng cũng xem như học được một chút da lông. Nhưng nhiêu đây đã đủ, Sở Như Mộng còn bắt hắn học cái gì câu dẫn nam nhân, hắn kém chút tại chỗ bạo tạc.

May mắn Sở Như Mộng cuối cùng cũng thu tay lại, nếu không hắn sợ hắn nhịn không được sẽ bạo tẩu.

Mà hôm nay, chính là ngày đó.

Ngồi trước gương, Lạc Cảnh Thiên vẻ mặt như đưa đám.

“Tới, tóc biến dài một chút, tốt nhất tới ngang eo, được rồi, dừng lại. Rất tốt, nghiêng qua một chút, đừng lằng nhằng, đeo vào sẽ càng đẹp. Đúng, chính là như vậy”.

Sở Như Mộng không ngừng chuẩn bị hình thái cho Lạc Cảnh Thiên, trong mắt hắn Lạc Cảnh Thiên hiện tại chẳng khác nào một món đồ chơi mới lạ. Trước kia chỉ có mình hắn là nữ trang, hiện tại tới lượt người khác, hắn không hiểu có một chút cảm giác khoái chí.

Hắn còn chuẩn bị sẵn cho Lạc Cảnh Thiên một cái lắc chân. Thân thể Lạc Cảnh Thiên vốn so với võ giả kém một chút, cho nên khung xương cũng không tính là lớn, lại thêm nắm giữ huyết mạch Viễn Cổ Tinh Linh, cho nên thân thể hắn gần như không có tạp chất.

Nhất là khi nhìn Lạc Cảnh Thiên đeo lên lắc chân, thật sự là tràn đầy mỹ cảm.

“Mặc vào”. Sở Như Mộng lấy ra một bộ quần áo, bộ này trước kia hắn từng dùng khi đóng giữ nữ tử chuẩn bị cùng một tên nam nhân kết hôn chính là mặc bộ này.

Toàn thân y phục trắng như tuyết, váy cùng áo riêng biệt, váy dài tới mắt cá chân, tay áo dài tới khủy tay, để lộ ra nửa cánh tay trần.

Sau khi Lạc Cảnh Thiên mặc vào xong, chính hắn nhìn trong gương chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trong gương quả thật giống như là bản thể của Quân Tinh Trúc xuất hiện.

Thanh thuần gợi cảm, lại không thiếu đi vẻ ngây thơ của thiếu nữ.

Nhất là cánh tay cùng đôi chân trần lộ ra ngoài, làn da trắng nõn mềm mại, ngón tay mảnh khảnh thon dài, đặc biệt là ánh mắt, giống như mang theo một loại thương cảm khiến người khác mềm lòng.

Sở Như Mộng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hắn đánh giá một chút rồi nói.

“Hoàn mỹ, không nghĩ tới ngươi cũng có tiềm chất nữ trang, ta kém chút liền động tâm”.

Phanh!

Lạc Cảnh Thiên không chút do dự cho hắn một cước, động mẹ ngươi!

Sở Như Mộng bò dậy cười nói.

“Đừng xúc động như vậy, đây là lời khen”.

“Ta tình nguyện chết cũng không muốn nhận lời khen này”.

“Chết chóc gì, đúng, ta thấy giống như thiếu chút gì… ngươi biết ma pháp không phải sao? Đem phía trước biến lớn một chút”. Sở Như Mộng ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt nói.

“Sở Như Mộng, ta nói cho ngươi biết, đây đã là cực hạn, ngươi dám để ta biến ra thứ đó ta liền bỏ việc!”. Lạc Cảnh Thiên vội nói.

“Đã diễn thì phải diễn cho hoàn mỹ, có mỹ nữ nào thiếu đi thứ này? Ngươi cũng không muốn Triệt Ôn Đạt nhận ra chứ?”.

“Thiếu nói nhảm, ngươi mẹ nó vì cái gì không có? Đừng cho rằng ta không biết quỷ kế của ngươi”. Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nói.

“Không cần thì thôi”. Sở Như Mộng đáng tiếc nói.

Bất quá nội tâm hắn lại nổi lên ý cười, thời gian trước hắn vừa mới mua một nhóm nô lệ, mục đích chính là để cho tên quân sư kia đưa cho Triệt Ôn Đạt.

Hơn nữa hắn còn huấn luyện đám nữ tử nô lệ này biết nhảy biết múa, chính là chờ vào lúc này. Việc ám sát Triệt Ôn Đạt hay Cổ Lực Thang không phải hắn không nghĩ tới, cũng như Lạc Cảnh Thiên, hắn biết rõ rất khó thực hiện, cho nên cũng nghĩ tới dùng mỹ nhân kế.

Nhưng mà… hắn không muốn bản thân nói ra, hắn biết Lạc Cảnh Thiên cũng sẽ nghĩ tới kế này, cho nên hắn chờ chính Lạc Cảnh Thiên mở miệng mới có thể đem hắn kéo xuống nước.

Hiện tại nhìn vẻ ngoài của Lạc Cảnh Thiên, hắn âm thầm vui vẻ, cũng âm thầm dùng ghi hình ghi lại cảnh tượng này. Nói không chừng tương lai còn có thể dùng tới.



“Sở tiểu thư, người mang tới sao?”. Bên ngoài căn cứ Hỏa Nguyên quân đoàn, tên quân sư kia nhìn Lạc Cảnh Thiên cười hỏi.

“Đã mang tới, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay ngươi sẽ thuận lợi nắm quyền. Hơn nữa vì để cho chắc chắn, bản thân ta cũng sẽ gia nhập vào. Nhưng mà… nếu như ngươi muốn chơi trò đen ăn đen, như vậy… ngươi hẳn là biết rõ hậu quả”. Sở Như Mộng lạnh giọng nói.

“Sở tiểu thư yên tâm, thứ ta cần chính là quyền kiếm soát Hỏa Nguyên quân đoàn. Về phần những thứ khác ta cũng không quan tâm, chỉ cần Sở tiểu thư giữ lời, sẽ không động tới Hỏa Nguyên quân là được”. Tên quân sư kia đáp.

“Dẫn đường đi”. Sở Như Mộng nhẹ gật đầu nói.

“Như vậy liền ủy khuất Sở tiểu thư rồi”. Tên quân sư kia híp mắt lại nói, sau đó liền lớn giọng nói.

“Mang vào”.

Rất nhanh, một đám binh lính mang theo Sở Như Mộng cùng những nữ tử khác đi vào trong. Đương nhiên, trong đám nữ tử này cũng có Lạc Cảnh Thiên.

Lúc này có thể nói Lạc Cảnh Thiên tâm giết người đều có, nếu không phải do khăn che mặt đem vẻ mặt hắn giấu kín, sợ rằng nhất định sẽ gây ra không ít người chú ý.

Sở dĩ vì vậy là do trên đoạn đường này, có không ít người lén lút nhìn hắn, điều này làm hắn cảm giác thật mẹ nó buồn nôn. Hắn không khỏi bội phục Sở Như Mộng có thể làm được nhiều năm như vậy, còn cảm thấy đây là điều hiển nhiên.

Một lát sau, mấy người Sở Như Mộng được tên quân sư kia dẫn vào bên trong.

“Thủ lĩnh, người đã mang tới”.

“Ha ha, quân sư, việc nhỏ này còn cần ngươi đích thân đi làm sao chứ? Mau ngồi đi, bữa tiệc ngày hôm nay bày ra là vì tổ chức cho ngươi. Thời gian qua ngươi vì Hỏa Nguyên quân đoàn sáng tạo không ít công lao, hơn nữa còn đem đám Thiên Diễm quân, đặc biệt là Diêu Nhu nữ nhân kia ép tới gắt gao. Sảng khoái”. Triệt Ôn Đạt cười lớn nói.

“Ha ha, thủ lĩnh ngài quá khen. Nhóm người này là nữ nô lệ ta vừa mới mua tới, là chuẩn bị kinh hỉ cho ngài. Các ngươi còn chờ gì? Mau biểu diễn a”. Tên quân sư kia lớn giọng nói.

Đám ‘nữ tử’ vội vàng xếp hàng, sau đó từng thân ảnh mảnh mai bắt đầu thể hiện ra hình thể của mình.

Trong đó, hai thân ảnh quyến rũ đứng ở giữa, giống như hạc giữ bầy gà, Sở Như Mộng mị lực mê người, dung nhan khuynh đảo thế nhân. Lạc Cảnh Thiên ‘thanh thuần quyến rũ, thanh khiết như bạch ngọc’ khiến cho đám người xung quanh ánh mắt đều hiện lên vẻ mê mẩn.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.