Lạc Cảnh Thiên sau khi làm chủ Viêm Tinh, đêm hôm đó hắn liền lẳng lặng đứng trên nơi cao nhất Viêm Tinh chờ đợi.
Sau một lúc lâu, một bóng người hiện 2mEth lên bên cạnh hắn, đây không phải Thôn Phệ thì là ai?!
“Mất khá nhiều thời gian a”. Thôn Phệ vừa xuất hiện liền nói.
“… Có chuyện mau nói, thời gian của ta đang gấp”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Hắc, tiểu tử, chú ý thân phận. Ngươi hiện tại chơi không lại ta”.
“Vậy thì thế nào? Ngươi sẽ giết ta?”.
“Làm vậy không thú vị, ta cũng không muốn gặp phiền phức. Linh hồn ngươi cảnh giới gì ngươi cũng không tự hiểu lấy?”.
“Vậy ngươi có ý gì?”.
“Nhàm chán mà thôi, ngươi cũng biết ta sống đã rất lâu, đôi khi cũng sẽ không được bình thường. Đúng, thứ này cho ngươi”. Thôn Phệ cười cười, sau đó lấy ra một đồ vật ném cho hắn.
“Đây là cái gì?!”. Lạc Cảnh Thiên nhìn trên tay đồ vật kỳ lạ liền hỏi.
Thứ này có hình thoi, hình dạng có chút thô ráp, hơn nữa rất cứng. Hắn bước vào ngũ giai rồi mà dùng lực vẫn không có làm gì được.
“Một loại hạt giống, rất trân quý. Nhưng hiện tại nó vô dụng, về phần làm cách nào tự ngươi tìm hiểu đi”. Thôn Phệ nói xong, thân ảnh liền dần biến mất.
“Uy, ngươi có ý gì?!”.
“Nhắc ngươi một câu, Ám Thần là đồ đệ của Địa Ngục cùng Hắc Ám. Hắn hiện tại chưởng quản luân hồi”.
Vừa dứt lời, Thôn Phệ liền biến mất.
Lạc Cảnh Thiên đứng ngẩn ra, hắn không hiểu Thôn Phệ có ý gì. Ám Thần chưởng quản luân hồi cùng hắn có liên quan gì?!
Không nghĩ ra được, Lạc Cảnh Thiên liền đem thứ kỳ quái kia cất vào không gian giới chỉ, sau đó rời đi. Một thời gian ngắn sau đó…
Mấy người Lãnh Viêm được Sở Như Mộng sắp xếp đi theo Diêu Nhu, về phần Diêu Nhu thì trở thành Viêm Tinh chủ nhân. Sau đó thế nào Sở Như Mộng cũng sẽ không quản.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng sau khi cho người vận chuyển hỏa thạch lên phi thuyền liền leo lên phi thuyền đi theo. Mặc dù phi thuyền không lớn, nhưng mà bên trong áp súc không gian cực kỳ rộng, chứa đựng hơn tỷ tấn hỏa thạch vẫn không có vấn đề.
Ban đầu những người điều khiển phi thuyền không đồng ý cho họ đi theo, nhưng mà dưới kim tiền cám dỗ, lại thêm Sở Như Mộng ầm thầm thao tác, sau cùng hai người cũng lên được thuyền.
…
Để từ Viêm Tinh đi tới trung tâm Xích Hỏa Thiên Hà tốn thời gian tận bảy năm.
Bảy năm này, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng bế quan tu luyện chờ ngày đi tới nơi. Nếu như là phi thuyền bình thường, có lẽ sẽ lo ngại tinh tặc chặn cướp cái gì, nhưng mà đây là phi thuyền vận chuyển của Xích Hòa Thiên Hà, hơn nữa còn là dưới mệnh lệnh của Ám Thần, cho nên không có tên ngu xuẩn nào dám chặn đánh.
Bảy năm sau…
Đinh!
Tiếng vang kêu lên, đây là âm thanh khi phi thuyền cập bến.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng ở bên trong đang bế quan đồng loạt mở mắt. Do lén lút đi vào, cho nên hai người không thể xuất hiện tại bên ngoài. Mà là để cho một tên nhân viên vận chuyển lén lút dẫn họ đi tới nơi có thể chế tạo thân phận.
Tiền tài tốn rất nhiều, mấy trăm triệt đơn vị năng lượng mới lấy được hai cái thẻ thân phận cùng với hai cái vòng tay liên lạc. Đương nhiên, hai người không thiếu tiền, cho nên cũng không quan tâm mấy thứ này. Có được thân phận, cả hai đều không cần phải lo lắng cái gì.
Dù sao Xích Hỏa Thiên Hà có cả đống tồn tại họ chọc không nổi, nơi này ngũ giai nhiều như kiến, lục giai xếp thành đàn, thất giai cũng có một số, chưa kể tới bát giai…
Không có thân phận, bị bắt cũng không cách nào phản kháng. Những cái thiên hà như này, bất kể là về mặt công nghệ lẫn vũ lực đều không cách nào có thể chống lại. Trừ khi ngươi được phong tước, hoặc là có thực lực tuyệt đối. Nếu không tốt nhất tại mấy chỗ này nên đàng hoàng thì hơn.
Mặc dù là vậy, nhưng khi họ muốn sử dụng truyền tống trận lại gặp phải vấn đề. Bởi vì… thân phận không đủ.
Hiện tại, họ chỉ là dân thường, mà dân thường không được phép sử dụng truyền tống trận. Điều này làm Lạc Cảnh Thiên có chút chẳng biết làm sao, chẳng phải truyền tống trận chỉ cần có tiền là có thể sử dụng hay sao? Nhưng mà khi biết được kết quả, hắn tức giận đến nghiến răng.
Mẹ nó!
Lại là Ám Thần.
Ám Thần sắp kết hôn, tránh cho dân chúng bình thường kéo nhau tới, hắn trực tiếp ra lệnh cấm dân thường đi tới.
Toàn bộ Linh Hỏa Quốc, dân thường chiếm tới bảy thành. Còn lại đều là những người có thân phận cao. Mà dân thường cũng không phải là người bình thường, chính là đang nói những người không có thân phận như hắn hiện tại.
Muốn có thân phận là phải cần chiến công. Mà chiến công, chỉ có thể tham gia qua đánh trận mới đạt được. Đương nhiên hắn cũng có thể tiếp tục lén lút đi qua, nhưng mà thời gian không đủ, lại thêm đây là Xích Hỏa Thiên Hà, muốn lén lút lên phi thuyền tới Hắc Hỏa Thiên Hà là không có khả năng, càng đừng nói hiện tại có cái lệnh cấm này thì càng thêm không thể nào.
“Nếu không… chúng ta liền thử một chút?”. Sở Như Mộng dò hỏi.
“Thử? Thử thế nào? Gia nhập quân đội? Đừng đùa, ngươi nghỉ một chút Viêm Tinh chúng ta tốn bao lâu để đánh xuống? Hơn nữa đây là Xích Hỏa Thiên Hà, xung quanh lục giai bắt đại vài người cũng có một nửa là lục giai, chúng ta đánh được?”.
“Hơn nữa, để ta vì Ám Thần làm việc, đây là không thể nào”. Lạc Cảnh Thiên hừ lạnh nói.
“Ngươi biết nơi nào bán tin tức chứ?”. Sở Như Mộng nhíu mày một chút rồi hỏi.
“Không biết, năm đó ta đánh tới Linh Hòa Quốc, trực tiếp liền động thủ. Cần thứ kia làm gì?”. Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.
“… Thật không hiểu ngươi có nhiều ký ức như vậy để làm gì. Toàn lúc quan trọng liền trở lên vô dụng”. Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.
Lạc Cảnh Thiên: …
Ta có cách nào? Ta cũng không muốn a.
“Nếu không ngươi lại đi bán sắc?”. Lạc Cảnh Thiên đưa ra chủ ý.
“Bán em gái ngươi. Nơi này là nơi nào ngươi mẹ nó không biết tự hiểu lấy?”.
“Tốt a, đến đâu hay đến đó đi. Thật sự không được liền dùng cổng không gian”. Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.
Ma pháp không phải vạn năng, cổng không gian cũng vậy. Đây cũng không phải đất bằng, mà là vũ trụ. Thật sự dùng cũng không phải không được, nhưng đi nhầm vào không gian loạn lưu liền xong đời.
“Đúng, không phải có thể đi mua tinh đồ sao? Tìm tới thứ đó liền có thể có tọa độ, đến lúc đó liền có thể sử dụng cổng không gian rồi”. Sở Như Mộng nói.
Lạc Cảnh Thiên không phải không biết, nhưng mà tinh đồ… đồ chơi kia cũng không dễ kiếm. Nhất là tinh đồ liên quan tới tam đại Linh Quốc, có thể nói là cực kỳ khó mua. Phải có thân phận, đồng thời có lượng lớn tiền tài đánh đổi mới có thể có được.
Đi mua thứ đồ chơi kia còn không bằng trực tiếp đi gặp chủ nhân Xích Hỏa Thiên Hà, dùng hỗn độn lực đánh đổi còn có khả năng hơn. Nhưng mà Xích Hỏa Thiên Hà chủ nhân nghe nói là đồ đệ của Thôn Phệ, mà Thôn Phệ con hàng kia…
Hắn dám nói đồ đệ của Thôn Phệ bản tính liền là tham lam, bởi vì toàn vũ trụ, Thôn Phệ chỉ thu duy nhất một cái đồ đệ, không cần nghĩ cũng biết đồ đệ hắn tính cách thế nào.
“Được rồi, liền đi tìm hiểu một chút có thể mua tới tinh đồ hay không. Không được liền dùng cách khác”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Cứ thế hai người bắt đầu chia ra đi khắp nơi.
Trung tâm Xích Hỏa Thiên Hà rất lớn, bên cạnh còn có tận 10 cái tinh cầu nối liền xoay quanh. Thật muốn tìm hiểu nơi nào bán thứ đồ chơi kia quả thật khó vô cùng. Hơn nữa dù ngươi có tiền cũng chưa chắc biết được, bởi vì chưa chắc sẽ có người nói cho ngươi.
Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng mất nửa tháng làm quen nơi này, khi đó mới tìm được nơi cần tìm.
Có điều, khi họ đến nơi đi vào liền bị ngăn lại.
“Hai vị, vào nơi này cần lệnh thông hành, các ngươi mang theo chứ?”.
“Ta lúc nào nghe nói qua vào chỗ này còn cần lệnh thông hành? Vẫn là các ngươi được đế quốc cấp phép hoạt động?”. Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi lại.
“Hắc, còn rất kiêu căng, vào đi thôi”. Tên kia cười nói rồi nhường đường.
“Chứ như vậy?”. Sở Như Mộng ngẩn ra thấp giọng hỏi.
“Ngươi kế thừa ký ức phượng hoàng, nhưng phải biết. Phượng tộc đều là sinh tồn cách biệt với vũ trụ, không biết những thứ này rất bình thường. Những người này chỉ là đang dò xét ngươi, ngươi càng tỏ ra yếu thế thì chết càng nhanh”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Chết? Chúng dám tại chỗ này giết người?”.
“Vì cái gì không dám? Luật pháp Linh Hỏa Quốc là thứ không đáng giá nhất vũ trụ. Trừ khi đích thân một trong tứ đại ma thần hạ lệnh, cho dù là Ám Thần bây giờ hạ lệnh cũng chưa chắc có người sẽ nghe theo, mặt ngoài không có gì biểu hiện, nhưng ngấm ngầm vẫn làm được rất nhiều. Cho nên, tại cái Linh Quốc này, chỉ cần không phải thực lực cao hơn ngươi, như vậy cũng không cần thiết phải cùng hắn khách khí làm gì”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Thú vị!”. Sở Như Mộng nhếch miệng nói.
(PS: hôm nay 2c thôi nhé, nay bận tối mặt tối mũi, tới tận 5h chiều mới viết được, giờ lại phải đi có việc, tối về ta viết nốt 1c rồi đăng)
Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc