Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 433: Nam tử thần bí



Đi vào bên trong, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng bị không ít người để ý, mặc dù vũ trụ quan niệm nam thanh nữ tú đã rất nhạt, nhưng cả hai đều là nhan trị đỉnh cấp, gây lên chú ý cũng không có gì khó hiểu.

Nơi này giống như một toà thành phố ngầm, ở bên ngoài, khắp nơi đều có thể thấy được binh linh tuần tra, còn ở đây, một tên cũng không có. Thay vào đó, rất nhiều con mắt đều nhìn chằm chằm họ, cho đến khi họ đi vào một cửa hàng thì loại cảm giác kia mới biến mất.

“Hai vị, các ngươi muốn mua gì sao?”. Lễ tân đi tới cười hỏi.

“Ta quả thật muốn mua chút đồ, nhưng ngươi không làm chủ được, ta muốn gặp cửa hàng trưởng. Hắn có ở đây không?”. Lạc Cảnh Thiên hỏi.

“Hai vị, muốn gặp cửa hàng trưởng, kim ngạch giao dịch phải cực lớn, cho nên... không biết hai vị muốn mua thứ đồ giá trị bao nhiêu, ta còn biết mà báo cáo”. Lễ tân cười híp mắt hỏi.

“Đủ để mua lại toàn bộ vật phẩm trong cửa hàng các ngươi, bao quát những thứ được bao quản trong tủ kính kia”. Sở Như Mộng lên tiếng.

“... Hai vị chờ trong chốc lát, cửa hàng trưởng rất nhanh sẽ đi ra”.

Nghe được con số, lễ tân hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền đi vào bên trong. Cùng lúc đó, có vài người đi ra nhìn chằm chằm vào họ, dù sao đồ vật ở nơi này cũng rất đáng tiền, mặc dù đa phần đều là... giả. Nhưng mặt ngoài xác thực đáng giá số tiền lớn. Cho nên phải có người trông coi có gì còn có thể hố khách hàng một bút.

“Ngươi xác định nơi này có đồ chúng ta muốn?”. Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi.

“Ta bỏ ra gần trăm vạn, nếu như tin tức không chính xác thì cũng không đáng số tiền đó”. Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

Một lát sau, tên lễ tân đi ra, tay ra hiệu tư thế mời cười nói.

“Hai vị, mời vào bên trong”.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng đồng thời đi vào, bên trong là một nam tử, vẻ ngoài nhìn còn rất trẻ, bên cạnh còn có không ít người, nhưng giống như là hộ vệ hơn. Tên nam tử kia hai bên còn ngồi hai cái nữ tử xinh đẹp, ánh mắt nhìn lấy hai người họ híp mắt nói.

“Ngồi đi. Nghe nói hai người các ngươi giao dịch lớn muốn làm? Không biết các ngươi muốn ở chỗ ta mua cái gì?”.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng bình tĩnh ngồi xuống, sau đó Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

“Ngươi xác thực muốn tại đây nói?”.

“Ngươi nói, những người này đều là thân tín của ta”.

“Vậy ta nói thẳng, thứ chúng ta muốn là tinh đồ, các ngươi có bán không?”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Nhất thời, không gian yên tĩnh lại, nam tử kia nhìn chằm chằm hai người Lạc Cảnh Thiên, những người khác cũng lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, thân thể tùy thời đều có thể phát động tấn công.

Sau một lúc nam tử kia mới lên tiếng.

“Thứ đồ chơi kia... ta nghĩ các ngươi mua không nổi. Hơn nữa các ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ bán nó cho các ngươi?”.

“Tại sao lại không thể? Ngươi hẳn là biết thứ đồ chơi kia mặc dù quý, nhưng cũng không phải hàng cấm gì. Chỉ cần không phải là tinh tặc, muốn mua nó hẳn không khó”. Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh đáp.

“Vậy ngươi chứng minh thân phận các ngươi như nào đây? Lạc tiên sinh cùng với... Sở nữ sĩ?”. Nam tử kia khẽ cười nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, hắn không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy tên này có thể điều tra ra thân phận của họ. Như vậy... người này hẳn là cũng có thân phận nhất định, ít nhất cũng là người của thế lực lớn.

Muốn điều tra hai người họ, thứ nhất phải thông qua hình ảnh, gửi lên chỗ ghi chép thân phận, sau đó kiểm tra đối chứng mới có thể biết được. Mà vừa mới thời gian từ lúc họ vào đây tới giờ chưa quá 10 phút, đủ chứng minh nam tử này thân phận không có đơn giản chút nào.

“Ta nghĩ, ngươi đã có thể điều tra, hẳn cũng biết thân phận chúng ta là sạch sẽ. Mặc dù quá trình có chút rườm rà, nhưng không ảnh hưởng gì, đúng không?”. Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

“Cái đó là đương nhiên, ý ta là... các ngươi không chứng minh được mình có thể mua được đồ chơi kia”. Nam tử kia nói.

“Như này... đủ rồi chứ?”. Sở Như Mộng giơ lên vòng đeo tay, bên trên hiện lên một chuỗi chữ số, con số lên tới hàng trăm tỷ đơn vị năng lượng.

“Còn không đủ”. Nam tử kia kinh ngạc trong phút chốc sau đó lắc đầu nói.

Lạc Cảnh Thiên cau này lại, vài trăm tỷ đơn vị năng lượng, làm sao lại không đủ? Hắn muốn cướp đoạt???

“Ha ha, ta cũng không phải động tâm với số tiền đó. Mà là nó thật sự không đủ. Các ngươi không biết là tinh đồ cứ cách một vạn năm lại thay đổi một lần sao? Ghi chép những thứ đó, bất kể là nhân lực lẫn bật lực đều rất tốn sức. Vài trăm tỷ... nhìn như rất nhiều, nhưng mua đồ chơi kia... không đủ”. Nam tử kia nói.

Tinh đồ sẽ thay đổi, đây là sự thật. Bởi vì vũ trụ mỗi thời mỗi khắc sẽ mở rộng, các hệ thiên hà cũng theo đó mà chuyển động. Mỗi vạn năm đều sẽ biến đổi vị trí một lần, cho nên dù Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng có kế thừa ký ức, nhưng đó cũng là chuyện của mấy trăm vạn năm trước, cách biệt quá xa, không sử dụng được.

“Ngươi nói, bao nhiêu thì đủ?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày hỏi.

Nam tử kia nhẹ lắc đầu rồi nói.

“Tinh đồ hiện tại quả thật không mua được, bởi vì nó không đáng giá, nhưng vẫn bị người khác treo giá trên trời. Ngũ đại Tinh Quốc ta không biết, nhưng tam đại Linh Quốc hiện tại đã không có người bán. Cho dù có, đó cùng là đế quốc bán ra. Cho nên, ta không cách nào bán nó cho các ngươi. Thời đại đã sớm thay đổi, cũng không phải mấy vạn năm trước, thứ gì cũng có thể giao dịch”.

“Ta nói đi, chúng ta cũng không thực sự muốn tinh đồ, chúng ta muốn là đến được trung tâm Hắc Hoả Thiên Hà, ngươi có cách nào không?”. Sở Như Mộng lúc này cũng lên tiếng.

“A... Nói sớm đi”. Nam tử kia âm thanh kéo dài, sau đó nở ra nụ cười cổ quái hỏi.

“Không biết hai vị là muốn tới Hắc Hoả Thiên Hà làm gì?”.

“Vấn đề này ngươi không cần phải biết, chỉ cần nói có được hay không”.

“Ha ha, đương nhiên có thể. Nhưng ta sợ các ngươi trả giá không nổi”.

“Bao nhiêu?”.

“Không không không. Các ngươi phải hiểu, Ám Thần sẽ tổ chức lễ cưới trong vài năm tới, Hắc Hoả Thiên Hà hiện tại người muốn đi vào có thể xếp hang đầy ắp nửa cái Xích Hỏa Thiên Hà. Cho nên nếu như dùng tiền để cân nhắc, như vậy liền không đáng giá”.

“Đương nhiên, chỉ cần hai vị cho được thứ ta muốn, như vậy ta liền có thể để các ngươi sử dụng truyền tống trận mà không bị người biết tới”. Nam tử kia nói.

“Nói đi, ngươi cần cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày hỏi.

“Bất Tử Hoả”. Nam tử kia nhếch miệng nói.

“Gì?”. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt hơi nhướng lên.

Bất Tử Hoả, hay còn được gọi là Vĩnh Hằng Chi Hoả, nó có hình dạng cố định, giống như một đoá hoa, nhưng thực tế lại là một ngọn lửa. Là một loại sản vật trong luân hồi giới do Địa Ngục Quân Chủ sáng tạo ra.

Thứ đồ chơi này không tính là bảo vật, nhưng lại rất hiếm. Bởi vì trong vũ trụ nó rất ít xuất hiện, tác dụng lại không lớn. Nhiều nhất chỉ đề cao độ tinh khiết của linh hồn lên một chút, hoặc là dùng để cường hoá vũ khí.

Cho nên nó mặc dù quý, nhưng thực sự không đáng tiền. Hắn không hiểu vì cái gì nam tử này lại muốn thứ đó.

“Ngươi không nghe lầm, ta muốn là Bất Tử Hoả, không phải là một đoá, mà là muốn số lượng lớn. Tối thiểu nhất cũng phải đủ một tỷ đơn vị năng lượng”. Nam tử kia nói.

Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày, một đoá Bất Tử Hoả tương đương một triệu đơn vị năng lượng, một tỷ... cần tới một ngàn đoá Bất Tử Hoả. Nhưng một đoá bất tử hoả rất lớn, lớn cỡ nửa người bình thường. Một ngàn đoá... dù hắn tìm được cũng không biết nên mang đi như thế nào.

“Ngươi xác định không phải đang trêu chọc ta?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày nói.

“Ta không rảnh rỗi tới như vậy. Ngươi đi mua cũng được, cướp cũng thế. Ta không quan tâm quá trình, ta chỉ IV7eZT cần kết quả. Hoặc ngươi có thể trực tiếp vào luân hồi giới để lấy, nhưng sống chết không phải là chuyện của ta”. Nam tử kia nhàn nhạt nói.

Lạc Cảnh Thiên quay qua nhìn Sở Như Mộng, thấy Sở Như Mộng nhẹ gật đầu, hắn liền lên tiếng.

“Có thể, một ngàn đoá, ta trong một năm sẽ giao cho ngươi. Bất quá ta làm sao xác định ngươi có thể đưa chúng ta tới Hắc Hoả Thiên Hà?”.

“Ta không cần thiết chứng minh cho ngươi biết. Nếu đã tìm đến đây thì phải biết ta chưa từng thất tín”. Nam tử kia lạnh nhạt đáp.

“Tốt, vậy chờ ta lấy được sẽ trở lại tìm ngươi”. Lạc Cảnh Thiên nói xong liền cùng Sở Như Mộng đứng dậy. Nhưng mà ngay lúc này nam tử kia liền lên tiếng ngăn lại.

“Chờ một chút”.

“Còn có việc?”.

“Ta cùng các ngươi nói chuyện hết 18 phút 37 giây. Hết thảy 183,7 triệu đơn vị năng lượng”.

“Ngươi làm sao không đi ăn cướp?”. Sở Như Mộng tức giận nói.

“Ha ha, đây là quy tắc, các ngươi trả, vẫn là không trả?”. Nam tử cười nhạt hỏi.

Cùng lúc đó, đám hộ vệ bên cạnh đồng thời bộc phát ra khí tức nguy hiểm. Toàn bộ đều là lục giai trở lên, muốn rời đi mà không bỏ tiền lại... đơn giản là nằm mơ.

“Tốt, cho ngươi”. Sở Như Mộng cau mày nói, sau đó liền chuyển tiền cho hắn.

Nhìn hai người Lạc Cảnh Thiên rời đi, một tên hộ vệ bên cạnh liền thấp giọng hỏi.

“Chủ nhân, làm như vậy...”.

“Đây là tử tước đại nhân giao phó, yên tâm đi. Đúng, cho người âm thầm cảnh cáo đám chuột kia, người nào dám động vào hai người kia liền giết. Mặc dù pháp luật chỉ là trưng cho đẹp, nhưng có một chút quy tắc không phải ai cũng có thể phạm vào”. Nam tử khẽ cười nói.

“Rõ, chủ nhân”.

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.