Muốn tìm được Bất Tử Hỏa không phải dễ, bởi vì số lượng quá ít cho nên gần như không thể mua được số lượng lớn như vậy trong thời gian ngắn được. Cho nên muốn có được một ngàn đóa bất tử hỏa phải tốn ít nhất 5-10 năm, nhưng hắn không có thời gian dài như vậy để chờ đợi.
Chỉ còn một cách, đó chính là xâm nhập luân hồi giới.
“Ngươi làm gì?”. Đang trong phòng, Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy Sở Như Mộng xông cửa vào liền khó hiểu hỏi.
“Ngươi sẽ không phải muốn vào luân hồi giới chứ? Nơi đó Địa Ngục Quân Chủ cai quản, ngươi biết nguy hiểm ra sao chứ?”. Sở Như Mộng nhíu mày nói.
“Địa Ngục Quân Chủ không nguy hiểm, nhiều nhất liền làm khó ta một chút. Nguy hiểm thật sự cũng không có, linh hồn của ta trong cái vũ trụ này rất ít người có thể làm tổn thương ta. So với nguy hiểm, ta càng sợ hơn là phiền phức. Bị vây ở đó cũng không phải chuyện gì tốt”. Lạc Cảnh Thiên nói.
“Vậy ngươi còn muốn xuống?”.
“Nếu không đâu? Cùng lắm cho hắn một tia hỗn độn lực, có điều…”.
“Thế nào?”.
“Địa Ngục Quân Chủ là người rất khó đoán, có thể đứng đầu tứ đại ma thần, ngươi nghĩ hắn sẽ đơn giản sao? Sợ rằng hỗn độn lực cũng không có quá nhiều hấp dẫn đối với hắn”. Lạc Cảnh Thiên nhẹ vuốt cằm nói.
Hắn cùng tứ đại ma thần có thể nói có mối quan hệ rất kỳ quái. Nói họ là kẻ địch, đó là sự thật. Nhưng nói họ không có thù oán, vậy cũng không sai.
Hết thảy chính là do ác niệm năm đó gây ra, cùng hắn hiện tại không có quan hệ gì. Nhưng nếu tứ đại ma thần nắm lấy điều này không thả hắn cũng không có biện pháp nào.
“Nhưng mà hiện tại nghe nói luân hồi giới cũng không phải là Địa Ngục Quân Chủ cai quản, mà là do Ám Thần phụ trách. Ngươi cũng biết ta cùng Ám Thần quan hệ ra sao. Ta nghĩ, hắn chắc chắn sẽ ngăn cản ta”. Lạc Cảnh Thiên nói.
Luân hồi giới thật sự không nguy hiểm chút nào, bởi vì tại luân hồi giới, trừ khi đích thân Địa Ngục Quân Chủ ra tay, còn không ở bên dưới, bất kỳ linh hồn nào cũng không thể giết được đối phương. Đây chính là quy tắc mà Địa Ngục Quân Chủ lập ra.
Luân hồi giới cũng không có đáng sợ như những gì người khác nghĩ, so với toàn vũ trụ, luân hồi giới chính là nơi yên bình nhất. Không có tranh đấu, không có giết chóc, không có tham lam.
Người nơi đó hết thảy đều giống nhau. Khác biệt duy nhất chính là linh hồn mạnh hay yếu mà thôi.
“Vậy ngươi muốn làm thế nào?”. Sở Như Mộng cau mày hỏi.
“Tới đâu hay tới đó đi, bất kể thế nào, ta cũng phải đến được Hắc Hỏa Thiên Hà”. Lạc Cảnh Thiên bàn tay nắm chặt nói.
“Tốt, vậy ta hộ pháp cho ngươi”.
Lạc Cảnh Thiên gật đầu, sau khi chuẩn bị đầy đủ, hắn liền ngồi xuống, linh hồn xuất thể, xuyên vào không gian linh hồn, ý niệm khẽ động, cổng địa ngục liền mở ra. Hắn hít sâu một hơi liền đi vào.
Sở Như Mộng ở bên ngoài, cảm nhận được Lạc Cảnh Thiên đã tiến nhập luân hồi giới, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên không, ánh mắt hiện lên một tia sát khí, một lát sau mới thu liền lại rồi lẩm bẩm nói.
“Trò chơi này chúng ta chơi, nhưng không biết các ngươi có chơi nổi hay không”.
“Huynh đệ, ủy khuất ngươi rồi. Hiện tại chúng ta chỉ có thể theo bàn cờ của họ di chuyển, chờ đến khi chúng ta đủ thực lực, lúc đó mới có cơ hội phản kháng a. Hi vọng ngươi hiểu được dụng tâm của ta”.
Sau đó, Sở Như Mộng liền đi ra ngoài rồi đem cửa đóng lại.
…
Lạc Cảnh Thiên linh hồn đi vào luân hồi giới, vừa đi vào hắn liền có thể cảm nhận được một đạo ánh mắt đang nhìn hắn. Linh hồn của hắn rất cường đại, cường đại tới mức nào hắn không biết, hắn chỉ biết rằng khi ác niệm còn tại, không có người nào có thể chân chính giết được hắn. Chỉ có thể cưỡng ép đem hắn đưa vào luân hồi.
Cho nên vừa vào hắn liền biết có người nhìn lén mình. Bất quá hắn cũng không quá quan tâm, luân hồi giới hắn chưa từng đến, nhưng không có nghĩa Viễn Cổ Tinh Linh chưa tới, hắn biết được nơi nào có thể lấy được Bất Tử Hỏa.
Nhưng mà ngay tại lúc này, cổng địa ngục đột ngột đóng lại, sau đó một âm thanh vang vọng trong không trung vang lên.
“Tới rồi sao”.
Lạc Cảnh Thiên giật mình ngẩng lên, liền thấy được một thân ảnh bễ nghễ đứng trên cao đang nhìn về phía xa, hắn biết người lên tiếng chính là người này, hơn nữa còn là đang hỏi hắn.
“Thôn Phệ, ngươi tại sao ở đây?”. Lạc Cảnh Thiên cau mày hỏi.
“Chờ ngươi thôi, thời gian của ta không nhiều, đi theo ta đi”. Thôn Phệ Quân Chủ hạ xuống, nói xong liền cất bước đi tới.
Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nhưng vẫn đi theo.
Một lát sau, hai người đến dưới một thân cây lớn, đây là Bất Tử Thụ, nơi sinh ra Bất Tử Hỏa. Bất Tử Hỏa mọc đầy trên cây, nhiều vô số.
“Ngươi có ý gì?”. Lạc Cảnh Thiên không hiểu hỏi.
Thôn Phệ không đáp, ông ta đưa tay ra đem một đóa Bất Tử Hỏa hái xuống, sau đó nhẹ bóp một cái, hỏa diễm bắn ra bốn phía. Nhìn cảnh này, Lạc Cảnh Thiên có cảm giác giống như gặp qua ở nơi nào đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Nhưng sau vài giây, Lạc Cảnh Thiên gương mặt hơi biến sắc. Bởi vì hắn nhớ ra được cảnh tượng này… không, phải nói là hỏa diễm của Bất Tử Hỏa rất giống với hỏa nguyên tố mà Lạc Thiên Y nắm giữ.
“Bất Tử Hỏa, sống càng lâu càng có linh tính. Trước kia rất lâu, từng có một đóa Bất Tử Hỏa nhảy vào luân hồi…”.
“Ngươi có ý gì”. Lạc Cảnh Thiên cắt đứt lời ông ta hỏi lại.
“Ngươi hiểu sai. Bất Tử Hỏa mặc dù là Địa Ngục sáng tạo, nhưng khi Bất Tử Hỏa sinh ra linh trí, nó cũng không còn thuộc về địa ngục. Cũng không chịu sự kiểm soát của người nào”. Thôn Phệ lắc đầu nói.
Lạc Cảnh Thiên lông mày hơi giãn ra, hắn biết Thôn Phệ không cần thiết lừa hắn. Mới vừa rồi hắn còn đang sợ sẽ có chuyện gì đến với Lạc Thiên Y, hiện tại hắn an tâm.
“Vậy ý ngươi là…”.
“Bất Tử Hỏa, trưởng thành đến mức độ nhất định, sẽ có khả năng tái sinh. Cho nên nó mới được gọi là Bất Tử”.
“Ngươi… đang muốn nói cái gì?”. Lạc Cảnh Thiên nhíu mày, hắn càng nghe càng không hiểu ý của Thôn Phệ là gì, chẳng lẽ muốn cho mình tái sinh thứ gì? Làm sao kỳ quái như vậy?!
“Đây là một câu hỏi chính xác, ý nghĩ của ngươi rất không tệ”. Thôn Phệ cười nói, sau đó liền biến mất.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra tại chỗ. Cùng lúc đó, phía sau hắn, cổng địa ngục lần nữa mở ra, điều này làm hắn cực kỳ khó hiểu. Thôn Phệ rốt cuộc muốn nói với hắn cái gì? Cổng địa ngục đóng lại là do ông ta làm? Tại sao phải làm vậy?!
Nếu theo lời ông ta nói, Lạc Thiên Y linh hồn là một đóa Bất Tử Hỏa? Nhưng vậy thì thế nào? Đây muốn nhắc nhở hắn cái gì sao? Cũng không đúng, Thôn Phệ nói qua Bất Tử Hỏa sinh ra linh trí liền đã tồn tại độc lập mà không chịu khống chế của người nào. Cho nên nói Địa Ngục Quân Chủ bố trí cho Lạc Thiên Y xuất hiện bên cạnh hắn cũng không đúng.
Chẳng lẽ là do Bất Tử Hỏa sinh ra linh trí sẽ có biến cố gì? Cho nên ông ta mới nói về tái sinh? Nhưng vậy cũng không phải. Trong ký ức Viễn Cổ Tinh Linh hắn kế thừa, mặc dù chưa nghe nói qua việc Bất Tử Hỏa nhảy vào luân hồi, nhưng nếu như Bất Tử Hỏa có thể chuyển sinh, như vậy liền đã được quy tắc thừa nhận.
Hẳn là không có tai họa ngầm gì mới đúng, vậy rốt cuộc ông ta đang nói về cái gì?!
Trầm tư một lúc lâu, nghĩ không ra kết quả gì, Lạc Cảnh Thiên đắc dĩ thở dài. Lúc còn là ác niệm, hắn nắm giữ kiến thức rất nhiều, nhưng mà thật sự kiến thức chỉ là về mặt chiến đấu các kiểu. Về những thứ khác thật sự ít tới thương cảm, nếu không phải có truyền thừa ký ức Viễn Cổ Tinh Linh, khéo khi hắn ngay cả Bất Tử Hỏa là cái gì cũng không hiểu.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lạc Cảnh Thiên bắt đầu đem Bất Tử Hỏa thu thập. Hắn dùng linh hồn lực bao bọc lấy từng đóa Bất Tử Hỏa đem chúng hái xuống, quá trình này tốn rất nhiều thời gian.
Không có người ngăn cản hắn, cũng không như hắn nghĩ Ám Thần sẽ xuất hiện cản trở, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, một ngàn đóa Bất Tử Hỏa cũng hái xuống. Số lượng rất nhiều, loay hoay một lúc lâu hắn mới có thể từng đóa Bất Tử Hỏa chuyển vào không gian kính để chuyển ra ngoài.
Mà bên ngoài đã trôi qua hơn 20 ngày, Sở Như Mộng lúc này lẳng lặng đứng ở cửa chờ đợi.
Sau một lúc, cảm nhận được bên trong khí tức xuất hiện, hắn liền đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên mở mắt ra, Sở Như Mộng trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh liền giấu xuống, hắn wtr19 nở ra nụ cười nói.
“Không có sao chứ?”.
“Không có việc gì, có điều thời gian ngắn hơn ta dự tính thôi”. Lạc Cảnh Thiên đáp.
“Vậy là được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ đến tìm tên kia”. Sở Như Mộng nói.
“Được rồi”.
Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.