Edit: Dưa Hấu
---
Sau khi đến Ryzen, chúng tôi hăng hái bắt tay vào việc phát triển lãnh thổ này.
Những bức thảm được thêu bởi những người phụ nữ địa phương vào mùa đông được treo trong sảnh chính và các hành lang của lâu đài, khiến cho lâu đài càng trở nên tuyệt đẹp hơn, và tình hình làm việc của người làm cũng được cải thiện đáng kể.
Nhiều lần, họ đến gặp tôi và nói chuyện với tôi hoặc tặng tôi một thứ gì đó.
"Thưa phu nhân! Đ-đây là...."
"Chào buổi sáng, Theodore. Đó là gì vậy?"
Anna, người đứng cạnh tôi, nhận thứ mà Theo, một người hầu đưa cho tôi.
"S-sáng nay, t-tôi đã lên núi, đ-để lấy gỗ, n-nhưng con chó bắt đầu đào, và..."
Theo là người hầu đốn củi và vận chuyển củi, là người rất nhút nhát và nói lắp, nhưng lại thường xuyên bắt chuyện với tôi.
Tôi không thể hiểu được điều anh ấy muốn truyền tải, nhưng tôi cố gắng mỉm cười.
"Ồ, nhìn này!"
Anna mở thứ được gói trong khăn bông ra và nhìn nó với chút ngưỡng mộ, bên trong có hai vật nhỏ giống như đất sét.
"Gì vậy?"
"Nấm truffle, thưa phu nhân. Chúng rất khó tìm nên chúng rất quý giá...."
"Hả? Đây là nấm truffle á?"
Tôi sửng sốt.
Ở kiếp trước, tôi đã từng ăn "bim bim khoai tây nấm truffle" chứa khoảng 0,00001% dầu nấm truffle, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nấm truffle thật.
"Anh không thể tặng cho tôi một thứ quý giá như vậy, tôi sẽ mua nó từ anh."
"Ồ, k-không, không! Tôi chỉ muốn tặng chúng cho phu nhân làm quà...."
Theo lắp bắp và co giò bỏ chạy.
'Có thể ăn được thực phẩm mà tôi chưa bao giờ ngửi thấy trong suốt cuộc đời mình, quả là đáng giá cho sự tái sinh.'
Khi tôi ngửi mùi hương đặc biệt của nấm truffle bay lên, tôi mang nó vào bếp và bảo họ chuẩn bị cho bữa tối.
Tối hôm đó, Killian là người đầu tiên chú ý đến nấm truffle trên miếng thịt bê.
"Nấm truffle" anh nói, "có người bán nấm trong lâu đài ư?"
"Không, chúng được Theo tìm thấy. Anh ấy lên núi đốn củi và con chó mà anh ấy mang theo đã đột ngột đào lên rễ cây, vì vậy anh ấy đã hái được hai cái và tặng cho em ăn."
"......Theo?"
Đôi mắt Killian nheo lại.
"Yup. Theodore, người hầu chẻ củi để đốn gỗ cho lửa trong lâu đài."
"Đó là một chàng trai trẻ đúng không?"
"Ừm.... tầm cuối tuổi 20 nhỉ?"
Tay Killian siết chặt chiếc nĩa của mình.
"Killian, sao vậy? Món này không hợp khẩu vị của anh à?"
"Không....không có gì. Khụ."
Killian tiếp tục ăn, vẻ mặt không thoải mái, sau đó đột nhiên hỏi: "Chuyện như vậy có thường xảy ra không?"
"Chuyện như vậy? Là chuyện gì?"
"Ý anh là.... người làm tặng quà cho em...."
"Có, đây là kết quả của sự chăm chỉ của em!"
Biểu cảm Killian thậm chí còn trở nên kỳ lạ hơn.
Tôi hất cằm tự hào nói: "Em chưa kể cho anh, nhưng lần đầu tiên khi em đến lâu đài, những người làm trong lâu đài có ác cảm với em đó."
"Hả? Tại sao em không kể cho anh biết về điều đó?"
"Bởi vì em không muốn anh phải lo lắng."
Killian giật mình, không ngờ mình bị chỉ trỏ.
"Đối với họ, có lẽ đã rất khó chịu khi đột nhiên có chủ nhân mới, và em không muốn tạo ra lòng trung thành bằng cách ra lệnh cho họ, nên em đã đi quanh lâu đài và đảm bảo rằng họ có môi trường làm việc tốt."
"À, ý em là những việc như xây một phòng giặt mới à?"
"Vâng, và em đã có mối quan hệ tốt hơn với các công nhân và họ mang cho em những món quà như này."
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ có cảm giác được chấp nhận như này, không ở kiếp trước, cũng không ở kiếp này.
Điều đó khiến cho trải nghiệm này trở nên đáng nhớ hơn.
"Nhưng những chàng trai...."
"Anh biết điều gì khiến em vui đến thế không?"
"Là gì?"
"Chuyện là, ở... kiếp trước, em là một người ngoại đạo ở công ty, và thậm chí sau khi được tái sinh, anh biết mọi chuyện ở dinh thự Ludwing như thế nào rồi đấy. Thế nên, thật tuyệt vời khi có những người chào đón em, mỉm cười và tặng quà cho em."
"Ah......"
Killian ngừng nói, trông có vẻ hối lỗi khi nhớ lại những ngày tháng ở dinh thự Ludwing.
"Không phải anh định nói gì đó sao? Em nghĩ em đã cắt ngang lời nói của anh giữa chừng...."
"Ồ, không, không có gì đâu. Hãy kết thúc bữa ăn của chúng ta nhé, đó là món quà quý giá từ Theo...."
"Dạ!"
Tôi vui vẻ đáp lại và dùng bữa tối hôm đó.
Những người làm ở lâu đài không phải là người duy nhất khiến tôi hạnh phúc.
"Tất cả mọi người, trái, trái! Đâm về phía trước!"
Việc đào tạo đang diễn ra sôi nổi trên sân tập mỗi ngày.
Các hiệp sĩ của Ryzen mà Killian đã cải thiện tỉ mỉ từ năm ngoái đến giờ, hiện đang ở trong phong độ tốt.
Khi tôi nhìn Killian dẫn đội hiệp sĩ ra khỏi lâu đài, sự tò mò của tôi được kích thích và tôi xuống sân tập.
"Killian!"
"Edith? Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì. Em chỉ đang nghĩ rằng em muốn nhìn thấy những người hiệp sĩ luyện tập ở cự ly gần hơn chút."
Nghe có vẻ hơi trịnh thượng nhưng vợ của lãnh chúa cũng cần phải thể hiện uy quyền của mình với các hiệp sĩ trong lâu đài.
Suy cho cùng thì tôi cũng là người mà họ phải bảo vệ.
"Xin chào bá tước phu nhân!"
Chỉ huy hiệp sĩ bước đến trước mặt tôi, quỳ một gối xuống và xin lấy tay tôi. Khi tôi giơ ra, anh ta nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay tôi, cúi đầu một lần nữa rồi lùi lại.
Và theo dấu hiệu của anh ta, toàn bộ đội hiệp sĩ hò reo lớn.
"Trung thành! Vì vinh quang của Ryzen!"
Khi họ đồng loạt nâng cao kiếm, giáo lên rồi đập chúng xuống đất và quỳ đầu gối xuống, tim tôi chợt đập thình thịch trong lồng ngực.
'Hiệp sĩ của tôi và Killian!'
Tôi cảm thấy ngập tràn tình cảm khi nhận ra rằng đây là những hiệp sĩ của chúng tôi, đang bảo vệ chúng tôi.
"Mọi người đang có những thời kỳ thật khó khăn. Tôi nghĩ rằng Killian đang huấn luyện rất khắt khe. Nếu có điều gì quá mức chịu đựng của mọi người, hãy cứ nói với tôi."
"Cảm ơn vì những lời tốt đẹp của người, phu nhân."
Chỉ huy hiệp sĩ cúi đầu, nhưng các hiệp sĩ và binh lính đằng sau anh ta khẽ cười khúc khích khi Killian và chỉ huy hiệp sĩ trao đổi ánh mắt.
"Bất kỳ ai ghé thăm văn phòng của vợ tôi mà không có sự cho phép của tôi sẽ bị treo ngược lên cây."
Nếu Killian không nói lời đáng sợ như vậy thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi, mặc dù đương nhiên là anh ấy chỉ đang nói đùa.
Tôi nhìn lướt qua Killian, chào tạm biệt các hiệp sĩ và trở lại lâu đài.
Tim tôi đập mạnh khi tôi nghĩ về những công việc mình cần phải làm trong tương lai.
***
Killian đang hồi tưởng lại cách mà vợ anh hiện nay là người hòa đồng đến thế nào.
'Theo...... Theodore...... Đó là ai?'
Một ngày sau bữa tối thịt bê nấm truffle, Killian tìm thấy một người làm tên Theodore.
Anh nghi ngờ không chỉ lòng trung thành đã thôi thúc người đốn củi lương thấp này tặng vợ anh loại nấm quý giá làm quà, loại nấm mà có thể bán được 150.000 senna mỗi cây.
"N-n- ngài gọi tôi à, thưa ngài?"
"......tên anh là gì, Theodore?"
"Dạ vâng, đúng vậy."
Killian thở dài.
Theo là người mà Killian cũng biết. Anh ấy là một đứa trẻ sinh muộn và mắc chứng nói lắp sau trận sốt hồi còn nhỏ.
Vì tính cách tốt bụng và chăm chỉ nên Killian cũng có thiện cảm với anh ta. Anh ta thậm chí còn có vợ con rồi, và họ cũng khiêm tốn và tốt bụng.
'Tôi không nghĩ Theo đổ Edith.'
Killian hơi xấu hổ vì đến tận bây giờ anh vẫn chưa biết tên anh ta và tặng anh ta hai đồng tiền vàng trị giá 100.000 senna.
Cho dù Theo từ chối nhiều lần, Killian vẫn dúi những đồng xu vào tay anh ta.
"Anh đã làm việc chăm chỉ" anh nói, "nhưng chúng tôi không nên là người duy nhất được ăn món đó. Hãy mua cho vợ con mình thứ gì đó ngon ngon đi."
Với điều đó, Theo cúi đầu nhiều lần bày tỏ sự biết ơn và rời đi.
'Mình có phản ứng thái quá không nhỉ? Ý mình là, không phải người đàn ông nào trên thế giới cũng thèm muốn Edith.....'
Cách đây hai ngày anh đã có những suy nghĩ như vậy.
Nhưng nghi ngờ của Killian lại bùng lên khi anh thấy Edith nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ các hiệp sĩ.
'Lũ khốn đó đang nhìn đi đâu vậy? Mình có nên bảo họ nhắm mắt lại không nhỉ?'
Killian không hài lòng khi vợ anh đột ngột xuất hiện trên sân tập.
'Và tại sao hôm nay cô ấy lại mặc chiếc váy hở cổ như vậy?'
Mặc dù cô đã mặc đồ phù hợp với thời tiết ấm áp, nhưng Killian vẫn thấy khó chịu khi các hiệp sĩ nhìn vào cô.
Và anh không thích cảnh Edith đưa tay ra chỉ vì chỉ huy hiệp sĩ đang quỳ xuống.
Anh không muốn chỉ huy hiệp sĩ thò mõm vào đó.
'Sao anh dám đặt miệng lên tay vợ tôi khi tôi đang mở to mắt nhìn anh?'
Đó là kiểu chào hỏi mà bất kỳ phụ nữ quý tộc cũng nhận được, nhưng Killian cảm thấy có hàng ngàn ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.
"Mọi người đang có những thời kỳ thật khó khăn. Tôi nghĩ rằng Killian đang huấn luyện rất khắt khe. Nếu có điều gì quá mức chịu đựng của mọi người, hãy cứ nói với tôi."
Nụ cười của Edith rạng rỡ như làn gió mùa xuân khi cô động viên các hiệp sĩ và binh lính.
Rõ ràng Killian không phải là người duy nhất có suy nghĩ này.
Mọi ánh mắt của những người đàn ông xếp hàng trên sân tập đều đổ dồn về cô.
Và trong khoảnh khắc đó, Killian nhận ra.
'Edith luôn xinh đẹp và ngọt ngào như vậy, chỉ mình anh là không nhận ra thôi....'
Khi Edith lần đầu tiên đến dinh thự Ludwing, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô xinh đẹp. Không, anh cố tình không để ý đến điều đó.
'Cô ấy luôn là chủ đề bàn tán của đàn ông tại câu lạc bộ xã hội.'
Giờ đây anh đã biết rằng những lời nói đồi trụy của họ đều là bịp, nhưng ham muốn của họ là không thể chối cãi.
Killian nhìn Edith, người đang mỉm cười với các hiệp sĩ.
Đôi mắt long lanh và đôi môi đầy đặn của cô thật xinh đẹp.
'Không phải việc mình nghĩ rằng không muốn cho ai nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy là bình thường sao?'
Nhưng đồng thời, anh nhận ra rằng nếu anh làm vậy, Edith sẽ ghét bỏ anh.
Bức xúc, Killian đẩy Edith lên đỉnh vào đêm đó, mạnh mẽ hơn bình thường.
Lo lắng và căng thẳng rằng Edith có thể để mắt đến ai khác ngoài anh, anh đâm vào cô như muốn hằn sâu hình ảnh của mình vào cô.
"K-Killian, xin anh, dừng lại......!"
"Không...... anh không muốn buông em ra......"
"Killian...... anh sợ điều gì vậy? Em luôn ở bên cạnh anh......"
Edith có thể ngay lập tức đọc được tâm trạng của Killian.
Vùi mặt vào ngực Edith, Killian nhỏ nhẹ thú nhận. "Anh nghĩ rằng mianhf đã điên rồi. Anh ghen tị với mọi người trên thế giới, và anh muốn giấu em khỏi họ."
"Chúa ơi, Killian."
Bàn tay ấm áp của Edith vuốt ve lưng và gáy anh.
"Em yêu anh."
"Nói lại một lần nữa."
"Em yêu anh, Killian. Đừng bao giờ quên rằng lý do em quay trở lại từ bến xe là vì em muốn chết dưới bàn tay anh hơn là sống thiếu anh."
Trong khoảnh khắc, tâm trí Killian lại hiện lên hình ảnh Edith, ngồi vô cảm trên khu hành quyết lạnh lẽo, chiếc cổ trắng nõn.
Lúc đó, anh nghĩ rằng cô không muốn gì từ anh, và trái tim anh tan nát khi nhận ra điều cô thực sự muốn là chết dưới bàn tay anh.
Anh không nên nghi ngờ cô.
"Anh xin lỗi. Anh lại hành động như một tên ngốc nữa rồi."
"Không sao cả. Có thể lo lắng, có thể nghi ngờ. Em sẽ cho anh biết mỗi lần, em yêu anh đến mức nào."
Killian ôm chặt cơ thể mảnh mai của Edith.
"Anh yêu em, Edith."
Một nụ cười mãn nguyện từ Edith, và chỉ khi đó, Killian mới bình tĩnh lại.