Edit: Dưa Hấu
---
'Cô ấy là một linh hồn đã từng chết nhưng vẫn còn sống trong thế giới này. Một sinh vật sống sẽ cố gắng thoát khỏi cái chết theo bản năng......'
Suy ngẫm, Lize dần dần quyết định điều kiện ngoại lệ thứ ba.
[Điều kiện ngoại lệ thứ ba đã được thiết lập. Điều kiện ngoại lệ thứ ba: Không chống lại số phận cái chết của mình.]
Đó là một nghịch lý khủng khiếp, nếu bạn cố gắng sống, bạn sẽ chết, và nếu bạn cố gắng chết, bạn sẽ sống.
'Vấn đề duy nhất là Edith có thể từ bỏ vào phút cuối...'
Thực ra, Lize muốn đặt một điều kiện như, "Chấp nhận cái chết của mình một cách vui vẻ" hoặc điều gì đó bất khả thi hơn, nhưng 'điều kiện' này có một số hạn chế nhất định.
Đó chính xác là ý nghĩa của việc không đi chệch khỏi xác suất.
Có một khả năng nhỏ về tình trạng tuyệt vọng của Edith trong câu chuyện nên cô ta đã đặt điều kiện là không chống lại số phận là cái chết.
Vì vậy, xác suất rủi ro là rất nhiều.
'Nhưng mình không thể nghĩ ra điều kiện nào mạnh hơn thế này.'
Lize cảm thấy đắc thắng và thề rằng trong tương lai cô ta sẽ cố gắng tự tay giết Edith.
***
Nhưng Killian, người đã được thoát khỏi sự kiểm soát của Lize, hành động như một nhân vật tồn tại để yêu Edith.
Khi anh ta đưa Edith đến uống trà, Killian không còn là 'nam chính thứ hai phải lòng Lize Sinclair" nữa.
Mắt anh dán chặt vào Edith suốt thời gian đó.
Họ trao cho nhau những ánh nhìn thân mật, coi Lize và Cliff như không khí.
Sau đó, Lize quay sang Killian với vẻ mặt 'bạch liên bông'.
"Nhân tiện, Killian. Em xin lỗi, nhưng em không biết liệu anh có thể đi cùng em đến phố Le Belle-Marie vào thứ sáu tới không? Em nhận được tin báo rằng đôi giày em đặt riêng cho anh hôm trước đã hoàn thành."
"Ồ! Anh không thể tin được thời gian đã trôi qua lâu như vậy."
"Đúng vậy. Nếu anh bận thì thôi......"
"Không, không, anh sẽ đi cùng em" Killian thản nhiên trả lời, không nhìn vào Edith.
'Hừm, vẫn còn cơ hội để mang Killian trở lại.'
30% quyền kiểm soát còn lại dường như không hoàn toàn vô dụng.
Lize mỉm cười khi nhìn Edith, người đang cố gắng che giấu sự thất vọng của mình.
Sau đó, vài ngày sau, có một chuyến thăm bất ngờ của Bá tước Sinclair tại dinh thự, cũng nhắm đến vị trí của Edith.
'Tại sao gia tộc Sinclair lại trở thành kẻ thù của Edith thay vì là tôi?'
Đây là một dấu hiệu rất xấu.
Để Lize có thể là nữ chính, cô ta cần một nhân vật phản diện rõ ràng tấn công mình và sức mạnh đó đang bị suy yếu.
Việc họ chuyển sang nhắm đến Edith cũng có nghĩa là Edith đang dần trở thành nữ chính.
Lize nén lại sự không kiên nhẫn và chờ đội chuyến đi chơi với Killian.
Cô ta phải chiếm được trái tim của Killian ngày hôm đó.
Lize thúc giục Killian, người luôn do dự trước Edith, đi đến phố Le-Belle Marie, cho anh thấy nhiều nụ cười và sự quyến rũ mà cô ta không thường xuyên cho anh thấy.
"Nhìn kìa, Killian! Dễ thương quá!"
"Chúng thật dễ thương. Em có muốn anh mua cho một cái không?"
Đây là điểm khác biệt của Killian với nam chính Cliff.
Cliff chưa bao giờ hỏi: "Em có muốn anh mua nó không?" Anh ta chỉ cười và gật đầu, sau đó gửi tất cả những thứ Lize ngó đến phòng cô ta làm quà.
Nhưng thái độ của Killian lúc này cũng không tệ. Chắc hẳn anh ta chưa bao giờ mua cho Edith món quà như vậy trước đây.
Nhưng càng ở Le-Belle Marie, Lize càng khó chịu với những lời nói và hành vi của Killian.
Cô ta không thích việc anh nghĩ đến việc đưa Edith đến lãnh thổ sớm như vậy, và cô ta cũng không thích việc anh đã nói ở cửa hàng giày, "Tôi sẽ sớm ghé qua cùng với vợ tôi."
'Gì cơ? Tôi đang thử giày này, anh nên tập trung vào tôi chứ!'
Cảm thấy tức giận, Lize nói: "Em đang nghĩ liệu anh có muốn cân nhắc về.... sở thích của Edith hay không. Anh biết đó, cô ấy thích những thứ lộng lẫy một chút."
"Anh cũng nghĩ vậy, nhưng sở thích của cô ấy có vẻ đã thay đổi nhiều kể từ khi bọn anh kết hôn. Anh không nhận ra cô ấy lại là người thực dụng đến vậy."
Nụ cười hiện trên khuôn mặt Killian khi anh nghĩ về Edith, khác xa so với nụ cười mà anh cười với Lize trước đó.
Cuối cùng, Lize không chịu nổi cơm chó này nữa, vòng tay ôm lấy Killian.
Nhưng Killian chỉ nhìn xuống cô ta mà không nói gì.
Thực tế, anh ấy thậm chí còn trông chán nản khi đến cửa hàng phụ kiện mà anh đã vào vì cô ta, khiến cho tâm trạng cô ta càng ném thùng rác hơn.
Cô ta khá hài lòng khi Killian đột nhiên chủ động dừng lại ở một cửa hàng nào đó, nhưng không phải vì quà cho Lize, mà là của Edith.
"Edith có muốn anh mua thứ gì đó cho cô ấy không?"
"Không, nhưng anh nghĩ mình đã chưa từng mua cho ấy thứ gì sang trọng trước đây...."
"Thật luôn? Trông anh có vẻ chăm sóc Edith rất tốt, thậm chí anh còn mua cho cô ấy một chiếc vòng cổ trước đó!"
".... ý em là ngày Cliff đưa tất cả những món trang sức còn lại cho em á?"
Lize không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhận được lời nói kiểu này từ Killian.
Đương nhiên, Killian nguyên tác không bao giờ nhớ đến ngày đó, mặc dù anh ta nghĩ đó là lỗi của Cliff chứ không phải là cô ta.
Một lúc sau, Lize cuối cùng cũng từ bỏ và về nhà với lý do mệt.
Khi Killian trở về, anh ta thậm chí còn không đưa cô ta về phòng mình và đi thẳng đến phòng Edith với món quà của cô ấy.
'Sao anh ta có thể thay đổi nhiều như vậy?'
Lize không thể nói rằng cô ta hiểu rõ nhân vật Killian nữa. Anh như trở thành một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng cô ta có một đồng minh mạnh mẽ ở bên cạnh.
"Ồ, đây là gì vậy?"
"Cliff!"
Đúng rồi.
Cliff, nam chính, là nhân vật chỉ dành cho Lize.
Anh ta có vẻ khó chịu vì Lize đã đi mua sắm với Killian, và ngạc nhiên thay, anh ta thậm chí còn đoán trước được một sự kiện có thể dẫn đến cái chết của Edith.
"Anh muốn anh trai và em dâu anh được hạnh phúc, nên anh đã đề xuất cho cô ấy một số gợi ý có thể giành được sự ưu ái của Killian...."
"Anh đã nói gì với cô ấy?"
"Rằng Killian thích đi du thuyền trên hồ."
"Đi du thuyền trên hồ...."
Tình tiết vụ 'đắm tàu' nhanh chóng hiện lên trong tâm trí Lize.
Cliff thì thầm với cô ta, "Lize, anh tồn tại vì em, và anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn."
(Hấu: Không biết Cliff làm vậy do bị kiểm soát bởi Lize hay không, nhưng khúc này hãm cành cạch luôn á =_=. Khúc sau tẩy trắng được cũng tài. Rõ ràng đoạn này hắn có suy nghĩ của riêng mình mà?)
"Anh có chắc.... anh sẽ làm mọi thứ vì em chứ?"
"Tất nhiên rồi. Anh sẽ luôn tôn thờ em, nữ thần mùa xuân của anh."
Lize mỉm cười khi cô ta hôn Cliff, nhưng bên trong cô ta lại có một suy nghĩ đầy lo lắng.
'Tôi biết. Vì anh là một nhân vật do tôi tạo ra.'
Đó là lý do tại sao cô ta không còn thích Killian nữa, vì anh ta đang đi ngược lại với ý muốn của người tạo ra mình.
***
Một ngày trước khi Killian đi thuyền với Edith, Lize từ từ thực hiện kế hoạch của mình khi bên ngoài trời dần tối.
"Trời ạ, nó đi đâu mất rồi?"
"Có chuyện gì thế, Lize?"
"Ồ, Cliff!"
Lize kéo Cliff ngồi xuống bàn trà và tiếp tục lục tung bàn trang điểm lên.
"Em đang tìm gì vậy?"
"Ồ, chỉ là... đôi bông tai yêu thích của em biến mất rồi."
"Bông tai?"
"Đúng vậy. Đó là một đôi bông tai ngọc trai mà công tước phu nhân đã mua cho em...."
Lize trông lo lắng sợ sệt, và Cliff bắt đầu tỏ ra thích thú.
"Lần cuối em đeo chúng là khi nào?"
"Khi nào nhỉ.... à, lần cuối chúng ta cùng đi du thuyền!"
"Ý em là lúc chúng ta đi du thuyền của anh à?"
"Đúng vậy. Em tự hỏi liệu em có đánh rơi ở đó không nhỉ...."
Lize lúng túng và rút hộp trang sức mà cô ta đã lục tung trước đó ra.
"Em sẽ đến du thuyền và tìm nó."
"Ồ, không! Giờ đã quá tối mà muộn rồi...."
"Không sao đâu."
Lize cảm ơn Cliff nhiều lần trước khi gọi người lính đánh thuê mà cô ta đã thuê trước đó.
Anh ta biết phải nới lỏng những con vít nào, vì vậy khả năng thất bại là không thể.
Sáng hôm sau, Lize bày tỏ mong muốn được cùng đi du thuyền. Nếu cô ta có thể đi cùng, cô ta sẽ nắm chắc giết được Edith hơn.
Nhưng Killian đã vạch ra ranh giới rõ ràng.
"Có lẽ chúng ta nên cùng đi vào lần sau."
Lize mỉm cười vẫy tay, có chút thất vọng nhưng cũng chẳng sao cả.
'Dù sao, cũng không có đường nào mà cô ấy có thể sống sót. Đi vui vẻ không hẹn gặp lại, Edith thứ 13.'
Hy vọng rằng sau này khi vớt xác, xác cô ấy sẽ là một mớ hỗn độn khủng khiếp và bị hủy hoại bởi nước.
Lize đã dành buổi sáng một cách thư thái, chờ đợi tin tức về cái chết của Edith.
Khi gần đến buổi trưa, cô ta nghe thấy giọng nói của hệ thống trong đầu.
[Cái chết của Edith Ludwig với tư cách là một nhân vật phản diện sẽ đưa câu chuyện trở lại mạch ban đầu. Còn ba phút nữa đến cái chết.]
'Như kế hoạch đã vẽ ra.'
Lize mỉm cười và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Nay là một ngày không thể nào đẹp hơn để Lize Sinclair lấy lại cuộc sống của mình với tư cách là nữ chính.
Nhưng......
[Cái chết của Edith Ludwig với tư cách là một nhân vật phản diện sẽ đưa câu chuyện trở lại mạch ban đầu. Còn năm phút nữa đến cái chết.]
'Hả? Tại sao lại có thông báo khác nữa?'
Phải là ba phút kể từ lần cuối cùng. Và thời gian đến cái chết đã được kéo dài.
'Có thứ gì đó đang ngăn cản... Edith chết...!'
Rõ ràng 'thứ gì đó' là ai.
'Killian!'
Người đàn ông từng theo đuổi Lize nhiệt huyết nhất giờ đây đang nỗ lực cứu Edith.
Một lát sau, một thông báo không ngờ vang lên.
[Edith Ludwig đã sống sót.]
'Cái gì? Không, không thể nào......!'
[Một số mạch truyện gốc đã bị gián đoạn do sự can thiệp quá mức của tác giả. Câu chuyện ban đầu đã bị hư hại thêm. Sự kiểm soát của tác giả đang suy yếu.]
Đó là một thông báo đáng sợ.
Cô ta không ngờ việc này sẽ thất bại, và vì cô ta đã đổ quá nhiều sức mạnh vào đó nên quyền kiểm soát của cô ta đã bị yếu đi, mặc dù điều kiện ngoại lệ thứ ba chưa được đáp ứng.
Chẳng bao lâu sau đó, dinh thự trở nên náo loạn.
Killian ướt sũng quay lại mang theo Edith bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn còn sống.
"Đi gọi bác sĩ! Ngay lập tức!"
Cảnh Killian la hét trong tuyệt vọng khi ôm người phụ nữ khác không phải là cô ta thật xa lạ.