Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 10: Trò chuyện



Chương 10: Trò chuyện

Sau một buổi sáng đầy biến động, Tâm An cuối cùng cũng có thời gian ở một mình. Trở về phòng, hắn ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ nhỏ, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.

Căn phòng đơn sơ nhưng sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường thấp, một chiếc bàn con với vài quyển sách cũ, bên cạnh là chiếc đèn dầu nhỏ. Một bên tường có ô cửa sổ mở ra khoảng sân phía sau, nơi có những gốc trúc xanh biếc đang khẽ lay động trong làn gió nhẹ.

Tâm An chậm rãi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Cảm giác cô đơn và trống trải lại dâng lên trong lòng hắn. Mới ngày hôm qua thôi, hắn vẫn còn là một đứa trẻ của Thảo Miếu thôn, vẫn còn những người thân cận kề. Nhưng hôm nay, tất cả đã biến mất, chỉ còn lại một mình giữa chốn lạ lẫm này.

Những suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong đầu hắn, như sương mù dày đặc không thể xua tan. Tâm An mở mắt ra, ép bản thân không được để cảm xúc chi phối nữa. Trước mắt hắn bây giờ là một con đường hoàn toàn mới, hắn đã là đệ tử của Thanh Vân Môn, là đệ tử của Thông Thiên Phong. Nếu không đủ mạnh mẽ, làm sao hắn có thể đi tiếp?

Tâm An nắm chặt bàn tay, móng tay hằn lên da thịt.

- Thanh tỉnh, mình cần phải giữ thanh tỉnh...

Bên ngoài, ánh nắng chiều đã bắt đầu nhạt dần, những tia sáng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, hắt lên nền đất những bóng râm lốm đốm. Gió núi từ xa thổi tới, mang theo mùi hương cỏ cây dễ chịu.

Bất chợt, một tiếng gõ cửa vang lên.

- Cốc, cốc, cốc.

Tâm An thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng đứng dậy, bước đến mở cửa.

Trước mắt hắn là Thường Tiễn, vị sư huynh đã tiếp đón hắn khi mới đến. Dưới ánh chiều tà, khuôn mặt Thường Tiễn hiện lên rõ ràng hơn, một nam tử trẻ tuổi với đôi mắt sắc sảo nhưng ôn hòa, khoác trên mình bộ đạo bào màu xanh nhạt của Thanh Vân Môn.

Thường Tiễn mỉm cười nhẹ, giọng nói vẫn như lúc sáng, điềm tĩnh mà nghiêm túc:

- Tiểu sư đệ, sư phụ muốn gặp đệ.

Tâm An thoáng ngẩn ra. Đạo Huyền chân nhân muốn gặp hắn? Không dám chậm trễ, Tâm An vội gật đầu:



- Vâng, Thường sư huynh.

Hai người rời khỏi phòng, men theo con đường lát đá đi về phía nơi ở của Đạo Huyền chân nhân.

Buổi chiều trên Thông Thiên Phong thật yên bình. Những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ và chút hơi sương mát lạnh. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, phản chiếu trên những mái nhà cổ kính của Thanh Vân Môn, tạo thành một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Dọc theo con đường, có không ít đệ tử Thanh Vân Môn đang qua lại, một số người chắp tay sau lưng trầm tư, số khác thì đang trao đổi với nhau về đạo pháp. Khi thấy Thường Tiễn và Tâm An đi ngang qua, nhiều người đưa mắt nhìn, vài người còn khẽ gật đầu chào.

Tâm An cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của bọn họ, hầu hết đều là sự tò mò, một số ít thì mang theo chút thương cảm. Dù sao, tin tức về việc chưởng môn thu nhận một tiểu sư đệ mồ côi từ Thảo Miếu thôn hẳn đã lan truyền khắp Thông Thiên Phong.

Tâm An không để ý quá nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo Thường Tiễn. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trước một khu nhà rộng lớn nằm trên sườn núi. Đây chính là nơi ở của Đạo Huyền chân nhân.

So với khu nhà dành cho đệ tử, nơi này hiển nhiên lớn hơn rất nhiều. Nhưng điều khiến Tâm An chú ý không phải sự rộng rãi, mà là khung cảnh thanh nhã nơi đây.

Xung quanh sân là rất nhiều kỳ hoa dị thảo, từng cánh hoa nhỏ theo gió bay lượn, rơi xuống mặt đất tựa như những vệt sáng nhẹ nhàng. Chính giữa sân là một hồ nước trong veo, mặt hồ phẳng lặng phản chiếu bóng hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh vô cùng tĩnh lặng. Dưới mặt nước, vài con cá nhỏ lượn lờ bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn vọt lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

Thường Tiễn dừng bước trước cửa chính, chắp tay cung kính nói:

- Sư phụ, đệ tử đã đưa tiểu sư đệ đến.

Từ bên trong, một giọng nói trầm ổn nhưng ôn hòa truyền ra:

- Được rồi, con lui xuống đi.

Thường Tiễn gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tâm An, mỉm cười động viên:

- Tiểu sư đệ, vào đi.



Nói rồi, hắn xoay người rời đi, để lại Tâm An đứng một mình trước cửa. Hít sâu một hơi, Tâm An điều chỉnh lại tâm trạng, rồi chậm rãi bước vào.

Bên trong gian phòng không quá cầu kỳ như hắn tưởng tượng. Một bộ bàn ghế gỗ đơn giản được đặt chính giữa, bên cạnh là kệ sách lớn xếp đầy những cuốn sách cổ. Một lư hương nhỏ trên bàn vẫn còn đang tỏa ra làn khói nhàn nhạt, mang theo hương trầm dịu nhẹ.

Nhưng điều khiến Tâm An bất ngờ nhất chính là vị chưởng môn Thanh Vân Môn mà hắn sắp diện kiến.

Đạo Huyền chân nhân không còn khoác trên mình bộ đạo bào nghiêm trang như ban sáng nữa, mà chỉ mặc một bộ quần áo bình thường. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ, trước mặt là một ấm trà còn bốc hơi, dáng vẻ thư thái như một vị trưởng bối hiền từ hơn là một vị cao nhân đắc đạo.

Khi thấy Tâm An bước vào, Đạo Huyền chân nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm sâu như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng trong ánh mắt ấy lại chẳng hề có sự uy nghiêm, mà chỉ có sự trầm ổn và hòa ái.

Đạo Huyền chân nhân nhẹ giọng nói:

- Ngồi xuống đi, không cần căng thẳng.

Tâm An cúi đầu hành lễ thật sâu, sau đó mới cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Trong lòng hắn tràn ngập thắc mắc, không biết vị sư phụ này muốn nói điều gì với mình.

Tâm An ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ, dù ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng lòng hắn không khỏi căng thẳng. Đối diện hắn, Đạo Huyền chân nhân rót một chén trà, đưa đến trước mặt Tâm An.

- Uống một ngụm đi, trà này là do đệ tử trong môn hái từ sáng sớm, có thể giúp tinh thần tỉnh táo.

Tâm An vội vàng nhận lấy, hai tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ. Hương trà thanh nhẹ, mang theo chút vị đắng thoáng qua đầu lưỡi nhưng lại khiến tinh thần trở nên thư thái lạ thường. Nhìn thấy hắn đã bớt căng thẳng hơn, Đạo Huyền chân nhân mới chậm rãi lên tiếng:

- Hôm nay ta gọi con đến đây không phải chỉ để trò chuyện đơn thuần, mà còn có vài điều muốn nói với con.

Tâm An lắng nghe, ánh mắt chăm chú nhìn vị sư phụ trước mặt.

- Thật ra, ta đã biết đến con từ lâu rồi.



Lời nói vừa dứt, Tâm An lập tức ngẩn người, bàn tay đang cầm chén trà cũng hơi run nhẹ.

- Chân nhân… biết con từ trước?

Đạo Huyền chân nhân gật đầu, ánh mắt thâm trầm nhưng lại mang theo chút ôn hòa.

- Thảo Miếu thôn vốn có nhiều giao dịch với Thanh Vân Môn. Từ nhiều năm trước, có đệ tử phụ trách đã phát hiện và báo với ta trong thôn có một đứa trẻ có thể chất phi thường, khác xa thường nhân. Không chỉ vậy, đứa trẻ ấy còn rất hiểu chuyện, siêng năng chăm chỉ, không giống những đứa trẻ bình thường khác. Khi đệ tử bẩm báo lại, ta liền sinh lòng tò mò, sau đó đã tự mình xuống núi quan sát.

Tâm An càng nghe càng kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân đã được chú ý từ trước, thậm chí còn được chính Đạo Huyền chân nhân để mắt đến.

- Ta đã theo dõi con nhiều lần. Lúc đó, con vẫn còn quá nhỏ, tâm tính chưa ổn định, nên ta định chờ thêm vài năm nữa, đợi con trưởng thành, tâm trí vững vàng hơn thì sẽ tự mình thu nhận làm đệ tử.

Nói đến đây, Đạo Huyền chân nhân khẽ thở dài, ánh mắt ông nhìn về xa xăm, như đang nhớ lại điều gì đó.

- Nhưng không ngờ… sự việc lại diễn ra theo cách này.

Tâm An lập tức siết chặt tay, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Hắn biết, chuyện mà Đạo Huyền chân nhân nhắc đến chính là t·hảm k·ịch đã diễn ra ở Thảo Miếu thôn. Không khí trong phòng thoáng trở nên trầm mặc. Một lát sau, Đạo Huyền chân nhân lại tiếp tục nói, ánh mắt trầm xuống:

- Sáng nay, khi nghe tin đệ tử bẩm báo về chuyện xảy ra ở thôn, ta đã tự mình xuống núi kiểm tra. Khi ta đến nơi, dấu vết giao chiến vẫn còn rõ ràng. Dư chấn linh lực vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, chứng tỏ trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Điều kỳ lạ là, một trận chiến kinh động như vậy lại không hề có ai trên Thanh Vân phát giác.

Tâm An nghe vậy liền giật mình, sự việc đúng là như vậy, hôm qua thanh thế rất lớn, đặc biệt lúc tên yêu nhân sử dụng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, ảnh hưởng đến thiên tượng cả một vùng, làm sao mà không bị các bậc cao nhân trên Thanh Vân sơn phát hiện được.

Đạo Huyền chân nhân chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, giọng ông thấp xuống, mang theo sự nghiêm trọng hiếm thấy:

- Chỉ có một khả năng, có người đã bày xuống trướng nhãn pháp che giấu toàn bộ sự việc.

Tâm An nghe vậy giật mình vội hỏi:

- Trướng nhãn pháp?

- Đúng vậy, hơn nữa còn là một loại pháp rất cao minh, có thể che mắt toàn bộ Thanh Vân Sơn. Pháp này không chỉ đơn thuần là che giấu thiên tượng, mà còn ảnh hưởng đến linh thức của tất cả những người có mặt trên bảy ngọn núi, khiến họ không thể cảm nhận được sự việc xảy ra bên dưới.

Tâm An chấn động trong lòng. Thanh Vân Môn đứng đầu trong danh môn chính đạo, nơi đây có vô số cao nhân đắc đạo. Muốn che giấu một trận chiến lớn như vậy, chỉ sợ tu vi của người bày trận phải cực kỳ khủng bố, hơn nữa còn phải có tầm ảnh hưởng rất lớn trong môn phái thì mới có thể vô thanh vô tức dưới mắt mọi người bố trí trận pháp như vậy.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.