Tâm An dần dần tỉnh lại, cảm giác trong người vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng tinh thần đã đỡ căng thẳng hơn trước. Hắn khẽ cử động, nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, chăn mỏng đắp hờ trên người.
Xung quanh là một căn phòng nhỏ, bài trí giản dị, vách gỗ cũ kỹ tỏa ra mùi hương nhè nhẹ của gỗ thông. Tâm An nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Đây không phải là nơi hắn đã ngủ trước đó, cũng không còn thấy bóng dáng của Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đâu cả.
Tâm An ngồi dậy, nhưng trong đầu vẫn còn cảm giác mơ hồ như thể vừa trải qua một giấc mộng dài. Cảnh tượng bi thảm trong thôn Thảo Miếu chợt ùa về, khiến hắn cảm thấy lồng ngực trầm xuống, hơi thở có chút nặng nề. Hắn nhớ lại lần cuối cùng trước khi th·iếp đi, chính là trong đại điện của Thanh Vân Môn, khi Đạo Huyền chân nhân sử dụng một viên ngọc phát ra ánh sáng đỏ thẫm, mang đến một luồng khí mát lạnh giúp xoa dịu tâm trí.
Đang lúc hắn còn đang suy nghĩ miên man, cửa gỗ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Đó là vị Thường sư huynh mà sáng nay đã tiếp đón bọn họ. Thường sư huynh mang theo một bát thuốc bốc hơi nóng hổi, đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi cất giọng ôn hòa:
- Đệ đã tỉnh rồi à? Nghỉ ngơi thêm một chút đi, uống bát thuốc này vào, cơ thể sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tâm An hơi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc. Hắn nhìn Thường sư huynh, chần chừ một lát rồi hỏi:
- Sư huynh, đây là đâu? Còn Tiểu Phàm và Kinh Vũ thì sao?
Thường sư huynh nghe vậy khẽ thở dài, ánh mắt có chút thương xót nhưng vẫn giữ vẻ ôn nhu, chậm rãi đáp:
- Đây là một gian phòng trên Thông Thiên Phong. Sau khi các đệ hôn mê, sư phụ cùng các vị thủ tọa đã bàn bạc và đưa ra quyết định…
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Chưởng môn quyết định thu nhận cả ba người các đệ làm đệ tử của Thanh Vân Môn. Nhưng vì e rằng các đệ nhìn thấy nhau sẽ lại nhớ đến biến cố của Thảo Miếu thôn mà thêm đau lòng, nên ba người được phân về ba ngọn núi khác nhau để chuyên tâm tu luyện.
Nghe vậy, Tâm An hơi sững sờ, ánh mắt khẽ động. Thường sư huynh tiếp tục nói:
- Sau khi cân nhắc, các vị trưởng lão đã quyết định: Lâm Kinh Vũ được thu làm đệ tử Long Thủ Phong, Trương Tiểu Phàm được nhận vào Đại Trúc Phong, còn đệ…
Hắn dừng lại, mỉm cười nhìn Tâm An, trong mắt có chút tán thưởng:
- Được chính Đạo Huyền chưởng môn thu làm đệ tử, từ nay theo học tại Thông Thiên Phong. Sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi.
Tâm An nghe xong trong lòng không khỏi kinh ngạc, cũng có chút nghi hoặc. Theo nguyên tác Đạo Huyền chân nhân sẽ không thu đồ, tại sao hiện tại lại nhận mình làm đệ tử rồi?
- Đệ hiểu rồi, đa tạ sư huynh đã nói cho đệ biết.
Thường sư huynh nhìn hắn, khẽ gật đầu, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng có thêm chút sắc bén:
- Từ nay, đệ chính là đệ tử của Thông Thiên Phong, là môn hạ của Đạo Huyền chân nhân. Con đường tu hành dài đằng đẵng, đệ hãy cố gắng tu luyện, chớ để sư phụ thất vọng.
Tâm An ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết, trịnh trọng gật đầu:
- Đệ sẽ cố gắng hết sức.
Thường Tiễn nghe vậy hài lòng nói:
- Được rồi, đã đến trưa rồi, chắc đệ đã đói bụng. Hãy cùng ta ra nhà bếp dùng bữa, tiện thể ta nói cho đệ nghe qua tình hình bản môn. Rồi ngày gặp sư phụ tiến hành bái sư.
Tâm An nghe vậy liền gật đầu đồng ý.
Tâm An theo chân Thường Tiễn bước vào phòng ăn lớn của sơn phong. Căn phòng rộng rãi, hai bên là những dãy bàn dài được xếp ngay ngắn, trên bàn đã bày sẵn các món ăn đơn giản nhưng nóng hổi. Khói bếp nghi ngút tỏa ra từ nhà bếp phía sau, hòa lẫn cùng mùi cơm canh thơm lừng, tạo nên một cảm giác bình yên hiếm có.
Lúc này, trong phòng ăn đã có khoảng năm, sáu mươi người đang ngồi dùng bữa. Khi thấy Thường Tiễn cùng Tâm An bước vào, nhiều người liền ngẩng đầu nhìn sang. Họ gật đầu chào hai người, trên gương mặt ai cũng mang theo nét ôn hòa.
Đa số đệ tử Thông Thiên Phong đều đã nghe nói về vị tiểu sư đệ mới được thu nhận hôm nay, một cô nhi của Thảo Miếu thôn. Trong ánh mắt họ, dù ít hay nhiều cũng mang theo sự thương tiếc và đồng cảm.
Tâm An hiểu rõ điều này, hắn hơi cúi đầu chào mọi người, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh rồi theo Thường Tiễn đi đến một góc bàn trống ngồi xuống. Thường Tiễn gắp cho hắn một ít thức ăn, cười nói:
- Tiểu sư đệ, ăn nhiều một chút, hôm nay chắc đệ đã mệt rồi.
Tâm An khẽ lắc lắc đầu một chút, ra hiệu bản thân mình không có việc gì. Thường Tiễn khẽ cười, sau đó bắt đầu kể cho hắn nghe về tình hình của Thông Thiên Phong:
- Hiện tại, Thông Thiên Phong có tổng cộng một trăm ba mươi hai đệ tử, nếu tính cả đệ thì là một trăm ba mươi ba. Nhưng do có nhiều người đang làm nhiệm vụ hoặc bế quan tu luyện, nên số người thường xuyên có mặt trên núi không nhiều.
Tâm An vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng thầm ghi nhớ. Hắn chưa từng tiếp xúc với thế giới tu chân, mọi thứ nơi đây đối với hắn đều rất mới lạ. Chỉ thấy Thường Tiễn tiếp tục nói:
- Thanh Vân Môn là một đại phái, tổng cộng có bảy ngọn núi lớn, mỗi ngọn núi do một vị thủ tọa đứng đầu, đảm nhận các chức trách khác nhau.
Thường Tiễn vừa nói, vừa giơ đũa lên đếm từng ngọn núi:
- Đầu tiên là Thông Thiên Phong, nơi chưởng môn Đạo Huyền chân nhân trấn giữ. Đây cũng là trung tâm của Thanh Vân Môn, mọi việc lớn nhỏ trong môn phái đều do sư phụ định đoạt. Trong số các đệ tử, người nổi bật nhất chính là sư huynh Tiêu Dật Tài, cơ trí hơn người, đạo hạnh cao thâm được rất nhiều đệ tử ngưỡng vọng.
Tâm An nghe vậy gật gật đầu.
- Ngọn núi thứ hai là Long Thủ Phong, do Thương Tùng sư thúc làm thủ tọa. Sư thúc là người chấp chưởng hình pháp của Thanh Vân Môn, vô cùng nghiêm khắc, khiến ai cũng phải kiêng dè. Đệ tử nổi bật nhất của Long Thủ Phong là Tề Hạo, một nhân vật xuất sắc cả về tư chất lẫn đạo hạnh.
Tâm An gật đầu, nghĩ đến Lâm Kinh Vũ, không biết hắn sau này sẽ như thế nào dưới sự dạy dỗ của Thương Tùng đạo nhân.
- Thứ ba là Đại Trúc Phong, thủ tọa là Điền Bất Dịch sư thúc. Sư thúc tính tình cương trực, thân hình to béo nhưng đạo hạnh cực kỳ thâm hậu. Sư thúc ta cùng phu nhân Tô Như đã kết duyên hơn trăm năm, có một cô con gái tên Điền Linh Nhi, nổi tiếng là thông minh cơ trí.
Nghĩ đến Tiểu Phàm đang ở đó, Tâm An cảm thấy có chút an tâm.
- Tiểu Trúc Phong thì khác hẳn, do Thủy Nguyệt sư thúc quản lý. Sư thúc là một nữ đạo nhân lãnh đạm, ít nói, nhưng kiếm pháp lại xuất thần nhập hóa. Đệ tử của nàng đa phần cũng là phụ nữ, rất ít khi giao du với các ngọn núi khác.
- Phong Hồi Phong do Tăng Thúc Thường sư thúc chấp chưởng. Triêu Dương Phong do Thương Chính Lương sư thúc trấn giữ, còn Lạc Hà Phong thuộc quyền quản lý của Thiên Vân đạo nhân. Những ngọn núi này đều có nhiều cao đệ tử nổi bật, không thể xem thường.
Tâm An nghe vậy gật đầu ra hiệu đã ghi nhớ, hai người vừa ăn vừa nói những câu chuyện lý thú. Từ cuộc trò chuyện, Tâm An trong lòng cảm thấy Thanh Vân Môn quả thực rộng lớn và sâu xa hơn nhiều so với những gì hắn từng tưởng tượng. Có rất nhiều điểm khác biệt với nguyên tác.
Sau cùng, Thường Tiễn uống một ngụm trà, rồi vỗ nhẹ lên vai Tâm An, cười nói:
- Tiểu sư đệ, hôm nay đệ cũng mệt rồi, ăn xong thì về nghỉ ngơi sớm đi. Từ mai, đệ sẽ bắt đầu làm quen với cuộc sống trên Thông Thiên Phong.
Tâm An gật đầu, liền cùng Thường Tiễn trở lại căn phòng. Hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, hắn cũng cần phải thật tốt quy hoạch lại tương lai mới được.