Sau khi rời khỏi nơi ở của Đạo Huyền chân nhân, Tâm An men theo con đường lát đá xanh mà trở về nơi ở của mình. Trăng sáng treo cao, bóng cây đổ dài dưới ánh đèn lồng lờ mờ. Cơn gió núi thổi qua, mang theo không khí lạnh lẽo của trời đêm.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Tâm An trở về phòng, khóa lại cửa gỗ, thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, rồi ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ đơn sơ chuẩn bị tiến hành tu luyện. Mặc dù Đạo Huyền chân nhân đã truyền thụ Thái Cực Huyền Thanh Đạo, nhưng Tâm An cũng chưa vội tu luyện ngay. Mà là trước liền tu luyện một pháp môn khác.
Đại Phạn Bàn Nhược, đây chính là công pháp tối cao của Thiên Âm Tự uy lực vô song. Nó chính là một trong những nguyên nhân gián tiếp dẫn đến thảm hoạ diệt môn của Thảo Miếu Thôn. Tâm An khép mắt, hai tay kết ấn, chậm rãi điều hòa hơi thở, niệm khẩu quyết.
Từng chữ từng chữ vang vọng trong tâm thức, mang theo một loại đạo vận thâm sâu, như tiếng mõ vang lên trong cổ tự ngàn năm, như tiếng tụng kinh quanh quẩn trong đại điện Phật môn. Công pháp Đại Phạn Bàn Nhược lấy Phật pháp làm căn cơ, chủ yếu chú trọng vào tự thân tu hành, rèn luyện thể phách, khiến thân thể đạt đến cảnh giới bất hoại như kim cương rất khó bị phá vỡ.
Đồng thời, nó lấy đại từ bi làm gốc, có thể hóa giải sát khí, khôi phục khí huyết, khi đạt cảnh giới cao thâm thậm chí còn có thể phổ độ chúng sinh, hàng phục yêu ma.
Thiên Âm Tự không giống với Thanh Vân Môn, các đệ tử tu luyện chú trọng vào pháp lực mạnh mẽ, kiếm khí tung hoành. Phật môn chú trọng tịch diệt nhập định, dùng tâm niệm để chống lại ma chướng, dùng thể phách để phòng ngự sát thương. Khi yêu ma q·uấy n·hiễu nhân gian, đệ tử của Thiên Âm Tự sẽ xuất hiện, dùng phật pháp hàng yêu, đem lại yên bình cho thế gian.
Trong Thiên Âm Tự, cảnh giới tu hành cũng chia thành ba bậc, tương ứng với ba cảnh giới của Thanh Vân Môn:
Thanh Vấn tương đương với Ngọc Thanh, như người bước qua cánh cửa giác ngộ, học cách tu hành, rèn luyện tâm tính.
Giác Duyên tương ứng với Thượng Thanh, bước vào con đường chính pháp, bắt đầu tiếp xúc với những thần thông Phật môn.
Phật Đà tương ứng với Thái Thanh, đắc đạo, đạt đến cảnh giới vô ngã, có thể vận dụng Phật lực chân chính.
Lúc này, Tâm An đang chìm đắm trong trạng thái tu luyện, hoàn toàn không nhận ra trên trán mình, vết bớt hình hoa sen mười hai cánh đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Từ nhỏ, Tâm An đã có một thể chất đặc biệt, thể trạng và các giác quan đều đều mạnh hơn người thường quá nhiều.
Tâm An hít sâu một hơi, dẫn dắt từng dòng linh khí theo lộ tuyến của công pháp, chậm rãi vận chuyển trong kinh mạch. Những tia linh quang trong thiên địa như bị một lực hút vô hình kéo về, từ từ dung nhập vào cơ thể cậu.
Nhưng điều kỳ lạ là tất cả linh khí khi đi qua vết bớt trên trán đều bị tinh luyện, cô đọng thành trạng thái tinh khiết nhất. Điều này mặc dù khiến lượng linh khí thu nạp bị giảm đi đáng kể, nhưng bù lại, độ tinh thuần của linh khí lại cao hơn hẳn thông thường.
Nó giống như người khác hấp thụ linh khí là uống từng ngụm nước suối, thì Tâm An lại giống như đang chắt lọc tinh túy từ mỗi giọt nước vậy. Mặc dù tốc độ chậm hơn, nhưng chất lượng lại vượt xa. Mặc dù số lượng bị giảm bớt đi khoảng tám thành, nhưng bởi thân thể kinh mạch khoẻ mạnh khiến cho tốc độ tu luyện của Tâm An so với người bình thường cũng không kém là bao.
Từng tia linh khí tinh thuần dung nhập vào huyết nhục, chảy qua từng huyệt đạo trên cơ thể. Linh khí tràn vào từng thớ thịt, từng khớp xương khiến cho cơ thể dần trở lên mạnh mẽ. Đây chính là một trong những đặc điểm của Đại Phạn Bàn Nhược, cường thân kiện thể, rèn luyện thân xác đạt đến mức hoàn mỹ nhất.
Từng vòng, từng vòng linh khí tiếp tục luân chuyển trong cơ thể Tâm An, giống như sóng nước không ngừng vỗ vào bờ cát, từng chút một rèn luyện thân thể. Mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng trên khuôn mặt Tâm An lại không hề hiện lên vẻ đau đớn, mà ngược lại, đó là một sự thanh tĩnh, tịch diệt.
Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, khi tia sáng đầu tiên của bình minh ló rạng ngoài cửa sổ, Tâm An mở mắt.
Một đêm tu luyện nhưng không khiến Tâm An mệt mỏi chút nào. Ngược lại, toàn thân như được thanh tẩy, khí huyết thông suốt, linh giác trở nên nhạy bén hơn. Từng khớp xương, từng thớ thịt đều tràn đầy sức sống, không có chút cảm giác trì trệ hay mệt mỏi.
Tâm An khẽ siết chặt nắm tay, cảm nhận dòng chân khí đang lưu chuyển trong cơ thể, không khỏi cảm thán:
- Phật môn công pháp quả nhiên cường đại. Không hổ là một trong những pháp môn chí cao của chính đạo.
Lần đầu tiên tu luyện đạt hiệu quả tốt như vậy khiến cho Tâm An có chút nâng nâng. Đúng lúc này chiếc bụng bắt đầu réo lên, cảm giác đói bụng tràn đến, Tâm An mới nhận ra bản thân đã rất đói rồi. Thế là cậu liền rời khỏi giường, đẩy cửa bước ra ngoài.
Một luồng không khí mát lành lập tức ùa vào, mang theo hương cỏ cây tươi mát, xen lẫn hơi sương lạnh lẽo trên đỉnh núi. Tâm An hít sâu một hơi, cảm nhận linh khí thiên địa trên Thông Thiên Phong dày đặc hơn hẳn những nơi khác, không khỏi thầm cảm khái: "Không hổ là thánh địa tu luyện."
Sau khi tắm rửa qua một lượt, Tâm An thay một bộ đạo bào sạch sẽ, rồi nhanh chóng rảo bước đến nhà bếp. Sáng sớm, trên Thông Thiên Phong vẫn còn yên tĩnh, chỉ có một số đệ tử đi tuần hoặc thi thoảng có đệ tử sáng sớm qua lại.
Dọc đường, Tâm An gặp không ít sư huynh, sư tỷ. Dù là người nào, Tâm An cũng đều lễ phép chào hỏi:
- Sư huynh mạnh khỏe.
- Chúc sư tỷ một ngày tốt lành.
Các sư huynh, sư tỷ nhìn thấy tiểu sư đệ mười tuổi vừa nhập môn lại lễ phép như vậy, ai nấy cũng đều sinh thiện cảm, mỉm cười gật đầu đáp lại.
Có người còn vỗ vai cậu cười ha hả:
- Tiểu sư đệ, sáng sớm đã dậy rồi sao? Chắc là đi ăn sáng chứ gì?
Tâm An cười hì hì gật đầu:
- Sư huynh nói không sai, đệ đói lắm rồi.
Làm người hai đời, đối với những hoàn cảnh mới luôn cần lễ phép và khiêm tốn, đây là điều Tâm An học được. Nhà bếp của Thanh Vân Môn là một khu nhà rộng rãi, nơi đây có thể cung cấp bữa ăn đầy đủ cho hàng trăm đệ tử trên Thông Thiên Phong.
Vừa bước vào, mùi thức ăn thơm lừng đã xộc vào mũi, làm Tâm An không khỏi nuốt nước bọt. Cậu nhanh chóng lấy khay, chọn một phần cơm lớn, nhưng khi vừa ăn xong lại cảm thấy vẫn chưa đủ, liền đứng dậy lấy thêm suất thứ hai, rồi suất thứ ba…
Lúc này, một vài sư huynh, sư tỷ đến ăn sớm thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc. Một sư huynh tóc dài buộc gọn, mắt tròn sáng, cười lớn:
- Tiểu sư đệ, đệ ăn vậy có phải hơi nhiều không? Một bữa sáng mà bằng khẩu phần của ba người trưởng thành đấy.
Một vị sư tỷ khác che miệng cười:
- Nhìn đệ ăn kìa, chẳng khác gì đại vị vương.
Mấy đệ tử xung quanh đều bật cười vui vẻ, từ đó cái tên "Đại Vị Vương" Tâm An liền lan truyền trong đám đệ tử Thanh Vân Môn. Tâm An nghe vậy chỉ biết cười trừ, mặc dù sức ăn đột nhiên tăng mạnh nhưng trong lòng cũng cảm thấy không có gì lạ.
Có thể do tu luyện Đại Phạn Bàn Nhược chính là như vậy, rèn luyện thể phách cần một lượng lớn năng lượng. Khi tu luyện xong, nhu cầu ăn uống cũng sẽ cao hơn người thường gấp bội. Cho nên không phải ham ăn, mà là tu luyện khiến Tâm An phải ăn nhiều hơn.
Tuy vậy, Tâm An cũng không bận tâm đến ánh mắt xung quanh, tiếp tục ăn uống ngon lành, chuẩn bị cho một ngày tu hành mới. Trong lòng cậu lúc này, chỉ có một ý nghĩ: "Phải nhanh chóng mạnh mẽ."