Tru Tiên Nhất Mộng

Chương 7: Thanh Vân Môn



Chương 7: Thanh Vân Môn

Dưới sự dẫn dắt của Thường sư huynh, ba đứa trẻ rời khỏi đình viện, trước mắt hiện ra một hành lang dài uốn khúc như vành khuyên, hai bên là lan can gỗ sơn đỏ, cứ cách hai trượng lại có một trụ tròn sừng sững. Giữa mỗi cặp trụ là một cửa tò vò, tựa như cánh cổng dẫn vào từng tiểu viện bí ẩn.

Bước qua những cánh cửa đó, ba người dần nhận ra, phía sau mỗi cửa tò vò đều có một tiểu đình viện giống hệt nơi họ vừa rời đi. Mỗi nơi đều ẩn hiện dưới những tán tùng bách xanh thẫm, thoảng hương gỗ đàn hương, tiếng chim hót lanh lảnh trong không trung. Khắp nơi tràn ngập vẻ tĩnh lặng mà trang nghiêm, toát lên khí tượng phi phàm của một danh môn đại phái.

Đi thêm một đoạn, hành lang uốn lượn dần chạm đến điểm cuối. Một bức tường trắng cao v·út chắn ngang lối đi, cánh cửa lớn làm từ gỗ đại thụ, cao đến hai trượng, sừng sững như vách núi sắt thép. Bề mặt cửa phủ một lớp phù văn cổ xưa, mơ hồ lóe lên những tia sáng nhàn nhạt dưới ánh dương.

Thường sư huynh dường như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, bước đi tự nhiên không chút do dự. Trái lại, ba đứa nhỏ còn ngây thơ non nớt, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ rung động khó tả. Chỉ đến khi bước qua cánh cửa khổng lồ kia, trước mắt chúng mới thực sự mở ra một cảnh tượng khiến người ta nghẹt thở.

Trời đất mênh mông, gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương của linh khí thanh thuần. Một quảng trường rộng lớn hiện ra trước mắt, nền đá trắng như bạch ngọc, phản chiếu ánh mặt trời lung linh như gợn sóng. Bên trên mây trắng cuồn cuộn, vần vũ như tiên vân, vẽ nên một bức tranh vừa huyền ảo vừa thần thánh.

Ngay chính giữa quảng trường, chín tòa cổ đỉnh khổng lồ xếp thành ba hàng ngay ngắn. Hương khói nhẹ nhàng tỏa ra từ trong đỉnh, vấn vít trên không trung, như có như không, tựa hồ ẩn chứa huyền cơ nào đó.

Tâm An, Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ đứng lặng người, trái tim khẽ run lên vì cảnh sắc tráng lệ trước mặt. Đây chẳng phải tiên cảnh trong truyền thuyết hay sao?

Nhìn ba đứa nhỏ kinh ngạc đến ngây người, Thường sư huynh khẽ cười, chậm rãi nói:

- Đây là Vân Hải trong Thanh Vân Lục Cảnh. Cảnh sắc phía trước còn kỳ diệu hơn nhiều.



Nghe vậy, Lâm Kinh Vũ không khỏi tò mò, liền hỏi: "Phía trước là gì vậy ạ?"

Thường sư huynh giơ tay chỉ về phía xa, chậm rãi nói: "Hồng Kiều."

Ba người lập tức nhìn theo, chỉ thấy ở cuối quảng trường, giữa tầng tầng mây trắng, có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Càng tiến về phía trước, tiếng nước chảy róc rách dần vang vọng, nhưng giữa đó lại ẩn chứa một âm thanh trầm hùng như tiếng sấm động, khiến lòng người r·úng đ·ộng.

Dần dần, bức màn mây mù tan đi, để lộ ra một cây cầu bằng đá trắng không có trụ chống, cứ thế vắt ngang trời cao. Một đầu cầu nối liền quảng trường, đầu kia vươn thẳng lên không trung, lẩn khuất trong tầng mây thẳm sâu, tựa như một con cự long đang bay lượn giữa thiên không, khí thế ngạo nghễ phi phàm.

Dưới ánh mặt trời, cây cầu phản chiếu một quầng sáng bảy màu, lung linh huyền ảo như dải lụa thần tiên buông xuống nhân gian. Đây chính là Hồng Kiều—cây cầu được chạm khắc từ loại linh thạch hiếm có, vừa mang vẻ đẹp siêu thoát, vừa ẩn chứa pháp tắc thiên địa.

Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ hoàn toàn sững sờ, ánh mắt si mê nhìn khung cảnh thần kỳ trước mắt. Tâm An cũng không ngoại lệ, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như một cánh cửa mới đã mở ra trước số mệnh của hắn.

Thường sư huynh cười cười, nhẹ giọng nói: "Theo ta nào!"

Nói rồi, hắn sải bước lên cầu đá.

Ba người vội vàng đuổi theo, đặt chân lên Hồng Kiều. Lập tức, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Dưới chân cầu, hai dòng nước trong vắt chảy xiết, lăn tăn gợn sóng, thế nhưng chính giữa cây cầu lại khô ráo vô cùng, không vương một giọt nước. Mỗi bước đi, ánh sáng bảy sắc tỏa rạng, phản chiếu lên người họ, tựa hồ được bao bọc trong ánh hào quang tiên gia.



Nhìn bộ dạng mê mẩn của ba đứa nhỏ, Thường sư huynh bỗng thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói:

"Nhớ kỹ, dưới cây cầu này là vực sâu không đáy, nếu vô ý rơi xuống… thì e rằng ngay cả tro cốt cũng không tìm lại được."

Dưới bầu trời trong vắt, Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ thót tim khi nghe âm thanh kỳ lạ vọng lại từ phía trước. Cả hai cố giữ vững tinh thần, cẩn trọng từng bước chân trên Hồng Kiều. Tâm An đi bên cạnh, cũng không khỏi căng thẳng.

Cây cầu dài vô tận này vươn mình giữa trời xanh, mây trắng lững lờ trôi dưới chân, tạo cảm giác như bốn người đang từng bước tiến lên cõi tiên. Càng đi xa, lớp mây mỏng dần, ánh sáng trước mặt chợt bừng lên rực rỡ. Bầu trời xanh ngắt, bốn bề quang đãng khiến tâm hồn bỗng rộng mở vô cùng.

Phía trước họ, Thông Thiên Phong sừng sững như chạm đến tận trời cao. Nơi đó, Ngọc Thanh Điện uy nghi tọa lạc giữa tầng không, tựa một viên ngọc sáng giữa núi rừng. Sương mây bảng lảng bao phủ, từng cánh hạc trắng lượn vòng, cất tiếng kêu thánh thót, cảnh tượng tựa chốn thần tiên khiến ai nấy đều trầm trồ kính ngưỡng.

Hồng Kiều không còn vươn lên cao mà uốn mình thành một vòng cung mềm mại giữa trời, rồi đổ xuống bên một đầm nước màu bích lục trước đại điện. Tiếng đạo ca trầm hùng từ trong điện vọng ra, tràn ngập khí tức tiên gia.

Đúng lúc ấy, từ sâu dưới đầm nước, một tiếng gầm vang trời đột ngột vang lên, chính là thứ âm thanh quái dị đã nghe từ trước. Giữa làn nước trong xanh, một xoáy nước khổng lồ chợt xuất hiện. Chỉ trong chớp mắt, sóng nước bùng lên dữ dội, một thân ảnh khổng lồ đột ngột trồi lên, bọt nước văng tung tóe khắp trời.

Thường sư huynh đã sớm đề phòng, nhanh chóng vọt người lên cao, lơ lửng giữa không trung tránh đi cơn nước xối xả. Ba người còn lại không kịp phản ứng, bị nước hắt ướt sũng từ đầu đến chân. Nhưng chẳng ai quan tâm đến điều đó, ánh mắt cả ba đều dán chặt vào sinh vật vừa xuất hiện.

Trước mặt họ là một quái thú cao đến năm trượng, đầu rồng, thân sư tử, toàn thân phủ đầy vảy giáp dày cộm. Đôi mắt to lớn rực sáng, miệng rộng há to để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn phản chiếu ánh mặt trời, vẻ ngoài dữ tợn khiến ai nấy đều kinh hãi.



Nó lắc mạnh thân mình, làm nước bắn ra thành một trận mưa rào nữa, rồi bỗng nhiên di chuyển đến gần bậc thềm, đôi mắt to trừng trừng nhìn xuống bốn người.

Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ sợ hãi đến nín thở, vô thức co người lại, tim đập thình thịch. Tâm An dù biết đây là linh thú của Thanh Vân Môn, không nguy hiểm, nhưng lần đầu tiên tận mắt thấy thần thú truyền thuyết, trong lòng cũng không khỏi chấn động.

Đúng lúc đó, Thường sư huynh nhẹ nhàng đáp xuống, chắp tay trước ngực, cung kính nói:

- Linh Tôn, bọn trẻ này là do chư vị sư tôn triệu kiến.

Con quái thú trợn mắt nhìn y, hừ mạnh một tiếng, rồi phì mũi đầy vẻ khinh khỉnh. Đôi con ngươi đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, nó không thèm để ý đến bốn người nữa mà thản nhiên bước sang một chỗ khô ráo gần đầm nước, nằm phủ phục xuống, ngáp dài rồi nhắm mắt ngủ say.

Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nhưng Tâm An đã lấy lại bình tĩnh. Thường sư huynh ra hiệu cho cả ba tiếp tục đi, đồng thời giải thích:

- Linh Tôn chính là thần thú thượng cổ do Thanh Diệp tổ sư thu phục từ ngàn năm trước, tên gọi là 'Thủy Kỳ Lân'. Khi tổ sư khai sáng Thanh Vân, hàng yêu trừ ma, nó đã lập đại công. Ngày nay, Thủy Kỳ Lân trở thành linh thú trấn sơn của Thanh Vân Môn, được tôn kính gọi là Linh Tôn.

Nói rồi, y cung kính hướng về phía Thủy Kỳ Lân hành lễ. Trương Tiểu Phàm còn đang xuất thần thì bị Lâm Kinh Vũ kéo nhẹ một cái. Hiểu ý, cả ba cùng nhau cung kính cúi chào linh thú.

Thủy Kỳ Lân không thèm mở mắt, cũng chẳng động đậy, chỉ có tiếng ngáy rền vang như sấm.

Sau khi hành lễ, bốn người tiếp tục tiến bước. Con đường đá cao v·út dẫn thẳng đến một tấm hoành phi lớn khắc ba chữ "Ngọc Thanh Điện" dát vàng lấp lánh.

Trước đại điện nguy nga, cánh cửa rộng lớn mở toang, bên trong ánh sáng rực rỡ, không gian trang nghiêm. Chính giữa là bức tượng thờ Tam Thanh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn.

Phía trước thần vị, trong đại điện có mấy chục người đang đứng, trong đó có cả tu sĩ lẫn người thường, xem ra đều là môn hạ của Thanh Vân Môn. Ở giữa điện đặt bảy chiếc ghế lớn, ba chiếc bên trái, ba chiếc bên phải, và một chiếc ở chính giữa. Sáu vị trưởng bối ngồi trên ghế, duy chỉ có chiếc ghế tận cùng bên phải còn để trống.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.